Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

Chương 106
 
“Nếu không có chuyện gì, có phải nên nói rõ cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Sau khi xác nhận Tô Thiển không sao, Trịnh Dực Dương hiếm khi tức giận nói.
 
Trong khoảng thời gian Trịnh Dực Dương ở cùng với Tô Thiển, biểu hiện này thật sự rất hiếm thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
    
Tuổi Tô Thiển cũng còn rất nhỏ so với ông, nên ông cũng mặc kệ mà dung túng cô.
    
Nhưng việc hôm nay vẫn làm ông toát mồ hôi.
 
Cũng may Thời Cường tới kịp, nếu muộn một chút, Tô Thiển mà xảy ra chuyện gì, ông sẽ cực kỳ đau lòng.
    
Lúc trước chỉ lo lo lắng, bây giờ tảng đá trong lòng buông xuống, lại bắt đầu tức giận.
 
Có câu quân tử không đứng dưới chân tường nguy hiểm, chuyện quan trọng như thế nào cần Tô Thiển phải đặt mình trong hiểm cảnh?
 
“Trịnh cục, cháu sai rồi…” Tô Thiển nhìn ra được Trịnh Dực Dương lo lắng cho cô, vội chắp tay xin tha, “Lần sau cháu sẽ không làm như vậy nữa… nhưng lần này thật sự là bất đắc dĩ…Thế này, ngài và cháu cùng đến gặp một người được không? Chờ đến khi nhìn thấy cô ấy, ngài sẽ rõ…"
 
Lúc trước khi Lưu Nguyên Hạ đưa người qua, Cố Phương Phỉ đã tỉnh dậy, nghe nói có người nhà họ Lục muốn đưa cô ta về, lại suýt nữa ngất đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thiển phải cam đoan sẽ sớm cùng Trịnh Dực Dương qua đó, có Trịnh Cục ở đây, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cô ta, Cố Phương Phỉ mới bình tĩnh lại.
    
“Bác cũng muốn nhìn xem trong hồ lô của cháu giấu thứ gì.” Trịnh Dực Dương tức giận trừng mắt nhìn Tô Thiển một cái.
 
Đoàn người quay đầu lên xe.
 
Cửa bệnh viện. 
 
Thời Cường lúc này đang canh giữ như kiến bò ​​trên chảo nóng—
 
Trước đó khi Tô Thiển rời đi, cô đã dặn dò anh ấy phải giữ an toàn cho Cố Phương Phỉ, trong quá trình truyền dịch, chỉ cần kim châm vào thì phải để nhân viên y tế rời đi ngay lập tức. Ngoài ra, dù có thấy cái gì, cũng đừng hoảng loạn, chờ cô tới rồi nói tiếp.
    
Mặc dù không biết tại sao Tô Thiển lại sắp xếp như vậy, nhưng Thời Cường vẫn đồng ý.
 
Mà mới vừa rồi, anh ấy đã chứng kiến ​​một cảnh tượng kỳ diệu—
 
Bởi vì trong quá trình truyền dịch da bị kim tiêm đâm vào, ngón tay của Cố Phương Phỉ thế mà chảy ra nước giống nước suối.
 
Ban đầu, Thời Cường còn rằng đó là vì cơn đau dữ dội nên Cố Phương Phỉ đổ mồ hôi lạnh, sau mới biết được hoàn toàn không phải như vậy.
 
Rốt cuộc là mồ hôi lạnh của ai có thể chảy ra nhiều như nước máy thế này?
 
Thời Cường vội vàng cầm lấy tách trà đưa qua, vậy mà hứng được hơn nửa chén!
    
Bởi vì đặc thù nghề nghiệp, Thời Cường tự nhận anh ấy đã nhìn thấy rất nhiều điều kỳ lạ, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải một trường hợp như vậy.
 
“Cơ thể chảy ra nước suối?” Trịnh Dực Dương cũng giật mình, đột nhiên nhìn Tô Thiển, “Đây mới là nguyên nhân cơ bản khiến nhà họ Lục nhận Cố Phương Phỉ là con dâu, đúng không?”
 
Tô Thiển gật đầu, vừa muốn nói chuyện, phía trước Thời Cường đã dừng bước:
 
"Ở đây."
 
"Cô Cố trước đó thậm chí đã có ý muốn tự sát, tôi phải đảm bảo chuyên gia Tô rất nhanh sẽ đến, cô ấy mới ổn định hơn chút…Nếu không, Chuyên gia Tô, cô vào trước đi."
 
Rõ ràng là chịu kích thích quá lớn, thậm chí khi có người đến gần, Cố Phương Phỉ sẽ hét lên.
 
"Cô ấy tiếp tục gọi tên cô…"
 
Tô Thiển chưa bao giờ tưởng tượng được, sau bao nhiêu nỗ lực, Cố Phương Phỉ lại phụ thuộc vào cô như vậy.
 
Lập tức gật gật đầu.
 
Cô bước tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
 
Nhưng ngay cả với một động tác nhẹ như vậy vẫn khiến Cố Phương Phỉ trong phòng hoảng hốt.
 
Cô ta nhanh chóng quay người lại, trong mắt ngập tràn sự hoảng sợ và tuyệt vọng, cả người kịch liệt thở dốc, khi nhìn rõ Tô Thiển đứng đó, cô ta đột nhiên lật người ngã xuống giường, bất chấp nỗi đau trên người, bò về phía Tô Thiển.
 
“Đừng nhúc nhích, xương sườn của cô không phải bị gãy sao?” Tô Thiển giật mình, vội vàng bước tới giúp cô ta.
 
Ngoài bị cắn khắp người, Cố Phương Phỉ còn bị Lục Cẩm Minh đá gãy 3 cái xương sườn.
 
Cô bước nhanh về phía trước, nhưng lại bị Cố Phương Phỉ ôm lấy cổ chân, dùng hơi thở mỏng manh cơ hồ sắp chết nói:
 
"Tô Thiển, cứu tôi, làm ơn, lấy mặt dây chuyền bằng ngọc ra, được không? Tôi không muốn nữa, tôi không muốn nữa…"
 
Cố Phương Phỉ từng nghĩ mặt dây chuyền ngọc bích này mang trọn vẹn tình yêu thương của gia đình dành cho cô ta, nhưng giờ cô ta đã hiểu từ lâu trên đó chỉ tràn ngập dòng chữ "tham lam, lợi dụng".
 
"Cô bị thương, đừng cử động…"
 
"Không lấy ra được sao? Đúng vậy, cô đã nói từ lâu, thứ đó không lấy ra được… Vậy hãy đề nước suối chảy sạch đi, nếu chảy hết sẽ không có người...."
 
Đang nói, cô ta ta đột nhiên mở miệng, cắn vào cổ tay.
 
Tô Thiển không ngăn được, máu từ cổ tay Cố Phương Phỉ chảy ra.
 
 Linh tuyền trong cơ thể cũng theo đó tuôn ra.
 
Mấy người Trịnh Dực Dương tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng này đều sững sờ.
 
Tô Thiển vội vàng giúp cô ta băng bó vết thương, đồng thời kêu Trịnh Minh Châu chạy tới giúp hứng linh tuyền.
 
"Phương Phỉ, cô làm gì vậy, đừng lo, về sau người nhà họ Lục sẽ không dám làm khó dễ cô nữa. Cô nhìn bên ngoài xem, Trịnh Cục cũng ở đây…"
 
Cơ thể của Cố Phương Phỉ càng run hơn.
 
Mặc dù trước đó cô ta luôn nói với Tô Thiển, nguyện ý cắt thịt cho đất nước còn hơn là để Lục Cẩm Minh tra tấn.
 
Nhưng khi nghĩ đến khả năng thực sự bị nhốt trong phòng thí nghiệm…
 
"Nghĩ cái gì vậy? Cái gọi là linh tuyền trong cơ thể cô có trình độ gì cô không biết sao? Lục Cẩm Minh là một tên cặn bã, toàn bộ Trung Quốc có mấy người như vậy? Trịnh Cục cũng ở bên ngoài, cô thật không có lời gì nói với ông ấy sao?"
 
