Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

Chương 110
 
"Chuyện của núi Tiểu Dung giao cho trợ lý đi, dì, dì chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, đừng làm mình mệt mỏi."
 
Tô Thiển vô cùng kinh ngạc nhìn cái bụng của Tô Mẫn, cũng vui vẻ không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
    
Dì Tô Mẫn thế nhưng mang thai ở tuổi 46.
 
Vốn Tô Mẫn nghĩ rằng bà và Trần Tranh mỗi người có một cô con gái, trong nhà có hai đứa nhỏ đã rất tốt rồi, hơn nữa bà cũng đã ngoài bốn mươi rồi, còn thật sự mang thai, nói ra cũng đủ xấu hổ.
 
Vì vậy, từ ngày cưới, bà đã nói với Trần Tranh mình sẽ không sinh thêm con nữa.
 
Lại chưa bao giờ nghĩ rằng mình ngoài ý muốn trúng số.
 
Biết được tin này, Trần Tranh quả thực mừng như điên. Nhưng Tô Mẫn liền thảo luận cùng ông, nói trong nhà đã có hai đứa nhỏ, bằng không liền bỏ cái trong bụng…
    
Thật sự hù chết Trần Tranh. Ông hận không thể mọc cánh lập tức bay từ nước ngoài về.
    
Chỉ là hiện tại ông đang phụ trách một dự án trọng điểm ở nước ngoài, căn bản không thể rời đi nên vội vàng gọi điện cho Tô Thiển, cầu xin cô ra tay cứu giúp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dì…” Đôi mắt của Tô Mẫn bỗng đỏ hoe.
 
Thực ra bao năm qua, bà vẫn luôn có một nút thắt trong lòng, luôn cảm thấy chính mình đã ép em gái mình rời đi, khiến Tô Hoành bỏ mạng, cũng làm Tô Thiển từ khi sinh ra đã không có mẹ.
    
Với tâm lý như vậy, Tô Mẫn từ lâu đã quyết định cả đời bà sẽ chỉ có một đứa con như Tô Thiển là đủ rồi, và bà sẽ dành cho Tô Thiển tất cả tình yêu của mình như một sự đền bù.
 
Vì tâm trạng dao động quá nhiều, tuổi tác lại lớn, còn xuất hiện dấu hiệu sảy thai.
    
“Dì…” Tô Thiển dang tay ôm lấy Tô Mẫn, “Nếu đứa bé đến thì chính là duyên phận…Nếu mẹ con còn trên đời này, chắc chắn sẽ rất vui vẻ…Còn con, biết có em trai hoặc em gái con cũng rất vui…Hơn nữa, con cũng không còn là đứa trẻ nữa, hiện tại con siêu lợi hại, dì về sau chỉ cần chăm sóc mình là được…"
 
"Trong thời gian này dì đừng đi đâu, cứ yên tâm dưỡng thai, sinh nhật ông nội con đi là được rồi…"
 
Vài ngày nữa là sinh nhật cha của Trần Tranh Trần Trí An, vì Trần Tranh đang ở nước ngoài không thể về trong thời gian này, Tô Mẫn dự định sẽ đi Nam Du trong vài ngày tới.
 
Tô Thiển nhẹ nhàng đẩy Tô Mẫn ra xe:
 
"Bây giờ dì chỉ có một việc, đó là tự chăm sóc mình thật tốt…"
 
Bị Tô Thiển nửa ôm nửa đỡ đưa về ô tô, Tô Mẫn rơm rớm nước mắt.
 
Sao bà lại có một cháu gái tốt như vậy.
 
Sau khi tiễn Tô Mẫn đi, Tô Thiển đích thân đến núi Tiểu Dung.
 
Ban đầu vốn đã hẹn với Trịnh Minh Châu cùng bay đến huyện Trạch Xuyên nơi cô ấy đang làm việc, nhưng bởi vì Tô Mẫn mang thai, Tô Thiển ở lại thêm một đêm, đổi lại thành vé tàu cao tốc chiều nay.
 
 Vì muốn thay Tô Mẫn đến chúc thọ nên cô đương nhiên phải chuẩn bị chút lễ vật.
 
Ngoài một số quần áo và thực phẩm bổ sung mà Tô Mẫn đã mua, cô còn chuẩn bị một túi lớn gồm các đặc sản của núi Tiểu Dung, quả bách xù*, sơn hạch đào, còn có các loại nấm phơi khô và thịt động vật hoang dã được sấy khô.
* Quả bách xù hay còn được gọi là Juniper berry. Cây bách xù là một chi của họ thông Cupressaceae, là một loại cây lá kim, cây bụi đa thân hoặc dạng cột.
Quả bách xù là những quả thông nhỏ từ cây bách xù, có màu xanh đen và có hương thơm mùi gỗ. Thường có vị đắng nên không dùng để ăn sống mà được sấy khô để sử dụng như một loại gia vị trong ẩm thực châu Âu và Ấn Độ.
 
Một khi đã ăn thức ăn của núi Tiểu Dung, không quá lời khi nói rằng thức ăn bên ngoài rất khó nuốt.
 
Mỗi lần gọi điện, Trần Chí An đều hết lời khen ngợi các loại trái cây và đồ ăn ở núi Tiểu Dung, bộ dáng nhớ mãi không quên.
 
Hiếm khi có dịp đi một lần, Tô Thiển đã cố ý dặn dò chuẩn bị nhiều hơn.
 
Khi cô đến núi Tiểu Dung, mới phát hiện người chờ đi vào cực kỳ nhiều.
 
Ngoài người già, còn có một số lượng đáng kể thanh niên và trẻ em trong các trại trẻ mồ côi.
 
Những người này đều mang ruy băng màu vàng trên cánh tay, rõ ràng là đã tích lũy đủ điểm khi làm tình nguyện viên, đến núi Tiểu Dung để giúp đỡ hái quả dại.
 
Phương pháp của Tô Thiển cực kỳ lợi hại, trước mắt núi Tiểu Dung có thể nói là được mùa, thực hiện hệ sinh thái tuần hoàn hoàn mỹ.
    
Sau khi lá cây xanh tươi ở núi Tiểu Dung rụng xuống, thông qua phương pháp đặc biệt, nuôi thành côn trùng dùng chăn nuôi gà vịt trên núi, phân gà vịt sau khi được ủ, một phần dùng cho cá ăn, phần lớn còn lại dùng để bón cho cây trồng.
 
Núi Tiểu Dung hiện tại thực sự giống như tên cái tên mà Khuôn Thanh Sơn đặt cho, thật sự là Chốn đào nguyên danh xứng với thực.
 
Hoa nở bốn mùa quanh năm, còn có đủ thứ món ngon núi rừng.
 
Bây giờ đang là mùa thu, là mùa mà một số lượng lớn bách xù và óc chó chín đến mùa thu hoạch.
    
Bởi vì sinh trưởng quá, thật sự là quả chín tràn ngập .
 
Chỉ riêng phần này thôi cũng đủ để mang lại lợi nhuận cho núi Tiểu Dung.
 
Ngoài những quả được chuyên gia thu hoạch để bán, Cố Từ và Tô Mẫn đã thảo luận, cố tình dành ra vài chỗ sườn đồi cho các tình nguyện viên mang ruy băng vàng.
 
Miễn là bạn nhận được một số điểm nhất định, bạn có thể vào miễn phí mấy sườn đồi đó, hoàn toàn có thể ăn trái cây và những thứ tương tự. Nếu thực sự mang ra ngoài, liền mua theo mức giá trên thị trường.
 
Khi tin tức được lan truyền, người dân ở Yến Kinh đều phát điên rồi.
    
Bởi vì là thực vật sản xuất ở núi Tiểu Dung nên có giá trị dinh dưỡng rất cao và hương vị cũng là người ta say mê.
    
Mua ngoài thị trường thì giá thật sự rất cao.
 
Nhưng ngay cả với mức giá cao như vậy, lại thường được bán hết ngay khi vừa ra mắt.
 
Mà hiện tại, miễn là các hoạt động giữ gìn môi trường được công nhận liền có thể nhận được một phần quà gồm nhiều loại nguyên liệu khác nhau của núi Tiểu Dung, còn có thể mua đồ với giá thị trường—
    
Giá thị trường này không phải là giá thị trường của đồ vật núi Tiểu Dung, mà là giá thị trường của trái cây thông thường.
 
Ví dụ như quả bách xù, nếu tình nguyện viên đủ điểm liền có thể mua một cân với giá chỉ mười tệ! Thậm chí các em nhỏ trong cô nhi viện còn trực tiếp được cấp miễn phí.
 
Động thái của núi Tiểu Dung chắc chắn sẽ gây ra những tổn thất nhất định, nhưng nó đã kích thích sự nhiệt tình của mọi người trong việc quan tâm đến việc bảo vệ môi trường hơn.
 
Thậm chí có những người đi du lịch nước ngoài, sau khi đến núi Tiểu Dung liền thuê một phòng ở dưới chân núi, một lần ở chính là mười ngày nửa tháng, chỉ tích lũy đủ điểm, lấy thân phận tình nguyện viên vào núi hái quả, sau đó mua trái cây và hạt trên núi Tiểu Dung với giá rẻ.
 
Khi Tô Thiển đi ngang qua, có vài du khách đang xì xào nói nhỏ:
 
"Thật sự thần kỳ như vậy? Các người không phải là lừa gạt chứ?"
 
“Sao có thể dối trá được?” Đang nói chuyện là một bà lão nghe giọng chính là người địa phương Yến Kinh, “Đó chính là đồ của núi Tiểu Dung đấy! Trái cây của bọn họ thật sự quá ngon, tôi cảm thấy còn có thể so với nhân sâm trên trời…"
 
"Con gái của tôi đã kết hôn được vài năm mà không có con. Tôi là mẹ ruột, nhìn con gái buồn sao có thể không khổ sở? Vừa lúc con bé nghỉ phép, tôi liền trực tiếp để nó về nhà. Cũng may điểm tích lũy trong tay tôi nhiều, mỗi ngày đều đưa nó lên núi hái quả, các người đoán xem kết quả là gì? Nghỉ phép xong, con gái tôi trở về nhà chồng một tháng liền mang thai…"
 
"Tôi nghe nhiều chuyên gia nói hiện nay nhiều người vô sinh là do ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Nếu điều này thực sự chuyển biến xấu, không cần chiến tranh thế giới mà con người cũng có thể bị diệt sạch…Núi Tiểu Dung chính là nơi khắc ô nhiễm…"
 
"Cháu gái nhỏ của chúng tôi cũng vậy. Chỉ cần là đồ núi Tiểu Dung sản xuất, chỉ cần à một đám rau dại con bé cũng ăn rất ngon, một chút cũng không kén ăn. Mấy ngày nay tôi đều tới đây, các người đoán xem thế nào? Cháu gái tôi thời gian trước đến bệnh viện kiểm tra các nguyên tố vi lượng, bác sĩ cũng nói rằng lượng chì vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, làm chúng tôi phải mua thuốc thải trì. Nhưng cháu gái tôi tính tình không tốt, nhất định không chịu ăn. Vì để con bé ăn nhiều hơn mà tôi với vài chị em già cả khác liền đến đây, kết quả giống chị Lan, thi được kinh hỷ lớn…"
 
"Lượng chì dư thừa trong cơ thể cháu gái tôi sau khi ăn đồ ăn núi Tiểu Dung đã bị thải ra ngoài..."
 
Để lâu lâu có thể được ăn đồ ăn núi Tiểu Dung, vài cụ bà đến cả hoạt động nhảy ở quảng trường đã nhiều năm cũng từ bỏ.
    
Mỗi ngày có thời gian đều chạy đi bảo vệ môi trường, hy vọng đổi đủ điểm để lên núi.
 
"Các người đều tới đây, gia đình không chăm sóc được, con trai con dâu cũng không có ý kiến sao?"
 
"Có thể có ý kiến gì? Con dâu của tôi nói, chúng tôi không cần lo lắng việc trong nhà, có thể tích lũy điểm vào núi Tiểu Dung chính là có công lớn…"
 
Đang nói chuyện đột nhiên kêu “A" một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía cửa.
 
Một nam một nữ đang từ cửa núi đi ra.
 
Sở dĩ mọi người nhìn qua là vì cô gái xinh đẹp đang kéo trong tay một chiếc vali ngoại cỡ, người đàn ông phía sau cũng xách một chiếc túi da rắn rất lớn.
 
“Em trai, tất cả đồ của hai người đều là mua của núi Tiểu Dung sao?” Mọi người đều rất kích động, dường như chỉ cần tên nhóc đó thừa nhận, mọi người sẽ kéo túi kia đi ngay.
 
Bị nhiều ánh mắt sáng quắc như vậy nhìn chằm chằm, tuy là Thời Cường nhưng cũng có chút rợn tóc gáy, xua xua tay nhanh chóng đuổi theo Tô Thiển, miệng khẽ lẩm bẩm:
 
"Ánh mắt của những người này thật đúng là đáng sợ…"
 
Tài xế nhà họ Tô đã đợi sẵn dưới chân núi, giúp cất đồ vào cốp xe rồi đến ga tàu cao tốc, nghe tin con gái sắp đến Nan Du, Tô Dục đã hỏi Tô Thiển và Thời Cường, ngay lập tức đặt chỗ ngồi hạng thương gia.
 
Hai người cắt vé, lên tàu tìm chỗ ngồi.
 
Những người có thể ngồi ghế thương gia đương nhiên đều là người có tiền.
 
Ai ngồi đó mà không kiêu ngạo chứ?
    
Chỉ có Tô Thiển và Thời Cường, mỗi người đều mang theo hành lý lớn, đột nhiên được xếp vào hạng thương gia tập hợp những người thành đạt, nhìn thế nào cũng giống đi nhầm chỗ.
 
Cũng may Tô Thiển và Thời Cường đều người phi thường, nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn như vậy, họ vẫn nhanh chóng tìm đến chỗ ngồi của mình.
 
Đến khi tìm được mới phát hiện vị trí của hai người đã có người khác ngồi.
 
Đôi nam nữ trẻ ăn mặc sành điệu ngồi trên ghế của họ rõ ràng là một cặp đôi đang yêu nhau.
 
Khi Thời Cường và Tô Thiển qua, bọn họ đang cúi đầu chơi trò chơi.
 
“Ngại quá, có thể xem qua vé của hai người được không?” Nhìn thấy hai người đã đứng một hồi, đôi nam thanh nữ tú vẫn không có phản ứng, Thời Cường đành phải lên tiếng.
 
Cặp đôi trẻ nhìn lên, thấy Thời Cường đang mang một chiếc túi da rắn lớn như một ngọn núi nhỏ, bọn họ như đã nhìn thấy một con quái vật, mở to mắt.
 
Người thanh niên trực tiếp chỉ lại, nói không thành vấn đề:
 
"Hai ghế của chúng tôi bị tách ra, người anh em giúp đỡ đổi một chút đi…"
 
"Không được." Thời Cường trực tiếp từ chối.
    
Anh ấy đến đây chủ yếu là để bảo vệ Tô Thiển, nếu không đã không cố ý chọn chỗ ngồi liền kề.
 
"Đây là chỗ ngồi của chúng tôi, mời hai người nhường chỗ."
 
Người thanh niên không nói chuyện, anh ta lấy trong ví ra năm trăm tệ, ném cho Thời Cường:
 
"Được, được, các người đừng loanh quanh ở đây nữa, cho các người tiền, mau ngồi ra phía sau đi…”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui