Chương 19:
Lúc đầu tưởng rằng bà tức giận như vậy, nhưng vẫn luôn luôn nghe lời, khẳng định sẽ vứt cà chua đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng chưa từng nghĩ tới lại có thể dọa cô bé sợ, vốn chỉ đang rưng rưng hai hàng nước mắt, Lý Thu Lệ lại kêu lên như vậy, thế là dứt khoát ném cà chua vào bên trong miệng, vừa nghẹn ngào vừa không ngừng nhai nuốt, dáng vẻ đúng là bất luận làm như thế nào thì cũng muốn ăn đồ ăn này vào.
Dáng vẻ bi thương mà vô lại kia, vốn không có khác gì lúc Tô Thiển cho Vương Tử ăn trước đó!
Hạ Lật Dương nói chưa dứt lời, hơn nữa sau đó ý thức được một chuyện ——
Nhưng cà chua có thể ăn này, tại sao càng nhìn càng giống với cái túi mình xác về vậy.
Theo bản năng quay đầu nhìn ra phòng khách, lại phát hiện đừng nói cà chua, còn có một ít quả mật đào và nho.
Nhất thời cũng dọa đến ngây dại:
"Nhưng em cũng có thể ăn những hoa quả khác mà anh cầm về có phải hay không?"
Hạ Lật Dương nói chưa dứt lời, mới có nói như thế, nhưng Khả Khả lại càng khóc ác liệt hơn, miệng vẫn còn la hét:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cà chua... Cà chua... Ăn ngon lắm, quả mật đào và nho cũng vậy. Ăn rất ngon, nhưng Khả Khả còn muốn ăn... Mẹ rất xấu, đều không cho Khả Khả ăn..."
Sự thực là đầu tiên Hạ Lật Dương xách cái túi kia trở về, thì đã bị Vương Tử theo dõi ——
Cái gọi là vui một mình không bằng vui chung, có đồ tốt sao có thể không chia cho cô chủ nhỏ?
Lập tức cắn ống quần Khả Khả, một tiểu nha đầu và một con chó nhỏ, lặng lẽ không có tiếng động cầm hoa quả đi.
Đáng thương hai đứa nhỏ ngây thơ tưởng là Hạ Lật Dương không có ở nhà, Lý Thu Lệ đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nên lấy đi một chút thần không biết quỷ không hay.
Làm thế nào cũng không nghĩ tới, người lớn lại gian xảo như vậy, cuối cùng bắt được Khả Khả tại chỗ.
Nhìn thấy cô chủ nhỏ khóc, không thể nghi ngờ Vương Tử cũng tức giận không thôi, nằm rạp trên mặt đất tức giận xông về phía Hạ Lật Dương kêu lên gâu gâu gâu, dáng vẻ bất bình thay cho cô chủ nhỏ.
Hạ Lật Dương vô cùng đau đầu. Đến lúc này còn có thể không rõ, sợ là dụ dỗ Khả Khả đi lấy đồ vật trong túi, người đứng sau chính là Vương Tử.
Tên nhóc này nhất định ăn thành nghiện, cái mũi lại thính không phải bình thường, mình cầm đồ vật về thì bị nó theo dõi...
"Cái gì? Còn có quả mật đào và nho?" Lý Thu Lệ cảm thấy mình sắp ngất đi, quay đầu nhìn về phía Hạ Lật Dương, giọng nói không tự chủ được nghiêm khắc lại, "Con nói đồ vật này là con cầm về? Mua ở đâu? Con nói con đứa nhỏ này, bình thường rất hiểu chuyện, tại sao hôm nay lại hồ đồ như vậy?"
Vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên bấm gọi điện cho cha Hạ Tùng, mắt đỏ hồng nói:
"... Ông nhanh đi đến bệnh viện mời bác sĩ Lưu đến... Khả Khả ăn trộm đồ vật Lật Dương mang từ bên ngoài về..."
Câu nói cuối cùng còn mang theo một chút nghẹn ngào——
Nếu có thể, Lý Thu Lệ hận không thể đào đồ ăn từ trong bụng của Khả Khả ra.
Cũng không trách Lý Thu Lệ phản ứng như lớn như vậy. Thật sự là chuyện Khả Khả thèm ăn cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ có một miếng đậu tằm bị ô nhiễm vượt chỉ tiêu cũng khiến cho Khả Khả có triệu chứng dị ứng nghiêm trọng như vậy, hôm nay một lần lại ăn nhiều như vậy...
Thế nhưng trước đó Khả Khả chưa từng đi đến phòng bếp, nói cách khác những đồ ăn được Khả Khả ăn vào trong bụng kia, ngay cả đơn giản được rửa qua cũng không có!
Lập tức lo lắng không nấu được cơm, chỉ vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm Khả Khả. Còn hoa quả thừa trong túi ăn kia, thì bị Lý Thu Lệ xem như "Chứng cứ phạm tội" dứt khoát giành lại——
Hơn nữa còn muốn cầm đi để cho người ta làm xét nghiệm, nhìn xem có cái gì bị ô nhiễm vượt chỉ tiêu không, Lý Thu Lệ hận không thể ném tất cả vào thùng rác mới được.
Hơn bốn mươi phút sau, Hạ Tùng và bác sĩ Lưu vội vàng xuất hiện ở trong phòng ——
Là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực dị ứng, bác sĩ Lưu được coi là nhân vật có uy quyền. Trước đó ông vẫn luôn là bác sĩ chủ trị giải quyết.
"Các người cũng quá sơ ý rồi." Ánh mắt bác sĩ Lưu nhìn Lý Thu Lệ mang theo sự trách mắng, "Biết rõ thể chất của đứa nhỏ khác với những người khác, tại sao lại còn dám để đứa nhỏ ăn đồ bậy bạ?"
"Bây giờ đầu tiên lấy một chút mẫu của những đồ vật kia, để cho người ta cầm đi xét nghiệm một chút..."
"Được được được..." Lý Thu Lệ nói nhiều lần, nhìn dáng vẻ của bà ấy, giống như rõ ràng coi túi hoa quả kia chính là ôn thần.
Hận không thể giao tất cả túi hoa quả kia cho bác sĩ Lưu mang đi, mặc dù trong lòng Hạ Lật Dương cảm thấy có lỗi với em gái, nhưng nghĩ đến đây là tự tay nữ thần trồng, làm sao cũng không đành lòng cho đi được, bởi vì với kiên trì của cậu bé, thì đổi thành mọi thứ đồ ăn Khả Khả ăn qua, từng đồ ăn được đựng trong túi.
Đầu tiên bác sĩ Lưu quay lại làm kiểm tra cho Khả Khả.
Trước mắt nhìn bên ngoài thì Khả Khả không có một chút gì bất thường, rõ ràng bác sĩ Lưu sửng sốt một chút ——
Dựa theo kinh nghiệm trị liệu cho Khả Khả lúc trước, lúc này Khả Khả có thể rất nghiêm trọng mới phải.
Tại sao không có một chút dấu hiệu thì không nói, lại nhìn tinh thần vô cùng bình thường?
Chẳng lẽ dụng cụ mình mang tới xảy ra vấn đề?
Theo bản năng kiểm tra một chút, kết quả dụng cụ không có một chút vấn đề nào.
Bác sĩ Lưu không tin tà thuật, lại cho Khả Khả kiểm tra một lần nữa, kết quả chứng minh kết quả trước đó không có sai.
"Có phải rất nghiêm trọng hay không?" Nhìn bác sĩ Lưu vẫn luôn im lặng, mồ hôi lạnh của Lý Thu Lệ và Chúc Tùng muốn chảy ròng ròng.
Lúc này bác sĩ Lưu mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu:
"Thế thì không có..."
"Nhưng Khả Khả cũng chưa từng có triệu chứng dị ứng..."
"Có phải bà nhầm lẫn gì không, Khả Khả chưa từng ăn thứ gì bậy bạ?"
"Làm sao có thể?" Cuối cùng trong lòng Lý Thu Lệ cũng thả lỏng một chút, "Ông không biết, lúc tôi đi vào căn phòng, Khả Khả đang cầm cà chua ăn rất ngon, ông không biết, cà chua kia ngay cả rửa mà nó cũng không rửa..."
Lời nói cuối cùng lại không kìm nén được có chút nghẹn ngào ——
Con gái cũng quá đáng thương, rõ ràng là độ tuổi hoạt bát vui vẻ nhất, lại bị buộc chỉ có thể vây ở bên trong căn phòng này, không ai chơi cùng thì không nói, còn cái này cũng không thể ăn, cái kia cũng không thể nếm.
Hôm trước nhìn thấy quảng cáo KFC trên TV, Khả Khả chỉ có thể mút đầu ngón tay, vẫn luôn hỏi Lý Thu Lệ:
"Mẹ, đó là cái gì vậy? Nhìn xem bề ngoài có vẻ rất ngon, Khả Khả muốn ăn..."
Vừa nghĩ tới con gái mới có ít tuổi như vậy đã phải trải qua cuộc sống bất hạnh như vậy, nửa đêm Lý Thu Lệ tỉnh dậy khóc thầm...
"Thật sự là như vậy, nói không chừng là chuyện tốt..." Trên mặt bác sĩ Lưu xuất hiện sự vui mừng ——
Bởi vì Trái Đất ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, cũng giống như Khả Khả bởi vì tuổi còn nhỏ nên hệ miễn dịch của đứa nhỏ càng ngày càng mẫn cảm.
Đứng trên góc độ y học, muốn tốt cho đứa nhỏ, hoặc là trả lại sự trời xanh nước xanh đã từng có trên Trái Đất, hoặc là sự phát triển của y học, có thể giải quyết triệt để một vấn đề nan giải này, nhưng không thể nghi ngờ hai thứ này đều không thực tế.
"Trước mắt chỉ có thể quan sát tình trạng của Khả Khả, chỉ có hai loại khả năng, hoặc là thể chất mẫn cảm của Khả Khả đã được cải thiện, đã có thể thích ứng được sơ qua tình trạng ô nhiễm ở bên ngoài "
"Hoặc chính là, hoa quả Dương Dương mang về ô nhiễm không vượt chỉ tiêu..."
Mà không thể nghi ngờ một loại kết quả nào, đối với vợ chồng họ mà nói, cũng được coi như là một tin tức tốt.
Nhưng lại luôn cảm thấy tình hình kia không quá thực tế. Dù sao, tình trạng dị ứng của Khả Khả nghiêm trọng đến tình trạng như vậy, ngay cả bác sĩ nước ngoài cũng bó tay.
Tại sao lại có thể dễ dàng không uống thuốc mà khỏi bệnh như vậy?
Về phần nói hoa quả ô nhiễm không vượt chỉ tiêu...
"Đồ trong túi, Dương Dương con mua ở đâu?"
Hạ Lật Dương cứng người một chút, lúc đầu không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt của cha, cũng đành phải bất đắc dĩ mở miệng:
"Là chị Tô Thiển tặng cho con..."
Lúc hai người tách ra, Tô Thiển đã trịnh trọng nói cho Hạ Lật Dương, về sau gọi cô là Tô Thiển, không gọi là Cố Thiển.
"Chị Tô Thiển? Đó là ai?" Chúc Tùng và Lý Thu Lệ đào qua một lượt trong đầu, cũng không tìm được người quen gọi là “Tô Thiển”.
Lòng nghi ngờ Hạ Lật Dương có phải bị người ta lừa gạt, dù sao hiện tại xã hội này, nào có người vô duyên vô cớ đưa cho người khác đồ ăn bên ngoài?
Đừng nhìn mấy quả cà chua là hoa quả phổ biến, cũng tất nhiên là có mưu đồ.
Vừa muốn truy hỏi tiếp, chuông điện thoại trong phòng du dương vang lên. Nhìn số điện thoại di động, là trợ lý gọi tới, trong lòng bác sĩ Lưu biết, đã có kết quả kiểm tra.