Chương 107
Bệnh viện Quân đội Hoa Nguyên tọa lạc bên bờ hồ Nhạn Minh.
Cánh cổng dày và cổ xưa, cùng những người lính đứng mặc đồng phục đều cho thấy nét đặc biệt của bệnh viện Hoa Nguyên này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả đến cấp bậc như Trịnh Dực Dương cũng bị chặn lại ở cổng, chỉ sau khi kiểm tra thẻ căn cước của Tô Thiển và một số người khác, họ mới được phép đi vào.
Mấy người Trịnh Dực Dương được các nhân viên y tế dẫn dắt, đến một tòa nhà nhỏ trang nhã ẩn trong rừng lá phong.
Một người phụ nữ mặc áo choàng trắng, dung mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng đã đợi sẵn ở đó.
“Chị dâu.” Trịnh Dực Dương tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt người phụ nữ, trịnh trọng dùng quân lễ.
Dù là quân nhân trong quá khứ hay hiện tại là Cục trưởng Cục Giám sát Môi trường, ông đều có thể nói là người quyền cao chức trọng.
Trong ấn tượng của Tô Thiển, bất kể Trịnh Dực Dương đối mặt với ai, ông luôn giống như một cỗ máy làm việc không chút cảm xúc dư thừa, bộ dáng như một vãn bối này, vẫn là lần đầu nhìn thấy.
"Dực Dương." Người phụ nữ cười nhẹ, "Cậu bận rộn công việc, đừng có chạy tới chạy lui thế này. Anh Thụy Hằng của có tôi ở đây rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dì Lâm Nhụy, cháu rất nhớ dì nha…"
Trịnh Minh Châu chạy đến, ôm lấy cánh tay người phụ nữ, chỉ vào Tô Thiển và Cố Từ.
"Tiểu tiên nữ xinh đẹp như dì Lâm Nhụy kia chính là Tô Thiển. Bên cạnh cô ấy là bạn trai Cố Từ, chính là gia chủ đương nhiệm nhà họ Cố…"
Tới nhiều người như vậy, Lâm Nhụy hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
Trong 20 năm kể từ khi Dương Thụy Hằng bị thương nặng, ngoài những người thân trong gia đình hoặc những người đồng đội thân thiết trước đây, gia đình cũng không muốn ai khác đến quấy rầy ông.
Trịnh Dương hai nhà vốn là thế giao, Trịnh Dực Dương lại luôn coi Dương Thụy Hằng như anh trai ruột, khi mới gia nhập quân đội, ông ấy cũng làm việc bên cạnh Dương Thụy Hằng, quan hệ giữa ông với Dương Thụy Hằng không phải là thân thiết bình thường.
Vì vậy, khi Trịnh Dực Dương nói muốn đến thăm Dương Thụy Hằng, Lâm Nhụy đồng ý không chút do dự.
Nhưng không ngờ Trịnh Dực Dương không đến một mình.
Chỉ là Trịnh Dực Dương rõ ràng không phải người tính tình càn rỡ, nhưng mang nhiều người như vậy đến đây, thấy thế nào cũng có chút kỳ quái.
“Minh Châu lại nghịch ngợm rồi, dì đều đã trở thành bà già rồi.” Lâm Nhụy nén sự ngạc nhiên, cười gật đầu với Tô Thiển và Cố Từ, “Ngay cả khi còn trẻ, dì cũng không thể so với một cô gái xinh đẹp như Tô Thiển nha. Tuổi còn trẻ đã quản lý đế quốc tài chính như Cố thị, Cố Từ là thanh niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn đây."
Bà đang nói chuyện nhưng lại nhìn về phía Trịnh Dực Dương, những người này có liên quan gì đến chồng bà sao? Nếu không Trịnh Dực Dương sẽ không đưa bọn họ tới đây.
