Chương 115
Tô Thiển vừa nói những lời này, đám đông đột nhiên náo động.
"Muốn uống thì cứ để anh ta uống?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ này cũng quá độc ác rồi.
Đây chính là một mạng người đó!
Vương Lập Hải quay đầu lại, vẻ mặt âm ngoan.
Là một lão đại ở huyện Trạch Xuyên, Vương Lập Hải đã hoạt động ở đây được mười, hai mươi năm.
Từ những rắc rối nhỏ đến lớn, Vương Lập Hải tự cho rằng những người đứng đầu Huyện ủy cũng không có nhiều sức ảnh hưởng như ông ta ở Trạch Xuyên.
Lại bởi vì phạm vi quen biết rộng, lại chịu chi nên có thể nói ở Trịnh Xuyên bao năm qua muốn gió được gió, muốn mưa được mưa,, dù đi đến đâu thì người khác cũng phải nể mặt.
Lại không nghĩ tới sẽ bị một cô gái nhỏ như Trịnh Minh Châu không cho mặt mũi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông ta không những không có được quyền độc quyền kinh doanh thuốc mà thậm chí còn bị đối phương đe dọa sẽ tống vào tù.
Đây là lần đầu tiên người có thể xếp vào hạng tỷ phú như Vương Lập Hải bị đối xử như vậy.
Ghi hận trong lòng, Vương Lập Hải lúc nào cũng nuôi ý nghĩ trả thù. Vì đề phòng vạn nhất, còn cố ý hỏi thăm bối cảnh của Trịnh Minh Châu.
Trạch Xuyên là nơi xa xôi, nếu thật sự có lai lịch và bối cảnh thì cũng không lưu lạc đến đây.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, làm việc cẩn thận vẫn tốt hơn.
*đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao/ nhiều lần, "vạn nhất" nghĩa là "lỡ như, chẳng may,..".
Theo suy nghĩ của Vương Lập Hải, nếu đối phương có chút địa vị thì mình sẽ nuốt cục tức này lại, coi như ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng theo kết quả điều tra, sau lưng Trịnh Minh Châu hẳn không có người nào, sở dĩ tuổi trẻ có thể lên được vị trí Phó chủ tịch Huyện là vì kế hoạch giới thiệu nhân tài được thành phố thực hiện trong năm nay.
Trịnh Minh Châu tốt nghiệp tiến sĩ từ một trường danh tiếng. Khi còn là một nghiên cứu sinh Tiến sĩ, cô đã tham gia vào việc xúc tiến một số dự án thí điểm cho sự phát triển của các thị trấn mới phát triển, đạt được khá nhiều thành tích.
Với một bản lý lịch xuất sắc như vậy, việc tới một nơi thâm sơn cùng cốc như huyện Trạch Xuyên đã gọi là thiệt thòi rồi.
Nói cách khác, nếu thật sự có người đứng sau, Trịnh Minh Châu phải tới một nơi giàu có đông đúc để tích lũy thành tích đúng không?
Tự cho là đã nắm được thông tin của Trịnh Minh Châu, Vương Lập Hải làm gì cũng không bị bó tay bó chân nữa.
Ông ta còn đang nghĩ cách đưa Trịnh Minh Châu vào lưới thì sự việc của Nhà máy Richard đã nổ ra.
Cơ hội tốt như vậy có thể nói là ngàn năm có một.
Lúc này Trịnh Minh Châu giống như một con khỉ, không bao giờ có thể nhảy ra khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai như ông ta.
Tưởng rằng phần thắng đã nằm trong tay mình, nhưng không ngờ lại có kẻ ra tay phá rối.
Khi nhìn thấy Tô Thiển, ánh mắt của ông ta lúc đầu sáng lên, rõ ràng là kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, sau đó lại càng thêm khinh bỉ.
Không biết từ đâu xuất hiện một con bé vắt mũi chưa sạch, lại còn dám đến Trạch Xuyên để quấy vùng nước đục này.
Ông liếc sang bên cạnh, ngay lập tức có người của Vương Lập Hải đến đuổi Tô Thiển đi.
"Đi đi, đứa nhỏ từ đâu tới, thật không biết trời cao đất rộng, chạy tới nơi này xem náo nhiệt!"
Còn chưa đến gần được Tô Thiển, đã bị Thời Cường ném sang một bên.
Còn mang theo một vệ sĩ? Vương Lập Hải cũng có chút kỳ quái. Không đợi ông ta nghĩ thông suốt thì Trịnh Minh Châu thì đã bò lên khỏi mặt đất, nhìn Tô Thiển, biểu tình vừa mừng vừa sợ:
"Thiển Thiển, em đến rồi!"
Vẻ ngoài đó không khác gì nhìn thấy một vị cứu tinh bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
"Chị Minh Châu…" Tô Thiển nhanh chóng bước lên vài bước, giữ chặt cánh tay của Trịnh Minh Châu, "Vừa rồi bị ngã có đau không? Thực xin lỗi, là em tới muộn…"
“Không muộn, không muộn.” Trịnh Minh Châu bất chấp đau đớn, ôm cánh tay Tô Thiển lắc mạnh, “Em tới quá kịp thời.”
Không có thời gian nói chuyện với Tô Thiển, cô ấy trực tiếp nhìn đám đông bên dưới:
"Mọi người đừng lo lắng, trước đây tôi đã hứa với mọi người, nhất định có thể giúp loại bỏ ảnh hưởng xấu của thuốc thực vật nhà máy Richard, tôi nói thì nhất định sẽ làm được."
Nói và chỉ vào Tô Thiển:
"Đây là Chuyên gia Tô của Cục Giám sát Môi trường. Cô ấy từ Yến Kinh tới đây với mục đích giúp mọi người giải quyết vấn đề…"
“Đùa gì vậy, Phó chủ tịch Trịnh?” Không đợi cô ấy nói xong, Vương Lập Hải đã cắt ngang, “Trêu đùa nhiều người như vậy có thú vị không? Chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, cũng dám giả mạo Chuyên gia Cục giám sát?"
Những chuyên gia đó ai không phải tóc trắng đầy đầu chứ? Cô gái này trông mới có 20 tuổi, Trịnh Minh Châu thật cho rằng những người khác đều ngu ngốc sao, tùy tiện đẩy ra một người giả mạo chuyên gia.
Thật cho rằng các chuyên gia của Cục giám sát môi trường là củ cải trắng sao, chỉ cần tìm một người thông minh trên đường là có thể dỗ dành mọi người.
Còn cái gì mà chuyên gia của Cục Giám sát Môi trường, cô ta nghĩ mình là cháu gái của Cục Giám sát Môi trường sao?
"Ta thấy Phó chủ tịch Trịnh rõ ràng không muốn chịu trách nhiệm… cũng không biết một kẻ ích kỷ, lãnh đạm, trong mắt lại không có lợi ích của nhân dân làm sao lại leo lên được vị trí Phó chủ tịch huyện? Có phải mất đến một hai mạng người cô mới thoải mái đúng không?"
Vương Lập Hải không nói thì không sao, ông ta ám chỉ thế này, Từ Cường ở bên cạnh lập tức hiểu ý, lại lấy lọ thuốc trừ sâu ra, bày ra vẻ đau khổ và phẫn nộ.
"Phó chủ tịch Trịnh, cô căn bản không quan tâm đến tính mạng của người dân chúng tôi! Dù sao thì, tôi đã phá sản, sống cũng vô nghĩa. Tôi hỏi cô lần cuối, mấy chục vạn kia của tôi, cô có bồi thường không? Còn có những tổn thất của những người dân khác, cô có chịu không?"
Nói rồi, anh ta lại nâng chai thuốc trừ sâu lên.
Trịnh Minh Châu muốn bước tới để ngăn cản, nhưng đã bị Tô Thiển ngăn lại:
"Chị Minh Châu, không cần lo lắng cho anh ta, muốn uống cứ để anh ta uống."
"Cô nói lại lần nữa?" Vẻ mặt Từ Cường đột nhiên có chút tức muốn hộc máu.
Tô Thiển làm sao có thể bị anh ta dọa sợ, không kiên nhẫn nói:
"Anh không phải muốn uống sao, muốn thì uống đi, hay là cần tìm người rót vào miệng?"
Có ai quen thuộc với mùi của các chế phẩm thuốc trừ sâu hơn Tô Thiển chứ, người chôn chân trong phòng thí nghiệm mỗi ngày?
Trên tay người đó chỉ là cái chai thôi, gì mà thuốc trừ sâu, lừa ai chứ.
Nếu người khác nói như vậy, Trịnh Minh Châu đương nhiên sẽ không tin, nhưng đây là Tô Thiển đề nghị, cô ấy sao có thể từ chối? Cô ấy lại càng hiểu rõ trong tay Từ Cường là cái gì, vậy mà lại bị anh ta lừa gạt.
Quả nhiên dừng bước không tiến lên ngăn cản nữa, thậm chí còn lùi lại một bước, duỗi tay làm tư thế “Xin mời.”
Phản ứng của Trịnh Minh Châu ngay lập tức khiến Từ Cường cảm thấy mình như bị nướng trên lửa, uống cũng không được mà không uống cũng không xong.
Thấy anh ta sắp bại lộ, Vương Lập Hải tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay Từ Cường:
"Từ Cường, anh đừng làm chuyện ngu ngốc! Hãy nghĩ đến vợ và hai đứa con nhỏ ở nhà.."
Ông ta véo mạnh cánh tay Từ Cường.
Từ Cường giật mình, anh ta lập tức phản ứng lại, lại bắt đầu gào lên:
"Quan chức muốn bức chết người dân.... Gì mà quan chức chứ, so với cướp còn độc ác hơn… Tôi không tin rằng đất nước của chúng ta không có luật pháp…"
Ngay khi anh ta đang mở miệng kêu gáo, Thời Cường đột nhiên bước tới, cầm lấy chai thuốc trừ sâu trong tay anh ta, nhanh chóng mở nắp và đổ vào miệng Từ Cường.
Từ Cường tội nghiệp còn chưa kịp phản ứng đã nuốt tất cả cái gọi là "thuốc trừ sâu" trong chai xuống.
Nhất thời bị sặc đến mở to mắt, tức giận đến mức nói không nên lời:
"Anh, anh…"
Ngay cả Vương Lập Hải cũng bị hành động của Tô Thiển và cấp dưới dọa cho ngây người. Một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, kêu lên:
“Giết người, giết người……”
Nhân viên công tác của huyện Trạch Xuyên cũng bị dọa cho ngây người. Đặc biệt là thẩm phán quận Trương Minh Vũ đang đứng ở đây cùng với Trịnh Minh Châu để giải thích cho mọi người.
"Trịnh quận trưởng, chuyện gì vậy?"
Trịnh Minh Châu lấy đâu ra kẻ gây rối này này, còn có để người ta sống không!
Trước mặt nhiều người như vậy, anh ta lại dám cho dân chúng uống thuốc trừ sâu, nếu thật sự xảy ra chuyện, đừng nói Trịnh Minh Châu, thậm chí là tất cả lãnh đạo huyện Trạch Xuyên cũng phải đi theo cô.
“Không cần lo lắng, không chết được, trong tay anh ta cũng không phải thuốc trừ sâu." Giọng Tô Thiển tràn đầy mỉa mai, "Ngài không nhìn thấy anh ta rất có tinh thần sao, nào giống người uống thuốc độc."
Đúng rồi. Từ Cường phản ứng ngay lập tức, ôm bụng, chuẩn bị nằm xuống đất.
"Từ Cường, người anh em, cậu đừng chết... Nếu cậu chết thì một nhà già trẻ làm sao mà sống…"
Vương Lập Hải vội vàng ôm chặt lấy anh ta, gào lên đến khàn cả giọng.
Lại quay đầu gọi cấp dưới:
"Mau gọi cảnh sát, còn có gọi xe cấp cứu…"
Chờ khi đưa người đến bệnh viện, sau đó tìm một bác sĩ để viết giấy chứng nhận, thế nào cũng phải gán cho Trịnh Minh Châu cái danh ép chết người dân.
"Không cần," Tô Thiển ngắt lời ông ta, "Tôi đã gọi cảnh sát cho ông rồi. Về phía bệnh viện, các người không phải luôn miệng nói muốn chết sao? Một khi đã như vậy thì đến đó làm gì?
Ông ta không ngờ con bé miệng còn hôi sữa này lại không buông ta. Vương Lập Hải tức đến mức mạch máu trên đầu như muốn vỡ ra:
“Tránh ra.”
Tuy nhiên, Thời Cường đã trực tiếp chặn đường ông ta, thậm chí còn túm Từ Cường trong ngực ông ta ra.
“Anh, anh muốn làm gì?” Từ Cường liều mạng giãy dụa, nhưng sức mạnh của anh ta làm sao so được với đối thủ Thời Cường? Vậy mà cứ treo trên tay Thời Cường, giãy dụa đánh đu như một con cá sắp chết.
Vương Lập Hải muốn bước tới nắm lấy, nhưng phát hiện cánh tay của Thời Cường giống như một cái vòng sắt, mặc cho ông ta dùng hết sức lực vẫn không chút sứt mẻ.
Mặt tức khắc đỏ lên, ông ta quay lại phía Trương Minh Vũ:
"Chủ tịch Trương, ông thật sự muốn xem bọn họ đẩy Từ Cường vào chỗ chết?"
“Làm sao có thể.” Tô Thiển tiếp lời, cô cúi người nhặt củ gừng vừa mới rơi xuống đất, “Không phải có sẵn thuốc giải ở đây sao?”
Sau đó nói giống như lẩm bẩm:
"Gừng này là thứ tốt, chưa kể còn muốn xuất khẩu…"
Vừa nói, cô vừa nhặt một vài miếng trên mặt đất, cho vào miệng Từ Cường:
"Vứt nhiều gừng như vậy thì thật đáng tiếc, vừa lúc anh ăn thuốc giải độc này đi…"
Khi bàn tay được đưa gần đến miệng Từ Cường, anh ta sợ đến mức liều mạng quay đầu sang một bên:
“Cô làm gì? Tôi không ăn, buông tôi ra……”
Anh ta dùng sức giãy dụa, nào giống như vừa uống phải thuốc độc.
“Gừng chính anh trồng thì sợ cái gì chứ?” Tô Thiển thong thả ung dung nói, “Hay là, thứ có độc không phải thuốc trừ sâu, mà là gừng anh trồng?”
Lại nghiêng đầu nói với Thời Cường:
"Gừng người này mang tới vừa rồi, tất cả đều cho anh ta ăn hết đi."
Từ Cường sợ đến mức mặt mày tái mét.
Người khác không biết, nhưng anh ta sao có thể không biết chứ?
Vừa rồi nói "sử dụng thuốc bảo vệ thực vật của Trịnh Minh Châu dẫn đến hợp đồng với các doanh nhân nước ngoài thất bại" đều là dối trá.
Hợp đồng thất bại là sự thật, nhưng lý do không liên quan gì đến Trịnh Minh Châu, cơ bản là do Từ Cường đã mắc sai lầm trong việc dùng thuốc.
Trong số hàng chục mẫu đất nhận thầu, có mười mẫu đất đã được ký kết hợp đồng xuất khẩu.
Còn gừng trồng ở các vùng đất khác, luôn được bán cho người trong nước.
Giá xuất khẩu cao nhưng yêu cầu về chất lượng của những người nước ngoài đối với gừng cũng cực kỳ cao.
Mười mẫu đất đó, Từ Cường đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận.
Còn về việc số gừng còn lại bán cho đồng bào, để thu được lợi nhuận tối đa, nói là dùng độc dược cũng không quá.
Không ngờ mấy hôm trước anh ta đi ra ngoài một chuyến trở về, phát hiện công nhân bất cẩn, dùng thuốc cho mười mẫu đất trồng gừng xuất khẩu.
Lấy tính của người nước ngoài, gừng như đối phương căn bản sẽ từ chối nhận. Thậm chí vì hợp đồng đã được ký kết, Từ Cường có thể phải đối mặt với tiền phạt hoặc tiền bồi thường cao.
Mà mấy ngày này, Vương Lập Hải lại tìm anh ta, thậm chí còn vỗ ngực nói với anh ta rằng, chỉ cần Từ Cường làm theo lời ông ta, chẳng những có người bồi thường tổn thất mà ông ta cũng sẽ cho anh ta mười vạn.
Từ Cường vốn chính là người thấy lợi quên nghĩa, nếu không thì đã không làm một việc trái đạo đức là bán gừng ngon cho người nước ngoài mà lại để gừng độc cho người Trung Quốc.
Anh ta ngay lập tức hợp tác với Vương Lập Hải.
Nhìn thấy sắp có thể ép Trịnh Minh Châu cúi đầu, ai ngờ Tô Thiển lại đột nhiên nhảy ra.
Gừng này mới được phun thuốc trừ sâu có độc tính cao chưa tới mấy ngày, người nhà của bọn họ tuyệt không nếm một miếng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, độc tính vẫn còn mạnh, nếu người đàn ông cao lớn kia cho anh ta ăn tất cả chỗ gừng đó, Từ Cường cảm thấy mình cần đi rửa ruột là còn nhẹ, nếu không tốt thì có thể lấy mạng anh ta.
Nhìn thấy Thời Cường thực sự bẻ miệng anh ta định ném gừng vào, nước mắt Từ Cường rơi xuống:
"Cầm đi, cầm đi, tôi không ăn..."
Anh ta tuyệt vọng cầu cứu Chủ tịch Trương trên bậc thang:
"Chủ tịch Trương, cứu tôi với, mau bảo bọn họ bỏ gừng ra…"
"Chủ tịch Trương, ngài xem....” Trịnh Minh Châu quay đầu nhìn sang.
Nhìn thấy Từ Cường xoay người vặn vẹo như một chú hề nhảy nhót, Chủ tịch Trương tức đến mức ngực đều đau.
Mệt ông vừa nãy còn lo lắng, đối phương lại chơi ông như một con khỉ. Uống thuốc trừ sâu đều là giả, nhưng gừng của anh ta có độc là thật.
Tức giận, ông trực tiếp gọi cho cảnh sát, nghiến răng.
"Tụ tập một đám người làm loạn, vu oan cho Phó chủ tịch Trịnh, trước cứ mang người đi, lấy tốc độ nhanh nhất thẩm tra ra kết quả…"
"Không, chủ tịch Trương," Nghe mệnh lệnh của Chủ tịch Trương, Vương Lập Hải luống cuống tay chân, "Ngài không thể oan uổng người tốt. Gừng kia đúng là có độc, nhưng độc từ mà có? Còn không phải là do thuốc trừ sâu Phó chủ tịch Trịnh cấp sao…"
Ông ta lại trừng mắt nhìn Tô Thiển và Trịnh Minh Châu:
"Huyện Trạch Xuyên sẽ không chấp nhận người một tay che trời…"
“Không chấp nhận tôi một tay che trời, nhưng lại có thể để ông một tay che trời sao?” Trịnh Minh Châu hoàn toàn buông lỏng, nhưng vẫn còn tâm trạng đáp trả Vương Lập Hải, "Đừng có múa rìu qua mắt thợ, chuyên gia Tô chính là chuyên gia trong việc dùng thuốc, ông còn dám chạy tới khoe khoang trước mặt cô ấy, không phải tự mình làm bẽ mặt sao?"
Nói rồi lại nhìn về phía Trương Minh Vũ, trịnh trọng nói lần nữa:
"Chủ tịch Trương, đây là Tô Thiển, chuyên gia được bổ nhiệm đặc biệt từ Cục Giám sát Môi trường Yến Kinh, đến đây với mục đích giúp giải quyết các vấn đề do thuốc của nhà máy dược phẩm sinh học Richard để lại."
Tô Thiển sau đó lấy giấy chứng nhận, đưa qua.
Trương Minh Vũ nghi ngờ cầm lấy, khi nhìn thấy bức ảnh bên trên và chứng nhận do chính tay Trịnh Dực Dương viết, mắt gần như muốn rơi xuống.