Chương 111
Thời Cường đương nhiên sẽ không nhận tiền của anh ta, anh lấy vé ra, quơ quơ trước mặt hai người, lịch sự lặp lại lần nữa:
"Mời hai người trở lại chỗ ngồi của mình."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói đã có chút lạnh lùng.
Người thanh niên rõ ràng đang chơi game rất vui vẻ, liên tục bị quấy rầy thì không vui, cầm điện thoại không kiên nhẫn nói:
"Người anh em, sao lại không biết suy nghĩ như vậy? Không phải đã nói với các người là chỗ ngồi ở phía sau sao? Ngồi chỗ đó thì có làm sao? Vậy đi, tôi đưa thêm 500…"
Anh ta lại đếm thêm năm trăm rồi ném về phía Thời Cường.
"Mau lấy đi, đừng có đứng đây làm phiền tôi…"
Theo quan niệm của giới trẻ, chỉ có công nhân hoặc nông dân mới xách túi da rắn rồi chen chúc trên xe với những người khác.
Người này không biết làm thế nào mà nhặt được của hời, vớ được hai chiếc ghế thương gia này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước ngồi chỗ này vẫn còn hơi e ngại, nghĩ nếu đối phương không đồng ý thì phải giải thích thế nào. Đến khi Tô Thiển và Thời Cường lên xe, lại hoàn toàn không lo lắng gì nữa.
Một công nhân với bạn gái mà thôi, cái gì có thể đơn giản hơn việc đưa tiền chứ?
Thời Cường im lặng một lát, cầm lấy một nghìn tệ kia.
Người đàn ông đảo mắt.
Quả nhiên là muốn mình tăng giá, công nhân bây giờ đúng là gian xảo linh hoạt.
Bỏ qua sự tồn tại của Thời Cường và Tô Thiển, anh ta vươn tay ôm lấy bạn gái:
“Tiểu Văn…”
Cánh tay lại bị người khác tóm lấy.
Người thanh niên ngẩng đầu lên, thấy lại là Thời Cường thì lập tức khó chịu:
"Này, anh còn chưa đủ…A!"
Thời Cường hơi dùng chút sức lực, một tay kéo anh ta lên khỏi chỗ ngồi, một tay nhét một ngàn tệ kia vào túi người thanh niên:
"Trả chỗ ngồi cho chúng tôi."
“Anh chơi tôi?” Người thanh niên rõ ràng thẹn quá hóa giận, anh ta dùng sức rút cánh tay ra ngoài, nhưng nó không nhúc nhích, thử lại lần nữa, nó vẫn không nhúc nhích, cuối cùng dùng hết sức lực nhưng vẫn không mảy may xê dịch.
Sắc mặt ngay lập tức biến thành màu gan heo.
Đến lúc này, sao anh ta không nhận ra được đã đụng phải người biết võ?
Bạn gái anh ta rõ ràng cũng là người thức thời, vội vàng đứng dậy, dịu dàng êm ái nói:
"Nhất Hàng, chúng ta ngồi ở phía sau đi, không sao cả..."
Thời Cường lúc này mới buông tay.
Người thanh niên cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy quanh cổ tay đã có một vòng tròn màu xanh đen, anh ta vừa giận vừa sợ, mặt biến sắc, tức giận trừng mắt nhìn Thời Cường, cuối cùng nhìn Tô Thiển đang đeo khẩu trang một lúc, xanh mặt kéo bạn gái xuống phía sau.
Khi xe đến Nam Du, phố đã bắt đầu lên đèn.
Cả hai vừa bước xuống thì thấy một cô gái nhỏ đang nhảy nhảy không ngừng trên sân ga, không ngừng vẫy tay:
"Chị Thiển Thiển…"
Đó không phải là Trần Thảo sao?
Bên cạnh cô ấy là một ông lão tươi cười hiền từ, chính là Trần Chí An. Thấy Tô Thiển đi tới, Trần Thảo vội đưa tay đón cô:
"Chị Thiển Thiển, chị tới rồi…"
Trần Chí An vội vàng đón lấy hành lý của Tô Thiển.
Người lớn tuổi đều thích được con cháu đầy nhà, khi nghe tin Tô Mẫn mang thai, ông ấy cũng vô cùng vui mừng. Đồng thời lại có chút mất mát ——
Con trai đang ở nước ngoài, con dâu thì thân thể không tiện, sinh nhật năm nay sợ không có ai qua, không ngờ Tô Thiển lại đến.
Mọi người còn đang trò chuyện thì bên cạnh đột nhiên có tiếng ồn ào, là một vài thanh niên đang hô tên một người:
"Nhất Hàng, lối này…"
Có tiếng bước chân vội vàng vang lên, khi đi ngang qua bên người Tô Thiển, bọn họ lại dừng một chút, âm dương quái khí nói:
"Ồ, thật là trùng hợp…"
Tô Thiển khẽ cau mày.
Hai người này không phải là nam nữ thanh niên đòi đổi chỗ với cô trên tàu cao tốc sao?
Lúc này cô đã cởi bỏ lớp khẩu trang trên mặt, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tự nhiên lộ ra, người thanh niên đột nhiên đối diện với khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung, rõ ràng ngẩn ra một chút, nuốt lời chỉ trích đã đến bên miệng xuống.
Nhưng cô gái bên cạnh anh ta lại có sắc mặt không tốt, dùng sức nắm lấy cánh tay của người đàn ông như thể tuyên bố quyền sở hữu, nhìn Tô Thiển một cách không mấy thiện cảm.
Người đàn ông rõ ràng không để tâm đến thái độ của bạn gái, thay vào đó anh ta đưa tay về phía Tô Thiển, cợt nhả nói:
"Ồ, thật đúng là trùng hợp, có câu có duyên mới gặp được nhau, người đẹp, giới thiệu một chút, tôi là Tân Nhất Hàng, không biết người đẹp đây là…"
Tô Thiển chưa nói lời nào thì Trần Thảo đã bước tới đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào người đàn ông rất cảnh giác:
"Chị Thiển Thiển, chúng ta về nhà thôi…"
Bộ dáng bảo vệ bộc lộ ra ngoài.
Tô Thiển cười gật đầu, không thèm nhìn người thanh niên, kéo va li đến chỗ Trần Chí An và Thời Cường.
"Em nói với chị, những người tùy tiện bắt chuyện đều không phải là người tốt. Đã đứng núi này còn trông núi nọ, vừa nhìn là biết tra nam, em khinh!”
Nhận thấy ánh mắt của người thanh niên theo lại đây, Trần Thảo mắt trợn trắng ——
Đã có bạn gái rồi nhưng vẫn muốn qua lại tán tỉnh chị gái mình, đúng là cặn bã.
Vẫn là anh rể Cố Từ tốt, còn đẹp trai, lại si tình. Ừ, mình phải giúp anh rể trông thật kỹ, quyết không để những tên đàn ông xấu xa đó lại gần chị...
Giọng nói của Trần Thảo không quá to cũng không quá nhỏ, vừa vặn để người thanh niên có thể nghe thấy. Anh ta tức khắc tức giận không nhẹ.
Đầu tiên là xung đột trên tàu cao tốc, nay lại ngang nhiên bị làm ngơ, thậm chí còn bị coi là người cặn bã, đãi ngộ như vậy chắc chắn anh ta chưa từng gặp qua.
Mặt khác, mấy người trẻ tuổi khác đến đón người xông tới, sôi nổi dõi theo tầm mắt của Tân Nhất Hàng:
"Vãi, người đẹp vừa rồi là ai vậy? Nhìn biển số xe thì chắc là người Nandu, nhưng là người Nam Du sao lại tát vào mặt Anh Hàng như thế, đây là muốn lên trời nha…"
“Nam Du vẫn còn có người không biết điều như vậy?” Một người đàn ông khác cũng nói đùa, “Không cần nói, bên kia khẳng định không biết thân phận của anh Hàng. Nếu biết anh là thiếu gia nhà họ Tân, đảm bảo cô ta sẽ khóc lóc không chịu rời đi…"
"Đúng vậy, nhà họ Tân hiện tại hợp tác với cả Tô gia và Cố gia…Hai nhà kia chính là gia tộc có thể kéo nhà họ Lục xuống…"
Vài người cảm khái nói:
"Trước đây chúng ta cứ nói nhà họ Lục là tồn tại tối cao. Ai biết có người không để bọn họ vào mắt?"
"Haizz… nhìn Lục Cẩm Minh đi, trước đây không phải rất oai phong lẫm liệt sao, thấy anh em chúng ta, trước nay đều là kiêu ngạo mũi hướng lên tận trời…Chuyện xấu tên kia làm ở Nam Du còn ít sao? Nhưng mấy lần đó đều chỉ truyền ra chút tiếng gió liền được giải quyết ổn thỏa…”
Khi tin tức về Lục Cẩm Minh gặp chuyện ở Yến Kinh truyền tới, mọi người đều nghĩ rằng sẽ giống như trước đây, sẽ không làm tổn thương đến một sợi tóc của Lục thiếu.
Ai có thể nghĩ rằng Lục Cẩm Minh thực sự sẽ bị tống vào tù.
Sau khi việc bắt giữ Lục Cẩm Minh được xác nhận, cổ phiếu của nhà họ Lục bắt đầu giảm.
Sự sụt giảm ban đầu không quá lớn, dù sao thì Lục Cẩm Minh là người thừa kế duy nhất nhưng vẫn chưa chính thức tiếp quản nhà họ Lục. Nhưng không nghĩ tới tin tức về việc Lục Cẩm Minh lạm dụng và đánh đập phụ nữ lại được Bách Hiểu Sinh tung lên mạng, ngay cả những việc làm xấu xa mà anh ta sử dụng tiền để dàn xếp cũng bị bóc mẽ.
Tin tức được truyền ra, dư luận ồn ào—
Vì là thiếu gia của gia tộc giàu nhất Trung Quốc, lại có vẻ ngoài đẹp trai, Lục Cẩm Minh nằm trong top 3 trong bảng xếp hạng Kim cương Vương lão ngũ các cô gái muốn gả nhất Trung Quốc.
Ngay sau khi Bách Hiểu Sinh tung tin, danh tiếng của Lục Cẩm Minh lập tức bốc mùi.
Nhưng chưa đủ, sau Bách Hiểu Sinh, vụ việc của Lục Cẩm Minh đã được các phương tiện truyền thông chính thống phanh phui. Thậm chí, tờ Nhật báo Trung Quốc còn đăng bài bình luận thẳng thừng "Con người trước hết phải tu dưỡng bản thân", "Có tiền thì cũng không thể muốn làm gì thì làm", đồng thời kêu gọi tất cả các bậc cha mẹ ở Trung Quốc quan tâm đến việc giáo dục con cái, nếu không chờ đến khi con cái vào tù thì hối hận cũng đã muộn.
Rõ ràng là sỉ nhục người làm cha Lục Vu Hoài.
Ngay sau khi một số tờ báo đưa tin, cổ phiếu Lục thị đã bốc hơi hàng chục tỷ giá trị thị trường chỉ sau một đêm.
"Tôi không nghĩ nhà họ Lục có thể vực dậy, hiện tại cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, thiếu gia nhà giàu số một Nam Du cũng nên đổi chủ rồi…" Vài người hi hi ha ha cười nói, ánh mắt nhìn về phía Tân Nhất Hàng tràn đầy hâm mộ.
Người giàu thứ hai ở Nam Du không phải là nhà họ Tân sao?
"Cũng là Lục Cẩm Minh xui xẻo, người môn đăng hộ đối thì không tìm, cứ phải lấy một người không lên được mặt bàn, kết quả lại cho anh ta một vố…"
Nói rồi bỗng nhiên nhớ tới cái gì:
"Anh Hàng, anh tin tức linh thông, bạn gái của Lục Cẩm Minh rốt cuộc là người xuất thân như thế nào? Nghe người ta nói cô ta không phải danh môn khuê tú, nhưng nếu không có hậu trường thì sao có thể cứng rắn như vậy? Vậy mà có thể kéo Lục thị xuống mức như thế."
"Lục Cẩm Minh hẳn là không phải đắc tội bạn gái anh ta mà đã động đến người khác…"
Bởi vì hai công ty có hợp tác làm ăn, Tân Nhất Hàng cũng mơ hồ nghe được một ít tin tức, tuy rằng không rõ ràng tình huống cụ thể lắm, nhưng chắc chắn có liên quan đến hai nhà kia.
Đẳng cấp đó là điều mà ở thời điểm hiện tại, phú nhị đại như anh ta chưa thể chạm tới.
Khi mấy người đi ra ngoài, chiếc xe Tô Thiển ngồi cũng vừa lúc khởi động, khi đi qua mấy người Tân Nhất Hàng, dừng cũng không dừng lại mà trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Tân Nhất Hàng nhướng mày ——
Yo, người đẹp này cũng khá có năng lực đấy.
Nghĩ nghĩ liền ra hiệu cho người bên cạnh đi theo sau.
Trần Chí Anh sống trong khu tập thể của Đại học Nam Du, bên trong một tòa nhà năm tầng.
Căn nhà tuy hơi cũ nhưng trông rất ấm áp. Đặc biệt, những cư dân trong khu vực hiển nhiên cực kỳ quen thuộc với hai vợ chồng Trần Chí An.
Nhìn thấy xe của Trần Chí An dừng lại, tất cả sôi nổi chào hỏi:
"Ồ, giáo sư Trần, Trần Tranh nhà ông về rồi sao?"
Ở cùng nhau lâu như vậy, mọi người đương nhiên biết ngày mai là sinh nhật của Trần Chí An, cho nên không cần phải nói, xe kia chắc chắn là một nhà Trần Tranh.
“Không phải, là cháu gái tôi về,” Trần Chí An mỉm cười, kéo Tô Thiển đi khoe với mọi người, “Đây là cháu gái của tôi, Thiển Thiển, Thiển Thiển, đây là ông Chu, đây là ông Lưu,... Ông Lưu cháu chính là một chuyên gia về sinh vật học tại Đại học Nam Du, hai người nhất định sẽ có tiếng nói chung…"
"Ồ, đây là cháu gái học Hoa Đại của ông sao?" Mọi người rõ ràng đã từng nghe Trần Chí An nhắc qua cô.
Mặc dù con trai là một người giỏi kiếm tiền nhưng vợ chồng Trần Chí An vẫn muốn Trần Tranh làm nghiên cứu khoa học.
Không ngờ con trai không thực hiện nguyện vọng của họ nhưng lại có cháu gái Tô Thiển thực hiện.
Ngay từ khi ở Yến Kinh, Trần Chí An đã nhận ra cống hiến của Tô Thiển so với ông nghĩ còn lớn hơn rất nhiều.
Người ở đẳng cấp như Trịnh Dực Dương khi nhìn thấy Tô Thiển cũng đều là vẻ mặt ôn hòa.
Trần Chí An rất tự hào về người cháu gái này, liền đi khoe với người khác.
Nghe Trần Chí An nói cháu gái mới của ông không chỉ xinh đẹp, phương diện nghiên cứu khoa học cũng rất có tài năng, cũng không có mấy người tin.
Một cô gái mới bao lớn, có thể lợi hại đến mức nào chứ?
Lúc này nhìn thấy, phát hiện khó có thể nói là thiên tài hay không, nhưng cô gái này trông thật sự rất xinh đẹp.
Nhìn thấy chiếc túi lớn bằng da rắn mà Thời Cường mang xuống, mọi người nói đùa:
"Ôi, lão Trần, cháu gái của ông có vẻ chuẩn bị nhiều thứ tốt đấy, nhìn túi căng đầy…"
“Đúng vậy, đây đều là tâm ý của cháu gái tôi,” Trần Chí An đã sớm biết, trong túi da rắn chứa đầy đồ của núi Tiểu Dung, cho nên không phải bảo vật tầm thường, nghĩ liền mở ra lấy ra mấy quả táo ra, nói, "Mấy lão già, xem tình bạn của chúng ta, tôi sẽ chiêu đãi mấy người một số đồ vật quý hiếm…"
Nghe Trần Chí An nói là đồ vật hiếm có, mọi người đều sôi nổi chạy lại xem, khi họ thấy đó mấy quả táo thì bật cười:
"Lão Trần, ông lại lấy mấy quả táo đến dỗ dành chúng tôi…"
Tuy rằng màu sắc của quả táo rất đẹp, còn có mùi thơm thoang thoảng, nhưng táo chẳng phải chỉ là táo thôi sao, có gì hiếm lạ, ai mà chưa từng ăn chứ.
Nhiều người nói tuổi càng cao thì càng có tâm lý người nhỏ tuổi, nghe mọi người trêu chọc như vậy, Trần Chí An cũng không vui:
“Loại táo này khác, các người không thích tôi liền thu lại…”
"Đừng, đừng," một vị giáo sư già bên cạnh vội vàng nhận lấy, "Cháu gái của chúng ta tặng, đương nhiên là hiếm lạ…."
"Thực sự rất ngon ạ!" Trần Thảo cười hì hì nói tiếp ——
Người khác không biết, nhưng cô ấy biết đồ của núi Tiểu Dung quý hiếm với ông nội. Tất nhiên, với cô ấy cũng là đồ hiếm lạ.
Lập tức xung phong nhận việc, giúp đỡ mọi người rửa táo.
Trần Chí An lại lấy một ít lê, lựu, đào cũng mấy loại hạt ra.
Có một cái bàn đá ngay bên cạnh, nó nhanh chóng được lấp đầy.
"Ồ, nhìn đúng là vui mắt." giáo sư Lưu cười nói, "Đúng lúc, thời gian trước con trai mang cho tôi một chai rượu ngon, tôi lấy cho mọi người thưởng thức nhé?"
"Cháu vừa lúc có rượu gạo và rượu nho…"
Hai thứ này đều do núi Tiểu Dung sản xuất.
Trần Chí An còn chưa nói gì, giáo sư Vương đột nhiên kêu lên một tiếng:
"A?"
Mọi người nhìn sang, giáo sư Vương đang lấy một quả táo bỏ vào miệng, biểu tình trên mặt cực kì ngạc nhiên về thích ý.
Trời ơi, trên đời làm sao có những quả táo ngon như vậy?
Cảm giác ngọt ngào cũng hương thơm lan tỏa trong miệng…
Thấy mọi người đang nhìn sang, giáo sư Vương cũng không quan tâm giải thích cho mọi người hiểu, cứ thế cầm lấy một quả khác.
Khi mọi người tỉnh táo trở lại, giáo sư Vương đã ăn hết bảy tám quả không ngừng.
“Không phải, tôi nói này lão Vương, ông thèm quá rồi sao?” Giáo sư Lưu suýt chút nữa cười chết, “Ông cứ ăn ngấu nghiến như vậy, không sợ người ta cười sao…”
Lại cũng bị trạng thái của giáo sư Vương nhiễm, cắn một miếng táo, lông mày nhíu lại.
À, đây là loại táo thần tiên nào vậy?
Trần Chí Anh thì khá hơn chút, lúc trước lần đầu tiên nếm thử đồ của núi Tiểu Dung do Tô Thiển trồng và chăm sóc, ông cũng rất sốc.
Hai vị giáo sư già này đang ăn quá nhiều đi?
Dù trêu chọc như vậy nhưng bọn họ cũng không kìm được mà cầm từng thứ trong đĩa lên, nếm thử từng thứ một.
Chỉ cắn một miếng đã hiểu ngay lý do khiến hai người kia thất thố…
Chẳng trách Trần Chí An luôn miệng nói chiếc túi da rắn chứa đầy bảo bối, hóa ra không hề nói quá.
Cái gọi là gió cuốn mây tan cũng chỉ thế thôi, một nhóm giáo sư bình thường từ văn nhã phút chốc biến thành kẻ tham ăn, chưa đấy mười lăm phút đã quét sạch những thứ trên bàn.
Thậm chí giáo sư Lưu và giáo sư Vương còn vì một quả hạch đào cuối mà còn có hẳn một cuộc tranh luận.
Tuy nhiên, giáo sư Lý không thể chịu đựng được nữa, nói thẳng:
"Lão Trần, trong túi da rắn của ông không phải có nhiều sao, lại lấy ra một đĩa nữa?"
Đáp lại ông ấy chính là bóng lưng Trần Chí An dứt khoát rời đi…
Trời biết lấy mấy món ngon này ra như là lấy máu trong tim ông, vậy mà còn muốn nữa, đừng nói là cửa, đến cửa sổ cũng không có đâu!