Linh tuyền? Tay của Trịnh Minh Châu phát run—
 
Trời ơi, tam quan của cô ấy thực sự muốn nát rồi, linh tuyền gì đó, không phải đồ vật tu tiên sao?
 
Sao trong đời thực lại có?
 
Nếu Tô Thiển dùng lời lẽ hoa mỹ thuyết phục, Cố Phương Phỉ có thể còn sợ hãi hơn.
 
Lúc này bị Tô Thiển ghét bỏ, Cố Phương Phỉ bất ngờ bình tĩnh lại—
 
Đúng vậy, từ khi thứ này đột ngột được bổ sung vào cơ thể, ngoại trừ thực vật được nuôi trồng đặc biệt ngon ra—
 
Không đúng, ngon cũng chỉ là tương đối, so với những thứ Tô Thiển trồng thì kém không chỉ một chút.
 
Mặt khác thật sự không còn chỗ nào đặc biệt.
 
Thậm chí lúc trước cứu Tô Dục, cô ta cũng chỉ có tác dụng nhỏ bé không đáng kể.
 
Nếu không phải Tô Thiển ra tay, có lẽ nó đã trở nên vô dụng.
 
"Tôi, tôi muốn gặp Trịnh cục, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẵn sàng làm… chỉ cần đừng..."
 
Đừng cắt thịt của cô ta mang đi nghiên cứu…    
 
Sắp xếp tốt cho Cố Phương Phỉ, sắc trời đã khuya.    
 
Vẻ mặt của Trịnh Dực Dương vẫn rất bình tĩnh, Trịnh Minh Châu lại rõ ràng không kìm nén được, vừa bước ra khỏi bệnh viện liền ôm lấy cánh tay Tô Thiển.
 
"Thiển Thiển, thứ trong cơ thể của Cố Phương Phỉ thực sự là linh tuyền sao? Uống nó có thể tẩy gân phạt tủy, hoặc là có thể trường sinh bất lão?"
 
“Sao có thể?” Trịnh Dực Dương tức giận liếc mắt nhìn Trịnh Minh Châu, “Cháu không cho rằng trên đời này thật sự có thần tiên chứ?”
 
“Không phải thần tiên thì là cái gì? Mặt dây chuyền ngọc bích làm sao có thể chui vào trong cơ thể con người” Trịnh Minh Châu không phục nói, lại nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nhìn Tô Thiển, “Thiển Thiển, vừa rồi em nói, trong tay em còn một mảnh ngọc bích nữa? "
 
Nghe ý của Cố Phương Phỉ, dây chuyền ngọc bích bay vào người cô ta thực ra thuộc sở hữu của Tô Thiển…
 
"Dung nhập trong cơ thể Cố Phương Phỉ là mảnh mẹ em. Còn mảnh của cha em mới thật sự là ngọc bội thật...." Tô Thiển cũng không gạt mọi người, “Chỉ là em xem, mảnh dung nhập trong cơ thể kia cũng không phải bảo vật tổ tiên để lại gì cả, càng giống như đồ vậy công nghệ cao vượt thời đại…”
    
"Đồ công nghệ cao?" Trịnh Dực Dương quay đầu nhìn sang, "Là sao?"

 
"...Nói cách khác đi, chúng ta hiện tại sử dụng điện thoại di động, nếu người xưa ở cổ đại nhìn thấy điện thoại này, ngài nói xem, người xưa sẽ cảm thấy như nhìn thấy gì? "
 
Không đợi Trịnh Dực Dương trả lời, Tô Thiển đã nói:
 
"Là bảo vật tổ tiên để lại."
 
"Cháu nghi ngờ cái gọi là ngọc bội mà mẹ cháu để lại hẳn là sản phẩm của nền văn minh tương lai."
 
"Sở dĩ cháu nghĩ như vậy, cũng là dựa vào việc xử lý sự cố hổ phách lúc trước, cháu chiết xuất ra một chất đặc biệt từ dòng khí màu xanh có công năng thanh lọc mạnh mẽ kia. Linh tuyền trong cơ thể của Cố Phương Phỉ có tác dụng bồi bổ cơ thể, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, khi cháu cho một ít chất chiết xuất vào, linh tuyền đó ngay lập tức trở thành linh tuyền thực sự…"
 
"Tất nhiên, chị Minh Châu nói cái gì mà tẩy gân phạt tủy, cái gì mà trường sinh bất lão là không có khả năng, nhưng có thể để sinh vật khôi phục về trạng thái tốt nhất mà nó nên có."
 
Nói cách khác, linh tuyền do Tô Thiển xử lý không thể biến một người đàn ông chín mươi tuổi thành một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, nếu không có sự hợp tác của y học, tự nhiên cũng không thể tiêu diệt tế bào vi rút trong cơ thể bệnh nhân, nhưng nó có thể để những người 90 tuổi trở nên khỏe mạnh nhất so với những người cùng trang lứa.
 
Có thể nói, với các phương pháp của Tô Thiển, việc thanh lọc từ từ tình trạng ô nhiễm đang ngày càng nghiêm trọng ở Trung Quốc là điều tất nhiên có thể.
 
Chỉ là chậm hơn nhiều.
 
Tuy nhiên, linh tuyền của Cố Phương Phỉ đã mang lại cho Tô Thiển khả năng lớn hơn.
 
Cũng giống như lựu đạn, nếu đặt ở Trung Quốc hiện nay, chắc chắn là một thứ lạc hậu.
 
Nhưng nếu nó thực sự được vận chuyển trở lại thời cổ đại, nó chắc chắn sẽ khiến cục diện chính trị cổ đại bị đảo lộn.
 
Trong thời đại của Tô Thiển, “Hơi thở” hoàn toàn là một thứ rác rưởi, nhưng ở Trung Quốc ngày nay, đó là sự tồn tại của một tàu sân bay.
 
Đối với Cố Phương Phỉ mà nói, cô ta không biết sử dụng “Hơi thở", nó chứa đựng rất nhiều nguyên tắc khoa học.
 
 Điều làm Tô Thiển hài lòng nhất là dẫn dắt mọi người đến cái gọi là "linh tuyền công nghệ cao", về sau cô sẽ sử dụng những thứ từ thời đại Tinh tế tương lai, khoác lên nó một lớp vỏ hoàn hảo.
 
Trịnh Dực Dương trong nháy mắt đã hiểu ý Tô Thiển:
"Để tôi đoán xem, trước đây cha cháu đột nhiên tỉnh lại, có phải là do cháu kết hợp hai thứ này không?"
 
“Vâng, đúng vậy ạ.” Tô Thiển vui vẻ gật đầu, “Cha cháu là đối tượng thử nghiệm thứ hai.”
 
"Vậy còn người đầu tiên?"
 
“Tôi là người đầu tiên.” Cố Từ im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.
 
"Khuôn mặt của anh là do Thiển Thiển chữa trị?" Trịnh Minh Châu cũng khiếp sợ vô cùng ——
 
Tô Thiển cũng quá nghịch thiên đi? Vậy mà vô thanh vô tức làm nên chuyện lớn như vậy?
    
"Có một phần nguyên nhân này, trừ cái này ra, còn có những loại thảo dược đặc trị ở núi Tiểu Dung."
 
"Có một đối tượng thử nghiệm thứ 3 có thể chọn," Trịnh Dực Dương đột nhiên nói, giọng nói có chút vội vàng, ông trực tiếp nói với tài xế, "Đến bệnh viện Hoa Nguyên."
 
Hoa Nguyên? Tô Thiển ngày thường say mê thực nghiệm, mặc dù nghe thấy hai chữ này cũng không phản ứng gì, nhưng Cố Từ lại chấn động một chút…
    
Ứng cử viên thứ ba cho thí nghiệm mà Trịnh Dực Dương đề cập vừa rồi ở Hoa Nguyên sao?
 
