Chương 102:
“Cha, cha, cha đang làm gì vậy?” Tiếng hét của Liêu Cầm làm cho Cố Kiến An cuối cùng cũng tỉnh lại, liều mạng chịu đựng cơn tức giận của Cố Thế Hào vài lần, ôm lấy cánh tay ông ta, “Cha đừng đánh nữa, nếu cha đánh tiếp nữa, mẹ nhất định sẽ bị cha đánh chết... "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây là bên ngoài khách sạn Phượng Tường, có tiệc rượu em gái và em rể. Nếu Cẩm Minh biết cha là bố vợ nhưng làm mất mặt ở ngoài như vậy, cha có nghĩ rằng em ấy sẽ tha thứ cho cha không ... "
Nhìn Cố Thế Hào sắp phát điên, Cố Kiến An phải dùng đến đòn sát thủ.
Chỉ là giọng nói của anh ta rất lớn, không chỉ động tác của Cố Thế Hào đột ngột dừng lại, mà ngay cả những vị khách thong dong đến bên cạnh cũng nghe thấy, nhìn biểu hiện của đám Cố Thế Hào, đều không khỏi nghi ngờ——
Không thể nào, những người này nói bọn họ là người thân nhà vợ của Lục thiếu?
Thậm chí còn là bố vợ mẹ vợ?
Nhưng bây giờ bố vợ và mẹ vợ đều ở đây, không nói tại sao chưa thấy Lục Cẩm Minh và cô bạn gái Lọ Lem của anh ta không đến nghênh đón, mà hai người này còn không để ý đánh nhau ở bên ngoài như vậy?
Quả là làm trò hề cho thiên hạ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thế Hào cũng đã tỉnh táo lại, nhưng nét mặt u ám——
Nếu bây giờ không phải là Lục Cẩm Minh ở bên Cố Phương Phỉ, Cố Thế Hào còn có thể đã sử dụng quyền uy làm cha mẹ của mình để Cố Phương Phỉ có chậu châu báu trên người trở lại.
Bây giờ chắc chắn không được...
Cố gia đứng trước mặt Lục gia, thậm chí không bằng một con kiến.
Nếu thật sự làm Lục Cẩm Minh trở mặt, Cố Thế Hào sợ mình chết như thế nào cũng không biết.
Nếu trước đây đối xử tốt với Cố Phương Phỉ thì không sao, vẫn có thể nhắc tới tình thân, nhưng bây giờ, bao gồm cả Liêu Cầm, thế mà cả gia đình đều bị chặn ở cửa, điều này cho thấy con gái đã muốn rời khỏi cái nhà này.
Sau này, Cố gia cũng đừng nghĩ sẽ kiếm được một chút lợi ích từ Cố Phương Phỉ.
Tất cả những điều này là do Liêu Cầm gây ra!
Nếu không phải người phụ nữ này ích kỷ và độc ác, con gái sao có thể lớn lên trong cô nhi viện.
Hơn nữa, sau khi làm việc điên rồ như vậy, Liêu Cầm lại có thể bế con của người khác về mà không hề cảm thấy tội lỗi...
"Đây là khách sạn Phượng Tường, sản nghiệp của nhà họ Tô. Nếu các vị thật sự có mâu thuẫn gì không giải quyết được thì về nhà từ từ bàn bạc, đừng làm ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Tô..."
Xem xong trò hay, Tô Thiển đã im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng nhắc nhở.
Cố Thế Hào nhìn Tô Thiển, vẻ mặt rõ ràng hơi sợ hãi——
Trước đây, khi Cố Thế Hào đối mặt với Tô Thiển, chỉ thấy phiền chán và kiêu ngạo. Cũng giống như Liêu Cầm, tin rằng Tô Thiển là một con sói mắt trắng.
Dù cho bế sai đi chăng nữa, một nhà ông ta đã cho Tô Thiển sống một cuộc sống vô ưu vô lo trong mười chín năm. So với cô con gái thất lạc của nhà họ Cố, không nghi ngờ gì Tô Thiển đã chiếm tiện nghi lớn.
Tự cảm thấy đứng trên đỉnh cao đạo đức, Cố Thế Hào không bao giờ nghĩ rằng có gì sai khi nghe những lời nói của Liêu Cầm và thờ ơ với Tô Thiển, coi cô con gái này như người vô hình.
Giờ ông ta không dám nghĩ như vậy nữa...
Tô Thiển là con gái của nhà họ Tô!
So với nhà họ Tô, nhà họ Cố chẳng là cái rắm gì cả.
Nói cách khác, nhà họ Cố đã mang đến cho Tô Thiển một cuộc sống mới, không khác gì ném một người từ một gia đình giàu có hàng đầu xuống một khu ổ chuột!
Trong hoàn cảnh hiện tại, việc nhà họ Tô không báo thù đã là một may mắn lớn.
Nếu Tô Triệu Hòa thật sự không muốn bỏ qua, lại không có sự giúp đỡ của con rể Lục Cẩm Minh, Cố Thế Hào không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai...
Ngược lại, Cố Kiến An giận tím mặt.
"Tô Thiển, mày đừng khinh người quá đáng! Nhà họ Cố đã nuôi mày nhiều năm như vậy..."
Tô Thiển còn chưa nói gì, nhưng Cố Thế Hào đã rùng mình sợ hãi——
Rõ là chuyện không thể nói mà cứ nói, chẳng phải lúc này điều ông ta sợ nhất chính là nhắc lại chuyện cũ sao?
Quay đầu về phía Cố Kiến An, lạnh lùng nói:
"Kiến An, tại sao con lại nói với cô Tô như vậy? Mau xin lỗi cô Tô!"
Đôi mắt đỏ hoe nói với Tô Thiển:
"Cô Tô, cô, cô đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt hắn... Chúng tôi, bây giờ chúng tôi liền đi, sẽ không gây phiền phức cho cô..."
Xưa kia, làm sao Cố Thế Hào có thể nghĩ đến, có một ngày, ông ta lại có bộ mặt hèn hạ như vậy trước mặt đứa con gái nuôi mà ông ta chướng mắt?
Ngay sau đó, ông ta đưa tay quệt trên mặt một cái, túm tóc Liêu Cầm, lôi người lên xe như lôi một con chó chết.
Liêu Cầm càng gào thét thảm thiết:
"Cố Thế Hào, ông điên rồi sao? Ông đã quên ông dựa vào ai có được hôm nay, không được, tôi muốn tìm Lục Cẩm Minh..."
Bà ta không nói vậy thì còn tốt, nghe bà ta nói vậy, Cố Thế Hào càng cảm thấy buồn hơn—
Gia đình đang tốt đẹp mà lại bị người phụ nữ này làm xáo trộn ...
Túm chặt tóc của Liêu Cầm, tát vào mặt bà ta lần nữa:
"Bà còn ồn ào nữa, có tin tôi bóp chết bà hay không?"
Nhìn vào đôi mắt hung bạo của Cố Thế Hào, Liêu Cầm rùng mình sợ hãi, thừa dịp Cố Thế Hào ném bà ta vào trong xe, thê lương nhìn Cố Kiến An nói:
"Kiến An, Kiến An, về nhà với mẹ ..."
Cuối cùng Cố Kiến An cũng hoàn hồn, vội vàng kéo vợ mình là Triệu Thiến lên xe.
“Chúng ta, chúng ta không đi dự tiệc rượu của em gái và em rể sao?” Triệu Thiến bị kéo lên xe, cực kỳ sợ hãi, theo bản năng hỏi.
“Dự tiệc rượu cái gì, không thấy mẹ sắp bị đánh chết sao!” Cố Kiến An nói, tim anh ta như đang rỉ máu——
Tiệc rượu của Lục Cẩm Minh, được tham dự với tư cách là anh rể của Lục Cẩm Minh thật vinh quang biết bao!
Kết quả lại bị chặn ở cửa.
Nếu như lúc trước Cố Kiến An không hiểu nguyên do, nhưng khi nhìn thấy Cố Thế Hào như phát điên, anh ta mơ hồ nhận ra chuyện có lẽ liên quan đến cha mẹ mình.
Nghĩ đến Tô Thiển, người đã thành đôi với Cố Từ, cảm thấy lòng mình còn đắng hơn cả hoàng liên——
Hai người này đúng là cây rụng tiền, nếu vẫn là con gái của nhà họ Cố thì tương lai nhà họ Cố sẽ rực rỡ như thế nào! Cho nên rốt cuộc ầm ĩ với nhà mình như thế nào mà ra đến nông nỗi này?
Mang theo một bụng đầy thắc mắc, anh ta nhanh như chớp đi theo xe của Cố Thế Hào trở về nhà.
Còn chưa đậu xe xong, trong phòng đã vang lên tiếng hét chói tai của Liêu Cầm:
"Cố Thế Hào, đồ khốn nạn, tôi muốn ly hôn với ông...ah!"
Toàn thân Cố Kiến An giật nảy, anh ta vội vàng đi vào phòng, đúng lúc thấy Cố Thế Hào đang kéo tóc Liêu Cầm định đập vào tường...
Cố Kiến An đã nhảy vọt tới, nắm lấy cánh tay Cố Thế Hào khó khăn lắm mới ngăn được đầu của Liêu Cầm đập vào tường:
"Cha, cha điên à? Cha còn vậy nữa sẽ đánh chết mẹ!"
Liêu Cầm sợ đến mức hồn bay phách lạc, mặt sưng thành đầu heo hét vào mặt Triệu Thiến:
"Triệu Thiến, cô còn đứng ngẩn đó làm gì? Mau gọi Phương Phỉ nhanh...Nói cho con bé biết, nếu không trở lại, tôi sẽ bị đánh chết..."
"Cố Thế Hào, tên khốn này...Khi nào Phương Phỉ trở lại, tôi sẽ đi cùng con bé. Đừng mong Phương Phỉ sẽ giúp ông..."
Chắc chắn do ông chồng làm chuyện gì đó không lên được mặt bàn nên mới khiến con gái và con rể nổi giận, mặc dù cũng có vài đồng tiền dơ bẩn, nhưng Cố Thế Hào chẳng qua cũng chỉ là người nhà quê không lên được mặt bàn mà thôi!
“Tìm Phương Phỉ?” Cố Thế Hào nhe răng cười, “Được rồi, Triệu Thiến, gọi đi!”
Triệu Thiến run run bấm điện thoại, Cố Phương Phỉ ở đằng kia nhanh chóng bắt máy:
"Alo--"
Còn chưa nói tiếp cái gì, Liêu Cầm đã hét lên đến khản cả cổ:
"Phương Phỉ, Phương Phỉ...Mau trở về, mau...Nếu không trở về, mẹ sẽ bị cha con đánh chết..."
Bên kia điện thoại dừng một lúc, ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng truyền đến:
"Bị đánh chết? Bà không nghĩ đó là quả báo của mình sao?"
“Quả báo?” Nét mặt Liêu Cầm tái nhợt trong nháy mắt, “Phương Phỉ, con nói cái gì, con...”
"Bà đã làm cái gì thì bà tự biết! Được rồi, tôi còn việc gì phải làm... sau này đừng liên lạc nữa! Tôi vẫn nói câu nói trước kia, bà hãy cứ coi như con gái đã như bà mong muốn, đã chết từ lâu rồi!"
Nói rồi, cúp máy một tiếng “cạch”.
Liêu Cầm chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, ngơ ngác nhìn lên:
"Kiến An, em gái của con, em gái của con làm sao vậy?"
Cố Kiến An còn chưa lên tiếng, Cố Thế Hào đã bất ngờ cầm lấy xấp tài liệu điều tra dày cộp trên bàn, đập nó vào mặt Liêu Cầm với một tiếng cười điên cuồng:
"Làm sao? Bà nói làm sao? Muốn người ta không biết thì đừng có làm... Liêu Cầm, trên đời làm sao có người phụ nữ kinh khủng như bà..."
Người phụ nữ này không có trái tim sao?
Nếu không, sao lại có thể đối xử với ông ta và con gái như thế này?
Lục Cẩm Minh đã gửi đến cuốn nhật ký Liêu Cầm và tiểu bạch kiểm viết khi tình nồng ý mật. Trong cuốn nhật ký, Liêu Cầm liên tục bày tỏ tình yêu của mình với tiểu bạch kiểm, và vì bà ta tin rằng sự tồn tại của cha con Cố Thế Hào đã cản trở bà ta tìm thấy cuộc sống hạnh phúc nên đã viết lan tràn đủ loại lời nguyền rủa độc ác...
Tư liệu và một xấp ảnh bay lả tả, rơi vào mặt Liêu Cầm, rồi tuột khỏi người bà ta.
Một bức ảnh ôm hôn với tiểu bạch kiểm đúng lúc rơi xuống dưới chân Liêu Cầm.
Còn có tấm rơi xung quanh Cố Kiến An và Triệu Thiến.
“Kiến An, Kiến An..." Đôi mắt của Triệu Thiến nhìn thẳng, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến bước ngoặt như vậy.
Trời ạ, trong bức ảnh, người phụ nữ phóng đãng đang nằm trong vòng tay của những người đàn ông khác có thật là mẹ chồng luôn ăn mặc đẹp đẽ và trí thức của cô ta?
“Không phải bà muốn biết tại sao Phương Phỉ lại muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta sao? Bây giờ thì biết rồi chứ? Hả, biết chưa?" Cố Thế Hào đè đầu Liêu Cầm, để bà ta đối mặt với bức ảnh, quỳ trên mặt đất, "Đó là bởi vì Phương Phỉ đã biết con bé bị thất lạc gia đình chúng ta không phải bởi vì bà bế nhầm ... Mà là vì bà, một người phụ nữ vô liêm sỉ, muốn sống với tình nhân, bà không bỏ con bé, nhưng lại ném con bé đi... "
"... Tôi đã nói tại sao bà không thân với Thiển Thiển từ khi nó còn nhỏ. Thực ra, đó là bởi vì Thiển Thiển là do bà bế trộm tới!"
"...... Liêu Cầm, lương tâm bà không tốt! Bà trộm con của người ta, còn đối xử thô bạo với con bé..."
"Không chỉ Phương Phỉ, mà cả Tô Thiển. Cả hai người họ sẽ không để yên cho bà. Bà là một người phụ nữ xấu xa độc ác như rắn rết, cả nhà họ Cố đã bị bà phá hoại... . "
Nét mặt Liêu Cầm càng tái nhợt hơn, nhưng bà ta không muốn chấp nhận thực tế:
"... không thể, không thể nào..."
Ông trời cho mình được sống lại, chẳng phải vì cảm thấy kiếp trước mình đã chịu đựng khổ sở quá nhiều nên cố tình bù đắp sao?
Nếu đúng như vậy, bà ta sử dụng một số thủ đoạn để thoát khỏi cuộc sống khổ sở như kiếp trước là sai sao?
"Hẳn là có cái gì không đúng, đúng vậy, hẳn là bởi vì Tô Thiển kia, chắc chắn Tô Thiển cũng đã chết qua một lần ..." Liêu Cầm khóc ngất——
Bao nhiêu năm thuận buồm xuôi gió như vậy, biến số duy nhất chính là Tô Thiển.
Kiếp trước Tô Thiển vốn đã chết từ lâu, nhưng kiếp này, cô ta vẫn sống khỏe mạnh!
Liêu Cầm chạy đến bên cạnh Cố Thế Hào và Cố Kiến An, tóm lấy hai người:
"Chồng, con trai, các người tin tôi đi... chắc chắn Tô Thiển kia là ác ma ... Mau tìm người giết cô ta... Chỉ cần cô ta chết, gia đình chúng ta sẽ tốt hơn..."
“Kẻ điên, bà quả nhiên là mất trí rồi..." Ánh mắt của Liêu Cầm quá khiếp người, làm Cố Thế Hào nổi da gà——
Bất kể Liêu Cầm điên thật hay giả, trước khi bà ta mang thêm tai họa cho nhà họ Cố, chắc chắn lựa chọn tốt nhất là đưa bà ta vào bệnh viện tâm thần...
Cố Kiến An theo bản năng đẩy Liêu Cầm ra, một mảnh giấy trên tay anh ta cũng rơi xuống, Liêu Cầm từ từ dời mắt, đúng lúc nhìn thấy trang nhật ký bà ta đã nguyền rủa con và chồng mình chết sớm để lấy lòng người tình...
“Đừng buồn nữa, mẹ em… Ý anh là Liêu Cầm, quả báo của bà ta đã bắt đầu rồi…” Lục Cẩm Minh ra hiệu với khách mời, ghé vào tai Cố Phương Phỉ cười nhẹ.
Trong mắt người khác lại là một phen lãng mạn quyến rũ.
Ngay cả Lục Vân Phỉ đang đứng cạnh cũng lùi lại mấy bước, không khỏi cảm thán, vận may của Cố Phương Phỉ này thật là tốt, có thể bắt một người tính tình kỳ quái như anh họ quỳ dưới váy.
Hơn nữa, dáng vẻ của anh họ dường như cực kỳ quý trọng cô ta...
Đang miên man suy nghĩ, chợt thoáng thấy một đôi nam nữ dáng người cao gầy, ngoại hình xuất chúng đi tới đây, vẻ mặt nhất thời có chút vặn vẹo:
"Anh họ, Cố Từ và Tô Thiển đến rồi..."
Lục Cẩm Minh nghiêng đầu nhìn, trên mặt lộ ra một nụ cười thích thú mơ hồ:
"Cố tổng, cô Tô, đại giá quang lâm, Cẩm Minh rất vinh dự ..."
Không cần biết phía sau còn có khách tới hay không, duỗi đưa tay vào trong:
"Hai vị, mời."
Anh ta đi trước dẫn đường, bốn người họ cùng nhau đi về phía trung tâm của Phượng Hoàng Vu Phi.
Lúc bước vào sảnh tiệc, hiện trường im lặng một lúc, vô số tầm mắt lập tức tập trung lại——
Trước đó khi những vị khách khác đến, chỉ một số khách mới được hưởng sự vinh dự này, còn những người khác thì không được Lục thiếu gia đối xử ân cần như vậy.
Nhìn tuổi hai người không lớn lắm, nhưng lại có mặt mũi lớn như vậy!
Khi cả hai dần đến gần, những màu sắc khác nhau trong mắt mọi người càng đậm:
"Là người đứng đầu nhà họ Cố và người nhà họ Tô kia..."
Hai ngày qua, bởi những tin tức bát quái rất nhiều, ngoại hình của Cố Từ và Tô Thiển lại quá xuất sắc, nhìn thấy thì khó mà quên được, nên mọi người ngay lập tức nhận ra.
Dù sao, phải nhớ rằng khách sạn Phượng Tường là sản nghiệp của nhà họ Tô, ở địa bàn của người khác vẫn nên thu liễm lại, không nên suồng sã. Cuối cùng, nuốt chữ "con gái ngoài giá thú" xuống, thay vào đó gọi là "cô Tô".
"Oa! Mau nhìn món đồ trang sức mà cô Tô đang đeo! A, tôi sắp ngất rồi ..."
Ai đó ôm ngực nói—
Cố Phương Phỉ đeo trang sức tượng trưng cho thân phận con dâu nhà họ Lục đã đủ khiến mọi người kinh ngạc rồi, trang sức trên người Tô Thiển rõ ràng càng làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối—
Trọn bộ trang sức kim cương xanh lam được chạm khắc tinh xảo, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, trang nhã khiến cô gái xinh đẹp giống như yêu tinh trong làn nước tĩnh lặng, khiến người ta thoạt nhìn không khỏi mê đắm.
Tên của bộ trang sức, kiệt tác của ông Chanawat, một bậc thầy trong lĩnh vực trang sức, là Heart of the Ocean.
Nói là giá trị liên thành cũng không quá.
Vì là bộ cuối cùng và cũng là món đồ đáng tự hào nhất trong cuộc đời nên ông Chanawat luôn không ngừng nói sẽ không bao giờ bán bộ trang sức này mà sẽ cùng ông vào huyệt mộ.
Nói cách khác, nếu muốn có được nó, không phải có tiền là có thể mua được.
Không thể tưởng tượng được, bây giờ nó nằm trong tay Tô Thiển.
Bộ trang sức này chắc chắn cho thấy Tô Triệu Hòa coi trọng đứa cháu gái bị thất lạc đã tìm thấy này như thế nào.
"Cố tổng, cô Tô, mời bên này ..." Lục Cẩm Minh tiếp tục bước đi, hướng dẫn hai người họ đi vào trong, "Mấy vị trưởng bối của cô Tô cũng ở đây... Tô Minh Diễm tiểu thư và ngài Tô Cẩm Long ... "
“Cậu Lục khách sáo, e rằng chúng ta không thể lọt vào mắt của đại tiểu thư…” Giọng nói ác ý của Tô Minh Diễm vang lên, nhưng bà ta không quan tâm đây là nơi có nhiều nhân vật có tiếng ở giới kinh doanh tụ họp, không để lại chút đường lui nào cho Tô Thiển, "Từ trước đến nay Tô Minh Diễm tôi đi thẳng ngồi thẳng. những người không rõ lai lịch, vẫn là miễn đi..."
Giọng điệu tràn đầy khinh thường, hiển nhiên bà ta không thừa nhận thân phận Tô Thiển là đại tiểu thư nhà họ Tô.
“Tôi không thích bà ta.” Tô Thiển trực tiếp dừng lại, nhìn Lục Cẩm Minh, trong mắt không có chỗ để thương lượng, “Nếu như anh Lục mời tôi đến đây nghe một người phụ nữ như vậy nói xấu tôi, vậy tiệc rượu này, tôi đành phải rời đi... "
“Cô, đúng là buồn cười—” không ngờ Tô Thiển lại thẳng thắn như vậy, Tô Minh Diễm ngay lập tức bị nghẹn —
Trước đây còn tưởng rằng mình là người ương ngạnh nhất trong đám tiểu thư nhà họ Tô, không ngờ đứa con gái ngoài giá thú này còn kiêu ngạo hơn mình gấp mười lần!
Lục Cẩm Minh cũng hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Tô Thiển——
Theo thông tin mà anh ta tìm được, Tô Thiển luôn là một cô gái nhát gan.
Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mặc dù trong khoảng thời gian này bởi vì khối ngọc bội, có nhiều kỳ ngộ, lọt vào mắt xanh của mấy người, nhưng tính tình nhát gan hẳn cũng không đổi mới đúng.
Lục Cẩm Minh mời Tô Minh Diễm và Tô Cẩm Long, những người ngấp nghé nhà họ Tô, để bọn họ chèn ép Tô Thiển.
Theo kết quả điều tra báo cáo, giờ phút này không phải Tô Thiển nên nhận hết nhục nhã, thê lương muốn khóc sao?
Khi áp lực dần dần xuất hiện, lại tấn công toàn diện tập đoàn tài chính Tô thị, không sợ Tô Thiển sẽ không cúi đầu.
Nhưng làm sao anh ta nghĩ đến Tô Thiển không ra bài theo lẽ thường, thậm chí còn không chú ý đến quy tắc cơ bản nhất là tôn trọng người lớn tuổi——
Ở tầng lớp thượng lưu, một khi đã mang tiếng xấu, chắc chắn sẽ bị mọi người bài xích.
Tô Thiển thì ngược lại, dường như cô không quan tâm chút nào.
Nhưng đúng là Lục Cẩm Minh không thể để Tô Thiển rời đi——
Còn chưa làm gì cả đã xé rách mặt, sau này còn chơi thế nào?
So với mặt dây chuyền ngọc bích trên tay Tô Thiển, chắc chắn trọng lượng của Tô Minh Diễm kém hơn rất nhiều.
Ngay lập tức, anh ta không do dự đưa ra lựa chọn, nở nụ cười nói:
"Làm sao có thể! Cô không chỉ là thiên kim tiểu thư nhà họ Tô, mà còn là em gái của Phương Phỉ, nếu thật sự khiến cô tức giận, sau này Phương Phỉ chắc chắn sẽ không tha cho tôi ... Minh Diễm tiểu thư đang nói giỡn với cô, vừa rồi bà ấy nói ở đây ồn ào quá, bà ấy hơi lớn tuổi nên không thích ứng được, đang có định về nghỉ ngơi phải không?"
“Đúng không, cô Minh Diễm?” Lục Cẩm Minh nở nụ cười nhìn Tô Minh Diễm. Ý nghĩa của lời nói này không thể rõ ràng hơn, để Tô Minh Diễm tự mình rời đi.
Khuôn mặt già nua của Tô Minh Diễm đột nhiên đỏ bừng vì xấu hổ——
Nếu đã tới tham gia tiệc rượu, làm sao có thể có vấn đề sức khỏe?
Hiện giờ, tiệc rượu vừa bắt đầu, lại phải rời đi với lý do bị ốm trong người, nghĩ thế nào cũng sắp chết vì nghẹn khuất rồi.
Nhưng bây giờ bà ta đặt tất cả hy vọng của mình trên người Lục Cẩm Minh, bà ta không dám làm trái lời anh ta một chút nào, phải đứng dậy nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc:
"Đúng vậy, sợ là tôi phải về trước... Xin thứ lỗi cho tôi vì đã làm phiền nhã hứng của anh Lục..."
Trong chốc lát quả thực chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.