"Lời Minh Châu nói vẫn chưa đầy đủ," Trịnh Dực Dương hiểu rõ nghi ngờ của Lâm Nhụy, "Su Qian còn có một thân phận khác, là chuyên gia cố vấn được bổ nhiệm đặc biệt của Cục Giám sát Môi trường chúng tôi."
"Chuyên gia cố vấn đặc biệt?" Ánh mắt Lâm Nhụy hiện lên sự ngạc nhiên.
Tô Thiển lớn lên trắng nõn xinh đẹp, hiện tuổi còn trẻ, lại dùng sản phẩm chăm sóc da đặc biệt của núi Tiểu Dung, nhìn như một bông hoa mỹ lệ rực rỡ.
Rõ ràng trông như vẫn còn trẻ con, vậy mà thực sự có thể đảm nhận vị trí chuyên gia được bổ nhiệm đặc biệt của Cục Giám sát Môi trường.
“Chị dâu, chị còn nhớ cơn mưa thần kỳ ở Yến Kinh mùa xuân này không?” Đối với cấp dưới mình thưởng thức, Trịnh Dực Dương giới thiệu không hề có có gánh nặng tâm lý, ngược lại còn rất tự hào.
Trung Quốc có nhiều nhân tài, thực sự là điều vô cùng tự hào.
"Người một tay tạo ra cơn mưa xuân ấy là Tô Thiển. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã đóng góp rất nhiều cho đất nước…"
"Tô Thiển hiện đang nghiên cứu thành tựu mới có thể phát huy tối đa sức sống của cơ thể con người. Tôi đưa cô ấy đến đây, chính là muốn anh Thụy Hằng thử xem."
Nụ cười trên mặt Lâm Nhụy nhất thời đình trệ, cổ họng khô khốc một hồi, phải một lúc sau mới nói ra được:
"Thành tựu mới?"
“Vâng.” Trịnh Dực Dương gật đầu, “Tô Thiển trước đó đã thử nghiệm thành công trên hai người. Tôi không dám đảm bảo sẽ có hiệu quả với Anh Thụy Hằng, nhưng cứ thử xem, cũng không có hại gì cả.”
Tình hình của Dương Thụy Hằng rõ ràng là khác với Cố Từ và Tô Dục.
Suy cho cùng, não là cơ quan tinh vi nhất trên cơ thể con người, việc sống sót sau khi bị bắn vào đầu đã là một kỳ tích. Còn muốn khôi phục, chắc chắn là người si nói mộng*.
*ý chỉ người dốt nát, ngu muội nói ra toàn những chuyện đâu đâu, không đúng với thực tế.
(Nguồn tham khảo: Đại Từ điển Tiếng Việt)
Nhưng dù vậy, Trịnh Dực Dương vẫn muốn thử một lần.
Từ khi còn rất nhỏ, Dương Thụy Hằng đã là thần tượng Trịnh Dực Dương tôn thờ.
Sau này gia nhập quân đội, được tận mắt chứng kiến sự oai hùng dũng cảm của Dương Thụy Hằng trên chiến trường, ông thực sự mơ thấy khoảnh khắc Dương Thụy Hằng có thể đứng dậy từ giường bệnh, trở lại chiến trường.
Đôi mắt Lâm Nhuỵ có chút đỏ lên.
Những năm qua, những từ như "thử xem" này, bà đã nghe quá nhiều.
Trong hai thập kỷ qua, khoa học kỹ thuật đã phát triển nhanh chóng từng ngày. Nhưng dù công nghệ mới có chói lọi đến đâu, dùng cho Dương Thụy Hằng, đều chỉ có một kết quả duy nhất, đó là bất lực.
Đúng vậy, làm sao một cái cây đã chết có thể nảy mầm trở lại?
Lâm Nhụy từ lâu đã chấp nhận thực tế rằng người chồng quyền lực một thời của bà đã phải chịu cảnh nằm im lặng như thế này suốt phần đời còn lại.