Đây là một bệnh viện tiêu chuẩn cao nhất ở Trung Quốc, bất cứ ai có thể ở đó đều là một anh hùng vĩ đại của đất nước.
 
“Có cần mang theo gì không?” Trịnh Dực Dương nhớ tới một chuyện, liền quay đầu nhìn Tô Thiển.
 
"Dụng cụ đặc biệt, còn có chất đặc biệt cháu chiết xuất…"
 
“Hiện tại đi lấy.”
 
Ngay sau đó lại gọi điện thoại:
 
"Ừ, tôi là Trịnh Dực Dương…Tôi muốn gặp anh Thụy Hằng…"
 
"Bác Thụy Hằng?" Trịnh Minh Châu che miệng, không thể tin được những gì mình nghe thấy, phải một lúc sau mới định thần lại, "Chú, ý của chú là, đồ vật trong tay Thiển Thiển có thể giúp bác Thụy Hằng?”
 
“Thụy Hằng? Dương Thụy Hằng?” Cố Từ cũng có chút bối rối—
 
Cái tên này quá mức quen thuộc.
 
Sở dĩ như thế, là bởi vì nhân vật Cố Từ đắp nặn và kinh điển nhất trong làng giải trí, cũng là hình tượng khiến anh nhận giải thưởng đến mỏi tay, nguyên mẫu chính là Dương Thụy Hằng. 17 năm trước, Dương Thụy Hằng chính là anh hùng truyền kỳ mà mỗi người dân Trung Quốc đều biết.
    
Dương Thụy Hằng xuất thân con nhà tướng, từ nhỏ đã là con nhà người ta, sau khi tốt nghiệp đại học quân sự trọng điểm thì gia nhập quân đội. Vì nhiều lần lập công, ông được phong quân hàm thiếu tướng khi mới ba mươi tuổi.
 
Về phần Trịnh Dực Dương, ông chính là lính làm việc dưới quyền của Dương Thụy Hằng vào thời điểm đó.
 
Hai mươi năm trước, Dương Thụy Hằng mới trở về từ chiến trường gìn giữ hòa bình không lâu, cuối cùng cũng có thời gian dành cho người vợ mới của mình. Trước khi ông trở về Trung Quốc, cô vợ nhỏ đã chọn điểm đến cho chuyến hành trình lãng mạn này, chính là Ung Nam đẹp như tranh vẽ.
 
Thế nào cũng không nghĩ tới, vào đêm đầu tiên ở Ung Nan, hai người liền bị cuốn vào một sự kiện cực đoan.
 
Một nhóm côn đồ liều chết bắt toàn bộ nhân viên khách sạn làm con tin, yêu cầu cảnh sát chuẩn bị máy bay và số tiền khổng lồ để chúng trốn khỏi Trung Quốc.
 
Và đe dọa cứ trễ nửa giờ, chúng sẽ giết một con tin.
 
Vào thời điểm quan trọng, chính Dương Thụy Hằng là người bước tới, cùng những kẻ sát nhân đó đấu trí đấu dũng. Thậm chí còn sử dụng nhiều phương pháp chiến đấu và chiến thuật tâm lý khác nhau, dùng sức mạnh của chính mình chơi mấy kẻ bắt cóc kia vòng quanh.      
 
Ông đã một tay giết chết 12 tên.
 
Nhưng ở thời khắc chiến thắng cuối cùng, ông bị một viên đạn găm vào đầu.
 
Giám sát của khách sạn đã ghi lại một cách chân thực cảnh tượng lúc đó, khi nhìn thấy tư thế mạnh mẽ anh dũng, khí phách của tướng quân Dương Thụy Hằng ngã về phía sau, cả đất nước đều đau xót.
 
Khi đó, Trung Quốc đã huy động lực lượng mạnh nhất trong toàn bộ hệ thống y tế, nhưng kết quả cuối cùng chỉ lấy được viên đạn ra, để Dương Thụy Hằng sống sót.
 
Nhưng, chỉ là tồn tại thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui