Chương 116
Giấy chứng nhận thực sự được đóng dấu của Cục Giám sát Môi trường, thậm chí ở dưới cùng còn có chữ ký rồng bay phượng múa của Trịnh Dực Dương, Cục trưởng Cục Giám sát Môi trường.
"Chủ tịch Trương, ngài đừng để bị bọn họ lừa gạt…" Vương Lập Hải hoảng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một mặt cho rằng Trịnh Minh Châu như thế nào cũng là Phó chủ tịch huyện, mặc dù cô ấy muốn chạy trốn vì công tác xảy ra sai lầm nghiêm trọng, cũng không đến nỗi dám gian dối dưới cờ hiệu của Cục Giám sát Môi trường.
Rốt cuộc, vấn đề liên quan đến ô nhiễm môi trường, nếu có gian lận sẽ phải lĩnh án tù, nếu chỉ vì thể diện trước mặt mà làm vậy, chắc chắn sẽ phải trả cái giá rất cao.
Mặt khác, ông ta không tin Trịnh Minh Châu sẽ có chống lưng to đến mức có thể mời chuyên gia từ Cục Giám sát Môi trường.
Xét cho cùng, đối với Vương Lập Hải, người cả đời sống ở huyện Trạch Xuyên, không nói đến Cục giám sát môi trường Trung Quốc ở Yến Kinh, mà còn các Cục giám sát môi trường ở các thành phố khác đều là những nhân vật lớn.
Chưa kể, đây còn là chuyên gia của Cục Giám sát Môi trường Yến Kinh.
"Chuyên gia Tô…" Trương Minh Vũ mặc kệ ông ta, toát mồ hôi lạnh—
Chuyên gia của Cục Giám sát Môi trường được ví như một người lính cứu hỏa, huyền thoại ở các địa phương Trung Quốc cực kỳ nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trùng hợp, trong ấn tượng của Trương Minh Vũ, Cục Giám sát Môi trường thực sự có một nữ chuyên gia rất trẻ.
Không phải là Trương Minh Vũ có liên hệ với bên kia, nhưng ông đã nghe nói—
Một trong những người bạn học đại học của Trương Minh Vũ nhậm chức ở Hội Tế, nghe người bạn kia kể lại, vài tháng trước đã xảy ra một việc lớn, một nhà đầu tư lớn ở Hội Tế bọn họ đã bị bắt.
Việc nhà đầu tư bị bắt vào tù cũng không phải là chuyện hiếm, thế nhưng người ném đại gia này vào tù lại là một cô gái nhỏ xinh đẹp.
Theo ý của người bạn kia, cô gái nhỏ tuổi còn trẻ nhưng lại rất phong độ, thậm chí còn mang cả người của Cục An ninh Quốc gia đi cùng. Nhưng cũng thực sự tài giỏi, qua bàn tay của cô ấy, môi trường nơi Hội Tế bị phá hủy trong thời gian ngắn đã có sự thay đổi.
Trước mắt nhìn tác phong của Tô Thiển, cũng Thời Cường thân thủ lưu loát bên cạnh cô, thế nào cũng thấy giống vị chuyên gia truyền kỳ Yến Kinh trong miệng bạn học?
Theo đó, còn có nghi hoặc về lai lịch của Trịnh Minh Châu.
Trước Trịnh Minh Châu, tiến sĩ đến từ trường học nổi tiếng, mang thân phận nhân tài đặc thù được chính quyền thành phố tiến cử không chỉ có một hai người, thậm chí trước Trịnh Minh Châu, huyện Trạch Xuyên cũng từng đón một vị như vậy.
Tiếc là đối phương hoàn toàn là người say mê học thuật, không phù hợp với vị trí lãnh đạo, sau khi đến đây được hai tháng thì tự nguyện chấm dứt sự nghiệp, quay lại lĩnh vực nghiên cứu.
Khi Trịnh Minh Châu đến, tất cả mọi người đều bị sốc vì vẻ ngoài nổi bật của cô ấy, nhưng mặt khác, họ cảm thấy một cô gái thanh tú như vậy có thể chịu đựng gian khổ mới là lạ.
Lại chưa bao giờ nghĩ rằng Trịnh Minh Châu lại khiến người ta kinh ngạc, việc đầu tiên cô ấy làm là lấy một số lượng lớn thuốc bảo vệ thực vật giá cả phải chăng từ nhà máy dược phẩm sinh học Richard, loại thuốc vốn có mức giá rất cao.
Bây giờ nhà máy dược phẩm sinh học Richard xảy ra chuyện, Phó chủ tịch Trịnh thậm chí còn lợi hại hơn, quay trở lại Yến Kinh liền kéo về một chuyên gia từ Cục Giám sát Môi trường. Thậm chí, chuyên gia này còn là người tài giỏi nhất mà ông ấy từng nghe qua.
Chủ tịch Trương quả thực không dám tưởng tượng Trịnh Minh Châu nắm trong tay nhân mạch như thế nào.
Chỉ có người ếch ngồi đáy giếng như Vương Lập Hải mới cho rằng với mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể che được cả bầu trời.
Lại nghĩ đến Cục trưởng Cục Giám sát cũng họ Trịnh, sẽ không cùng họ với Trịnh Minh Châu chứ?
Ngược lại cảm thấy không có khả năng—
Nếu thực sự là hậu duệ của nhà họ Trịnh ở Yến Kinh, thân phận thực sự của Trịnh Minh Châu thật là quá đáng sợ….
Dường như khả năng không lớn…
Tuy nhiên, thân phận của Trịnh Minh Châu tạm thời có thể mặc kệ, vị chuyên gia Tô này không được lơ là.
Ông phớt lờ Vương Lập Hải, bước tới và nhiệt tình bắt tay Tô Thiển.
"Hoan nghênh chuyên gia Tô. Tôi thay mặt 1,8 triệu người dân ở Trạch Xuyên cảm ơn ngài không ngại xa xôi tới đây."
“Chủ tịch Trương khách khí.” Tô Thiển nói thẳng, “Như vậy, nếu mọi người đã đợi ở đây, bằng không trước tiên chúng ta tìm trang trại gần nhất dùng thuốc Phó chủ tịch Trịnh mua, giải quyết vấn đề ngay tại chỗ, để mọi người có thể yên lòng. "
Trương Minh Vũ đương nhiên đồng ý, vội vàng nhờ người hỏi thăm, ngay sau đó một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi cùng nhân viên đi tới.
Người đàn ông tên là Chu Trường Hà.
Nghe nói Chủ tịch huyện muốn gặp ông, Chu Trường Hà hiển nhiên có chút câu nệ, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng, đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, xoa xoa tay bất ạn nói:
"Chủ tịch Trương, tôi không cố ý gây chuyện. Mấy miệng ăn của gia đình tôi thực sự đều phụ thuộc vào vườn trà đó, vườn trà chính là cuộc sống của chúng tôi…"
Huyện Trạch Xuyên được xây dựng bên cạnh một ngọn núi, không xa huyện lỵ là núi Tiểu Đoàn.
Vườn trà do Chu Trường Hà nhận thầu nằm trên núi Tiểu Đoàn.
Những năm gần đây, người dân ngày càng chú trọng hơn đến việc giữ gìn sức khỏe, việc tiêu thụ trà ngày càng lạc quan.
Mắt nhìn đã đến thời điểm thu hoạch trà mùa thu, nhưng không ngờ bọ trà đột nhiên xuất hiện.
Chu Trường Hà là một người lương thiện, nghe nói thuốc của Nhà máy Dược phẩm Richard không chỉ có tác dụng diệt côn trùng siêu tốt mà hầu như không có dược tính có hại.
Để đảm bảo chất lượng cho lá trà mùa thu của mình, ông đã cắn răng mua một loại thuốc đặc hiệu đắt gấp mấy lần loại thuốc thông thường.
Không ngờ, chân trước xịt thuốc, chân sau Nhà máy dược phẩm Richard đã bị kiện ra tòa án quốc tế vì sự cố Nam Lư.
Nghe tin, người bán trà đã ký hợp đồng với Chu Trường Hà lập tức hủy hợp đồng.
Chu Trường Hà đau khổ cầu xin bên kia mới đồng ý, trừ khi ông ấy có thể chứng minh chất lượng trà của mình thực sự ổn, nếu không thì chỉ có thể hủy bỏ hợp đồng.
“Tôi biết, tôi biết,” Trương Minh Vũ biểu tình ân cần nhìn, lại chỉ vào Tô Thiển “Đây là chuyên gia Tô đến từ Cục Giám sát Môi trường. Cô ấy được nhà nước bổ nhiệm từ Yến Kinh đến đây với mục đích giúp mọi người giải quyết vấn đề."
"Đã như vậy, hiện tại chúng ta đi tới vườn trà của ông, để chuyên gia Tô giải đáp tại chỗ."
Chuyên gia Cục Giám sát Môi trường? Chu Trường Hà rõ ràng có chút kinh sợ, liên tục khom lưng cúi đầu với Tô Thiển:
"Chuyên gia Tô, cảm ơn ngài…"
Nghe nói các chuyên gia từ Cục Giám sát Môi trường sẽ giúp Chu Trường Hà giải quyết vấn đề, người dân cũng đều đi theo, mọi người nhìn Tô Thiển vừa nghi ngờ vừa chờ mong.
Chuyên gia này còn quá trẻ, nhưng vì cô ấy đến từ Yến Kinh, nên có thể hữu ích.
Đám đông tưởng chừng dễ tụ tập không ngờ lại đột ngột tan đi, sắc mặt Vương Lập Hải tái như màu gan heo.
“Vương tổng, chúng ta phải làm sao?” Thuộc hạ cũng nhận thấy có gì đó không ổn.
"Chúng ta cũng đi." Vương Lập Hải nghiến răng nghiến lợi.
Sai lầm của Trịnh Minh Châu cực kỳ khó giải quyết, khó khăn có một cơ hội, Vương Lập Hải cũng không muốn bỏ lỡ.
Càng đừng nói đã xé rách mặt, đương nhiên cô chết chính là tôi sống.
Nếu không kéo Trịnh Minh Châu xuống, sợ rằng trong tương lai ông ta sẽ không thể ngóc đầu dậy ở Trạch Xuyên nữa.
Để đề phòng, ông ta gọi cho người bạn ở Yến Kinh đã thăm dò về thân phận của Trịnh minh Châu trước đó, thậm chí còn bí mật chụp ảnh Trịnh Minh Châu và Tô Thiển gửi qua.
"Anh cứ ra giá đi…Nhất định phải điều tra được hai người trên ảnh rốt cuộc có thân phận gì…"
Ông ta cũng không tin mình đen đủi như thế. Nếu người kia là giả, Vương Lập Hải tự tin có thể lật ngược tình thế.
Chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đã đến vườn trà của Chu Trường Hà.
Có thể thấy những cây chè kia có tuổi đời ít nhất là ba mươi, bốn mươi năm tuổi.
Thân cây chắc khỏe, lá chè xanh pha chút úa vàng, khi có gió núi thổi qua, cả một mảnh rừng núi đung đưa theo gió, rất đẹp.
Tô Thiển là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề.
Lúc ở xa cô không phát hiện, nhưng khi đến gần, liền thấy ngọn cây chè cuộn lại, màu lá ngả sang màu vàng nhạt.
"Bọ trà?"
“Đúng, đúng, đúng.” Không ngờ Tô Thiển trong nháy mắt có thể nhìn ra vấn đề, Chu Trường Hà lập tức kích động, mặt khác lại có chút thấp thỏm ——
Cô gái gầy này trông cũng trạc tuổi con gái mình, cô ấy thực sự có thể giúp giải quyết vấn đề nan giải này không?
“Vấn đề không lớn…… Như vậy, tôi mang theo một loại thuốc mới, không chỉ có thể loại bỏ tác dụng xấu của thuốc Richard, mà còn nâng cao chất lượng trà mùa thu…"
“Thật sao?” Môi Chu Trường Hà run lên, vội xoay người, chạy đến chòi gỗ nhỏ nơi thường trông coi vườn trà, lúc quay lại trên lưng mang theo dụng cụ phun thuốc.
Tô Thiển gật gật đầu, lấy một ống chuẩn bị đưa qua:
"Cho một phần năm lượng thuốc vào một xô nước…"
Một trong những nguyên liệu pha chế thuốc này chính là linh tuyền lấy từ Cố Phương Phỉ trong bệnh viện, sau đó được Tô Thiển tinh chế, lại bổ sung các loại thuốc khác cũng đã được thanh lọc, không biết còn lợi hại hơn bao nhiêu lần.
Dân chúng ngẩng cổ mong chờ, tâm trạng Vương Lập Hải lại có chút không xong.
Ông ta âm u nhìn chằm chằm Tô Thiển, trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ tàn nhẫn, trừ khi thuốc của đối phương lập tức có tác dụng, nếu không thì bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể tìm người phun thuốc cho vườn trà của Chu Trường Hà. Khi đó, xem xem chuyên gia Tô nhảm nhí này sẽ giải quyết như thế nào.
Là một người trồng trà lâu năm, hiệu suất của Chu Trường Hà rất cao.
Không bao lâu sau, liền theo Tô Thiển lời nói, phun thuốc cho tất cả các cây trà xung quanh nơi họ đang đứng.
Không biết thuốc của chuyên gia Tô này làm từ gì, hoàn toàn không có mùi gay mũi. Thậm chí sau một thời gian, cây trà đã được phun thuốc cũng tỏa ra mùi hương thanh mát.
Thực sự sảng khoái.
Thay đổi kỳ lạ như vậy, làm sao mọi người đều không cảm nhận được, nhất thời đồng loạt sôi nổi vây quanh.
“Này, sao tự nhiên lá trà này đẹp thế nhỉ?” Một người đàn ông cũng nhận thầu vườn trà ngạc nhiên thốt lên.
Mọi người đều có ấn tượng với những lá trà trước đây.
Những chiếc lá vàng héo, quăn queo, còn có cả đốm trên đó.
Kể từ khi phun thuốc trừ sâu do chuyên gia Tô mang đến, chưa được bao lâu, màu vàng héo úa trên lá trà mất dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sau đó nó dần dần trở lại xanh tươi, trong phút chốc chuyển từ màu vàng héo úa sang màu xanh tươi mới đầu xuân, sức sống mãnh liệt vẫn không thể lay chuyển, dần dần biến thành màu xanh sẫm nồng đậm say lòng người.
"Thế nhưng có thể thành trà thu chất lượng cao nhất…" Chu Trường Hà dụi dụi mắt, quả thực không tin được những gì mình nhìn thấy…
Ông ấy biết vườn trà của chính mình, cho dù Chu Trường Hà chăm sóc rất cẩn thận, cũng không dám nói tất cả đều có thể có chất lượng cao cấp. Chưa kể bọ trà, rồi còn dùng nhầm thuốc, Chu Trường Hà vốn cho rằng người buôn có thể trả giá là trà hạng ba…
Hiện tại vừa dùng thuốc do Chuyên gia Tô cho, nhanh như vậy có thể loại bỏ bọ trà, chất lượng của trà thu cũng lên một tầm cao mới.
“Lão Chu, ông phát tài rồi!” Những người dân khác hâm mộ, ánh mắt nhìn Tô Thiển giống như đang nhìn một con búp bê bằng vàng…
Biến cát thành vàng, chính là gọi việc này.
Vị chuyên gia Tô xinh đẹp chẳng khác gì một minh tinh điện ảnh này, rõ ràng là một Thần Tài sống.