Dì nhà bếp tính toán lượng cơm cần nấu cho ngày hôm nay.
Những bao gạo chất đống ở góc vẫn đủ để họ cầm cự một thời gian nữa.
Tuy nhiên, sự tiêu hao là điều không thể tránh khỏi, dì lo lắng nhìn qua mớ thực phẩm còn lại trong bếp nhưng không nói gì.
Để tiết kiệm gas, một ngày chỉ nấu hai bữa.
Buổi sáng nấu nhiều cháo trắng hơn một chút, đến trưa chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được.
Bữa tối thì nấu cơm gạo trắng để chắc bụng hơn.
Mọi người không ai phàn nàn.
Trong hoàn cảnh hiện tại, việc được bảo vệ bởi những bức tường kính chuyên dụng của nhà ăn cùng với lượng thực phẩm còn có thể duy trì một thời gian đã là điều may mắn hơn rất nhiều so với số đông người ngoài kia rồi.
Phương Ương Ương bị Mạnh Tử Chiêu tranh mất việc, cô đứng ngẩn ngơ bên bồn rửa, tức tối nhìn y một cái, nhưng không buông lời trách móc.
Gương mặt xinh đẹp phơn phớt hồng nhưng không mấy vui vẻ.
Mạnh Tử Chiêu cảm thấy việc trêu chọc cô quá thú vị.
Y nở nụ cười, nhướng nhướng cằm: "Ương Ương, còn cần tôi giúp gì nữa không?"
"Không cần," cô cau mày, nhẹ nhàng đẩy y ra, nói một cách nghiêm túc: “Tôi tự làm việc của mình được, cậu đừng làm phiền tôi nữa."
Rõ ràng mới chỉ quen biết vài ngày, nhưng Mạnh Tử Chiêu đã rất tự nhiên gọi cô là "Ương Ương".
Phương Ương Ương ngừng lại một chút, ở nơi không ai chú ý, cô nhỏ giọng nói với y: "Chúng ta chỉ mới quen nhau vài ngày thôi."
Mạnh Tử Chiêu lập tức hiểu được ẩn ý chưa nói ra của cô, y khẽ nhướng mày không chút biểu cảm: "Vậy sao? Nhưng tôi đã biết em từ lâu rồi."
“…”
Cô gái xinh đẹp bối rối nhìn y một cái, như thể bị câu nói của y làm cho không biết phải nói gì.
Cuối cùng, cô quyết định quay lưng lại, mắt không thấy tâm không phiền, không muốn để ý đến y nữa.
Mạnh Tử Chiêu bật cười.
Y nhìn theo bóng lưng cô, rồi vui vẻ ngân nga một giai điệu.
Ngày thứ tư của mạt thế, từ sáng đến tối, thời gian trôi qua, mọi thứ vẫn bình yên.
Đối với Phương Ương Ương, những khủng hoảng mà cô sẽ phải đối mặt sau khi xuyên sách: bị mắc kẹt trong ký túc xá; "bốn ngày đen tối"…
Cô đã bình an vượt qua.
Tiếp theo, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời điểm loài người thức tỉnh dị năng nữa thôi.
Vào buổi tối ngày thứ tư của mạt thế, Phương Ương Ương kéo Đậu Thanh đi đến nhà vệ sinh công cộng của nhà ăn.
Thời tiết tháng Chín, trong nhà ăn có bảy mươi chín người, không ai mang theo quần áo dự phòng, nhưng nếu thật sự muốn vệ sinh cá nhân thì vẫn có cách.
Phương Ương Ương đã làm khá nhiều việc trong bếp suốt cả ngày nên cơ thể đổ mồ hôi.
Cô không chịu được cảm giác nhầy nhụa, nên khi Đậu Thanh và đàn chị Văn Thanh trao đổi xong dữ liệu về động vật biến dị, cô bảo anh đứng ngoài cửa nhà vệ sinh giúp cô canh gác.
Tắm với nước lạnh, không có khăn tắm để lau khô, nhưng may mắn là nhiệt độ phòng không quá thấp.
Cô đợi cơ thể hơi khô lại rồi mặc lại quần áo cũ.
Khi bước ra ngoài, cô nhận thấy gương mặt Đậu Thanh đang ửng đỏ, anh né tránh ánh mắt của cô, không dám nhìn trực diện.
Phương Ương Ương thầm cười trong lòng, cô giơ tay lên vẫy trước mặt Anh: “Anh muốn tắm không? Để em canh cửa giúp anh cho.”
Đậu Thanh ho một tiếng, xoa xoa mũi, rồi đáp lại.
Con trai tắm nhanh hơn cô nhiều.