Nhưng người anh em cũng là đồng đội Trịnh Dực Dương vẫn kiên trì như vậy, như thể ông sẽ không bao giờ từ bỏ trừ khi kéo được Dương Thụy Hằng đứng lên.
"Được. Liền như cậu nói, chúng ta cứ thử xem."
Nếu không phải Trịnh Dực Dương là người đưa ra đề nghị, Lâm Nhụy đã sớm từ chối rồi.
Vô số lần thử, vô số lần thất bại.
Ban đầu tràn ngập hy vọng, về sau lại chán nản tuyệt vọng, cuối cùng đành phải chấp nhận hiện thực.
Nỗi đau này nói cho người ngoài cũng không thể hết.
Nhưng thế thì sao? Dù sao người mình yêu vẫn còn có tri giác, có hô hấp, là cơ thể ấm áp nằm bên cạnh mình, sớm mai thức dậy có thể nói chào buổi sáng với người yêu, buổi tối nghỉ ngơi có thể gối trong bàn tay to rộng của người ấy đi ngủ…
Lâm Nhụy cảm thấy, như vậy đã đủ rồi. Không thể quá tham lam.
“Sức khỏe của anh Thụy Hằng trong thời gian này thế nào?” Trịnh Dực Dương thả chậm bước chân.
"Tốt lắm," Nhắc tới Dương Thụy Hằng, nụ cười trên mặt Lâm Nhụy lập tức trở nên tươi tắn sinh động, "Sáng nay còn uống thêm hai thìa sữa đậu nành... A, chiếc lá phong này đẹp quá…"
Một cơn gió mùa thu thổi qua, một chiếc lá phong đỏ rực từ trên trời rơi xuống, không nghiêng không lệch nhẹ nhàng hạ cánh trên lòng bàn tay đang mở của người phụ nữ.
Trải qua sự tàn phá của sương giá mùa thu, những chiếc lá phong không những không khô héo mà còn khơi dậy một sức sống mãnh liệt, màu đỏ như lửa muốn tỏa ra.
Lâm Nhụy cẩn thận lau đi một chút bụi trên đó, vui vẻ cầm trong lòng bàn tay.
Đi lên tầng hai, sau khi đi uqa một hành lang dài được trang trí bằng nhiều loại cây xanh và hoa cỏ xinh đẹp, Lâm Nhụy dừng trước một cánh cửa màu đỏ:
"Dực Dương, các người đợi ở đây một lát, tôi vào nói với Thụy Hằng một tiếng."
Trịnh Dực Dương gật đầu.
Giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp của Lâm Nhụy từ bên trong phát ra:
"Thụy Hằng, Dực Dương tới đây, còn mang theo mấy đứa trẻ rất dễ thương…Làm sao có thể gây rắc rối cho em được… Đều là người trẻ tuổi rất lợi hại đấy…. Trong đó có một cô gái nhỏ tên Tô Thiển, là cấp dưới đắc lực của Dực Dương, cô gái nhỏ nghiên cứu ra một thành tựu mới, Dực Dương nghĩ sẽ có ích cho anh, liền muốn để anh thử một lần…"
"...Anh đoán xem em đang cầm thứ gì nào…Thử đoán một chút…Ai da, anh không thể đoán sai một lần sao…Được được được, anh lợi hại, đúng là lá phong…Anh nhìn xem, nó đẹp lắm đúng không…Em để Dực Dương bọn họ vào nhé…"
Tô Thiển trước mắt bất giác hiện ra một bộ hình ảnh ——
Người con gái gái xinh đẹp dịu dàng, người con trai tự do phóng khoáng, hai người ôm nhau dưới ánh hoàng hôn, cùng nhau thưởng thức cây phong đỏ đẹp đẽ nhuốm màu thời gian, tốt đẹp lại ngọt ngào…
Khi đi theo Trịnh Dực Dương vào phòng, lánh mắt đầu tiên nhìn về phía giường bệnh, cô rõ ràng ngẩn ra một chút.
Một người đàn ông sắc mặt xanh xao nằm đó.
Nhìn thân hình ông, ít nhất phải cao đến 1m9, lông mày đen rậm, đôi mắt sâu không lường được.
Những người như vậy sinh ra đã được ông trời ưu ái, đáng lẽ phải tung hoành khắp nơi trên chiến trường, vậy mà giờ lại bị kẹt trong một góc phòng bệnh đã mấy chục năm.
Lâm Nhụy nghiêng người khó khăn ôm lấy thân thể người đàn ông, giúp ông nằm nghiêng, để có thể đối mặt với đám người Trịnh Dực Dương.
So với Dương Thụy Hằng chân dài tay dài, Lâm Nhụy không thể nghi ngờ là quá nhỏ nhắn, cho dù là nửa quỳ nghiêng cả người qua, vẫn phải cố hết sức. Chưa kể Lâm Nhụy sợ người yêu không thoải mái, mặc dù vòng tay của bà quá hẹp nhưng vẫn muốn Dương Thụy Hằng cảm thấy thoải mái hơn chút.
“Để tôi làm.” Trịnh Dực Dương bước lên phía trước.
"Không cần đâu," Lâm Nhụy mỉm cười nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Dương Thụy Hằng phía dưới, "Em chính là đang muốn trả thù. Ai bảo trước đây anh làm em sợ, hiện tại liền hối hận đi…"
Với thân phận của Dương Thụy Hằng, nhà nước tự nhiên sẽ sắp xếp người chăm sóc, chỉ là trừ khi Lâm Nhụy có việc không thể làm được, nếu không bà không muốn bất cứ ai chăm sóc chồng cả.
Mà trả thù trong miệng bà là bởi vì điều mà Dương Thụy Hằng yêu nhất chính là ôm cô vợ nhỏ nhắn của mình rồi ném lên cao, đợi Lâm Nhụy gắt gao ôm lấy cổ ông xin tha mới để bà xuống.
Cổ ngữ nói hoạn nạn giúp đỡ nhau, trong phòng bệnh này, Tô Thiển tức thì hiểu ý nghĩa của nó.
Tay bỗng nhiên bị người khác nắm lấy, Tô Thiển ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt lưu luyến.
Trái tim cô nóng lên, trở tay nắm lấy những ngón tay thon dài và ấm áp của Cố Từ.
“Dực Dương, đừng đứng nữa, đều ngồi xuống đi.” Lâm Nhụy quay đầu tiếp đón mọi người.
Ánh mắt của Dương Thụy Hằng lập tức chuyển sang dừng trên mấy người Trịnh Dực Dương và Tô Thiển.
Mặc dù ông không nói lời nào, nhưng Tô Thiển có thể cảm thấy ông rõ ràng đang chào hỏi mọi người.
Đó là một đôi mắt ngoan cường với sức xuyên thấu quá mạnh, hoặc đã bị gió sương năm tháng cuốn qua, nhưng vẫn có thể vì người yêu mà bôn ba ở nhân gian, không đến một khác cuối cùng thì không từ bỏ.
Đây là một anh hùng chân chính, một con người được đúc bằng sắt thép. Dù đối mặt với kẻ thù hay bệnh tật, vì trái tim đã có người yêu mến nên luôn không sợ hãi.
"Thiển Thiển, lại đây," Trịnh Dực Dương vẫy Tô Thiển, nghiêng người về phía Dương Thụy Hằng nói, "Anh Thụy Hằng, cô ấy tên là Tô Thiển, trong tay cô ấy có kết quả nghiên cứu mới, anh muốn thử chứ?"
"Tướng quân," Tô Thiển bước tới, nghịch ngợm nháy mắt với Dương Thụy Hằng, "Xin ngài cho cháu một cơ hội chứng kiến kỳ tích được không?"
Ánh mắt của Dương Thụy Hằng dừng trên mặt Tô Thiển một chút, trong mắt rõ ràng có chút hứng thú, chớp chớp mắt.
Vẻ ngoài nghịch ngợm giống hệt Tô Thiển.
“Anh Thụy Hằng đồng ý.” Vẻ mặt căng thẳng của Trịnh Dực Dương thả lỏng.
Lâm Nhụy đã chuẩn bị một chiếc cốc sạch, theo hướng dẫn của Trịnh Dực Dương.
Trịnh Minh Châu lấy chiếc cốc giữ nhiệt mang theo bên mình ra, lần lượt đổ nước trong bình vào hai chiếc cốc.
Lâm Nhụy liền có chút kỳ quái ——
Màu sắc của nước trong suốt như pha lê, rõ ràng là trong hơn rất nhiều so với nước khoáng thông thường.
Loại nước này có phải là thành quả nghiên cứu của cô gái nhỏ không?
Lâm Nhụy cẩn thận đút cho Dương Thụy Hằng nửa ly nước.
Tô Thiển lấy dụng cụ đặc biệt ra, đổ vào một cái chai nhỏ khác những vật liệu có thể kích thích sức sống của linh tuyền ở mức độ lớn nhất.
Cô bên này bận rộn, bên kia Trịnh Dực Dương và những người khác đều tập trung vào Dương Thụy Hằng.
Nhìn thấy rõ sự khẩn trương của Trịnh Dực Dương, ánh mắt Dương Thụy Hằng ẩn chứa vài phần an ủi.
Một phút, hai phút,... Rất nhanh, đã một giờ trôi qua.
Dương Thụy Hằng không có chút thay đổi nào.
Thậm chí, cuối cùng Lâm Nhụy có được kết quả xét nghiệm, chứng minh trong não của Dương Thụy Hằng không có gì bất thường, trong cơ thể cũng vậy.
Trịnh Minh Châu tức khắc cực kỳ thất vọng—
Hóa ra thực sự không phải linh tuyền trong truyền thuyết? Tam quan vốn đã vỡ vụn lại được dọn dẹp liền lại…
Cô ấy không nhìn được trộm đưa mắt nhìn biểu cảm của Lâm Nhụy và Dương Thụy Hằng. Cả hai dường như đã sớm nghĩ đến kết quả này, không có cảm xúc gì ngoài ý muốn.
Ánh mắt Trịnh Dực Dương cũng có chút ảm đạm, lại nghĩ tới cái gì, liền quay đầu nhìn Tô Thiển.
Tô Thiển cũng sắp kết thúc công việc trong tay, hoàn thành bước cuối cùng, nước suối màu trong suốt trong cốc nước dần dần trở thành màu xanh lục, theo mực nước trong cốc giảm xuống, màu xanh lục dần dần trở nên nồng đậm, cuối cùng giống như khối tinh thể thủy tinh xanh biếc, cuối cùng không còn biến đổi nữa.
Mặc dù cách một lớp thủy tinh, màu xanh lục lại giống như muốn nhảy ra ngoài, tương phản với chiếc lá phong đỏ bên cạnh.
Hô hấp Trịnh Dực Dương đột nhiên nặng nề hơn.
"Dì Lâm…" Tô Thiển đưa cốc nước đến trước mặt Lâm Nhụy, "Dì Lâm, cho tướng quân uống cái này đi..."
“Cái này nhan sắc cũng thật xinh đẹp.” Lâm Nhụy từ đáy lòng nói.
Cô gái nhỏ dụng tâm như vậy, đã thất bại một lần rồi, lần này thất bại nữa sẽ không khóc chứ?
Dương Thụy Hằng hai mắt chớp chớp ba cái, rõ ràng là "666"* , ý là muốn nói vợ mình.
* 666 : Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六六六 và cách phát âm của từ này sẽ là / liùliùliù /. tuy vậy cách đọc của từ này lại có phần tương đương với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, năng lực cực kỳ “trâu bò”.
(Ở đây mình hiểu là Tướng quân cũng đang khen vợ mình nhan sắc xinh đẹp)
Nhìn bộ dáng vô cùng sùng bái của cháu gái cùng cấp dưới đắc lực, Trịnh Dực Dương có chút đồng tình nhìn Cố Từ.
Cũng may là vợ ông không đến, nếu không, trên đường về nhất định sẽ lấy anh Thụy Hằng ra so sánh, ghét bỏ ông không hiểu phong tình, không chịu khen vợ.
Ông luôn cảm thấy Cố Từ sẽ sớm chịu chung số phận với mình.
Bầu không khí nặng nề bỗng trở nên ấm áp.
“Có cảm giác gì không? Dồn khí đan điền? Đan điền giống như có mặt trời nhỏ thiêu đốt?” Trịnh Minh Châu càng thêm tin tưởng Tô Thiển hơn linh tuyền kia, nhìn thấy Dương Thụy Hằng uống đến giọt nước cuối cùng, lại vất vả kiên nhẫn đợi nửa canh giờ, cuối cùng không kiềm chế được sự tò mò, bước lên liên tục dò hỏi.
"Con bé này, sao lại ồn ào như vậy?"
Trịnh Dực Dương nhíu mày.
“Nguyên, mà, phi, thăng……” Một giọng nói phát ra.
Trịnh Dực Dương còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, Trịnh Minh Châu đã nhảy dựng lên, động tác quá lớn làm ngã cái ghế bên cạnh, cái ghế lại đập vào mu bàn chân cô ấy, Trịnh Minh Châu đau đến rơi nước mắt.
Ngoại trừ Tô Thiển kéo cô ấy, những người khác đều không chú ý—
Trời ơi, giọng nói vừa rồi là của Dương Thụy Hằng?
Trịnh Dực Dương từ khiếp sợ tỉnh táo lại, bước qua người Lâm Nhụy đang đứng bất động như khúc gỗ, nắm lấy cánh tay của Dương Thụy Hằng, nói với giọng run rẩy:
"Anh, anh Thuỵ Hằng, anh vừa nói chuyện đúng không? Anh nói thêm câu nữa, nói thêm câu nữa được không……”
"Cút…" Dương Thụy Hằng cuối cùng cũng đáp ứng mong muốn của Trịnh Dực Dương, "Đừng chặn tôi, tôi, vợ tôi…"
Hai chữ cuối cùng vừa thốt ra, hai mắt Dương Thụy Hằng đỏ hoe, nhìn chằm chằm Lâm Nhụy:
"Nhụy, Nhụy, vợ ơi…"
“Ôi….” Lâm Nhụy đột nhiên giang tay ra, mặc kệ Trịnh Dực Dương và mấy người trẻ tuổi đang ở bên cạnh, bà nhảy lên giường ôm lấy Dương Thụy Hằng, nước mắt chảy ròng ròng trên cổ ông, “Thụy Hằng, Thụy Hằng, em không nằm mơ chứ? Anh lại gọi em một tiếng được không? Một tiếng thôi, một tiếng là được…”
Sau bao nhiêu năm mới có thể nghe lại được giọng nói của người yêu, 20 năm nay Lâm Nhụy không bao giờ tưởng tượng được mình lại có thể nghe thấy giọng nói mình ngày đêm nhớ thương đó.
"Nhụy Nhụy, tiểu Nhụy Nhụy…vợ của anh…"
Ánh mắt Dương Thụy Hằng vô cùng tập trung vào Lâm Nhụy.
Ông gọi một tiếng, Lâm Nhụy đáp một tiếng, hai người cứ như vậy một gọi một đáp, như thể cả đời cũng không bao giờ mệt mỏi….