Chương 29:
Ý định ban đầu của Tô Triệu Hòa tới đây là vì bồn Tố Quan Hà Đỉnh này, sau khi thỏa thuận với hai bên ngân hàng, đâu còn chạy theo để giữ lại?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiến lên thận trọng ôm bồn Tố Quan Hà Đỉnh rồi muốn rời khỏi.
Người đi theo lo lắng ông lớn tuổi, lại vác đồ nên không tiện đi xuống dưới tầng, muốn ôm thay lại bị Tô Triệu Hòa dứt khoát từ chối ——
Chậu hoa bảo bối như vậy, Tô Triệu Hòa nhất định phải tự mình ôm lấy mới thấy yên tâm.
Xe một mạch lái vào đại trạch nhà họ Tô.
Thời gian còn sớm, thường ngày lúc này Tô Triệu Hòa thường ở công ty xử lý công việc, nghe nói Tô Triệu Hòa trở về sớm nên Tô phu nhân Châu Thụy Vân còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng tự mình ra đón ——
Con trai không có tri thức nằm ngủ trên giường mười chín năm, nếu như con trai có chuyện gì...
Nghĩ như vậy, đầu lại bắt đầu co rút đau đớn theo từng đợt.
Luống cuống vội vàng bảo bảo mẫu đỡ bà ấy:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Phu nhân, ngài ngồi trước một lát, tôi giúp ngài xoa xoa thái dương..."
Châu Thụy Vân khẽ lắc đầu, đang lúc hành động, một lọn tóc trắng rơi xuống thái dương, lại cố kìm nén khó chịu đứng dậy, vẫn như vậy đi ra ngoài đón Tô Triệu Hòa.
Tô Triệu Hòa thò người ra khỏi xe, liếc mắt nhìn thấy Chây Thụy Vân sắc mặt tái nhợt đang đứng ở bậc thang, nhất thời trong lòng căng thẳng, vội vàng bước nhanh mấy bước:
"Thụy Vân, có phải lại đau đầu phải không?"
"Em không sao, " Châu Thụy Vân miễn cưỡng nở nụ cười, "Ngược lại là anh, tại sao lại trở về lúc? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có chuyện không có chuyện, " Tô Triệu Hòa lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Châu Thụy Vân, lại có chút lo lắng, "Có phải bệnh đau nửa đầu lại tái phát phải không? Nếu không gọi Tiểu Châu đến một chuyến..."
Tiểu Châu tên đầy đủ là Châu Nghị, là bác sĩ gia đình của nhà họ Tô.
Bởi vì nghe bác sĩ đưa ra ý kiến, trước mắt không có cách nào tốt có thể làm cho người thực vật tỉnh lại, ý muốn nói ở trong hoàn cảnh quen thuộc, hiệu quả còn có thể tốt hơn một chút.
Tô Triệu Hòa dứt khoát lấy ra một số tiền lớn, xây nguyên một phòng bệnh đầy đủ thiết bị ở nhà mình, đón con trai Tô Dục từ bệnh viện về.
Cách mỗi ngày Châu Nghị sẽ tới giúp đỡ kiểm tra cho Tô Dục một chút.
"Bệnh cũ, Tiểu Châu vừa đi, không cần thiết làm phiền cậu ta đi một chuyến " Châu Thụy Vân lại lắc đầu, bỗng nhiên ánh mắt lập tức nhìn vào chậu hoa lan trên tay Tô Triệu Hòa, chỉ nhìn một chút thì dừng lại, giọng nói vô cùng vui mừng, "Đây là Tố Quan Hà Đỉnh?"
Châu Thụy Vân cũng xuất thân danh môn, từ nhỏ đã dựa theo mọi quy tắc của tiểu thư, được giáo dục tỉ mỉ.
Nói là tinh thông cầm kỳ thi họa cũng không đủ.
Nhưng từ sau khi con trai xảy ra chuyện, Châu Thụy Vân vẫn luôn một lòng hướng phật, coi như là cầu phúc cho con trai.
Những chuyện yêu thích lúc trước, cũng hầu như vứt hết ra sau đầu.
Giữ lại người cũng chỉ luôn làm vườn.
Mà tất cả hoa bên trong đều là hoa lan Châu Thụy Vân yêu thích nhất...
Sau khi nghiên cứu hoa lan đối diện, làm thế nào Châu Thụy Vân cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt của Tố Quan Hà Đỉnh trên tay Tô Triệu Hòa:
"Hoa lan xinh đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy..."
Nhất là hương thơm của hoa lan, lúc phả vào mặt như vậy, Châu Thụy Vân lập tức cảm thấy mới vừa rồi ngực có hơi chút bị đè nén giờ đã thông suốt, giống như che lấp tất cả, hoa lan đung đưa trước mặt biến mất hầu như không còn, và chứng bệnh đau nửa đầu khó chữa bao lâu nay, giống như cũng giảm bớt chút...
Sau khi phát hiện được điểm này, Châu Thụy Vân khiếp sợ nói không nên lời:
"Hoa này..."
"Thụy Vân em cũng phát hiện đúng hay không?" Bồn hoa này có thể khiến cho tâm cảnh tốt đẹp của con người được duy trì đến mức cao nhất...
Hoa Đại bên kia, Trương Chí Minh cũng kinh ngạc không khác bao nhiêu so với vợ chồng Tô Triệu Hòa ——
Sau khi tiễn Tô Triệu Hòa rời khỏi, Trương Chí Minh cố ý khảo sát xem Tô Thiển đã học đến bước nào, nên bảo cô đi theo mình đến phòng thí nghiệm, tiện tay cầm mấy tờ bài thi ném cho Tô Thiển, bảo cô ngồi một bên làm.
Sau đó mình vùi đầu làm thí nghiệm trước đó ——
Những năm gần đây bởi vì Trái Đất càng ngày càng ô nhiễm, có ít thực vật có thể sinh tồn được ở trên thế giới này, cũng theo hoàn cảnh chuyển biến xấu, sinh ra biến dị.
Nói ví dụ bụi cỏ được Trương Chí Minh cầm ở trong tay đến từ hoàn cảnh sinh thái vô cùng ác liệt là Tây Bắc, bởi vì diện tích chặt cây rừng của mọi người lớn, càng ngày càng nhiều đất bị xói mòn.
Cỏ trong tay ông chính là được cục giám sát của Trung Quốc cắt từ chỗ đất bị xói mòn——
Tình thế cho phép, nên các nước đều thành lập cục giám sát môi trường, tên gọi tắt cục giám sát.
Vì mức độ bảo vệ môi trường Trái Đất rất lớn, có thể khiến cho con người có thể sống lâu dài trên hành tinh màu xanh này, nên quốc gia giao phó cho cục giám sát có quyền hạn lớn nhất và sứ mệnh nặng nhất.
Mà Trương Chí Minh lại có thành tích khá cao trong lĩnh vực sinh vật học này, ngoại trừ ba giáo sư của Hoa Đại, còn có một người có thân phận, đó chính là cố vấn đặc biệt của cục giám sát, phụ trách giúp đỡ cục giám sát giải quyết hoặc phá giải một số phương diện nan giải của sinh vật học.
Mà trước mắt, không thể nghi ngờ cục giám sát đã gặp một vấn đề khó khăn không nhỏ——
Ngay trước đó không lâu, việc chụp ảnh trên không về số liệu thoái hóa của Tây Bắc, đã cho thấy thảo nguyên lớn um tùm ở Tây Bắc, đều bị sa mạc ăn mòn khoảng mười kilimet vuông mỗi ngày.
Tốc độ dân chăn nuôi vội vàng di chuyển dê bò, mãi mãi cũng không đuổi kịp tốc độ sa hóa.
Hình ảnh chụp hình trên không được gửi cho Trương Chí Minh gần đây nhất chính là mọi người nước mắt nước mũi ôm cừu non bị chết, người chăn nuôi ngơ ngác ngồi trên đống cát già...
Nếu như không tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp ngăn chặn, không chỉ người già chăn nuôi gào khóc, còn có vô số người dân của Trung Quốc...
Mà bụi cỏ này được lấy trên sa mạc hóa, xuất hiện màu xanh lúc ngoan cường...
Cục giám sát bên kia có yêu cầu, hi vọng Trương Chí Minh đi đầu tổ chuyên gia có thể nghiên cứu ra được sự bất thường xảy ra trên bụi cỏ này, làm sao có thể đứng sừng sững trên đống cát vàng từ trước đến nay.
Nếu như có thể phá giải được huyền cơ trong đó thì có hi vọng rất lớn lấy lại tất cả đất đai bị sa mạc hóa...
Biết tình thế nghiêm trọng, mấy ngày nay Trương Chí Minh và mấy bạn cũ có thành tích tốt đều ở lại phòng thí nghiệm, dường như đã đạt đến tình trạng không ngủ không nghỉ...
Đây cũng là vì cái gì, lúc trước ông nhìn thấy nguyên chủ dấn thân vào giới giải trí, đó là nguyên nhân không chào đón ——
Sau mười năm học hành gian khổ, rõ ràng có việc quan trọng và có ý nghĩa hơn cần hoàn thành, lại muốn dấn thân vào giới giải trí ngợp trong vàng son, thật sự là quá không tin được...
"Bang" một nhỏ vang lên, sau đó Trương Chí Minh ném dụng cụ trên tay xuống, có chút thất bại xoa xoa thái dương ——
Thí nghiệm lại thất bại.
Nhìn thấy hàng mẫu được đưa đến đã bị chà đạp hơn một nửa, vậy mà vẫn như cũ không có một chút đầu mối nào, Trương Chí Minh đã cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Bị động tĩnh bên này làm cho bừng tỉnh, Tô Thiển bên kia cũng lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn qua:
"Thầy giáo..."
"Tôi không sao." Trương Chí Minh khoát tay, "Đưa bài thi của em lại đây..."
Tô Thiển cứng người một chút, động tác rõ ràng cũng có chút chậm chạp ——
Thiên tài trong lĩnh vực sinh vật học của Tinh Tế, đương nhiên những đề bài kia không làm khó được Tô Thiển, nhưng khó thì lại khó, trên bài thi có một phần tương đương là cơ sở tính sinh vật học...
Nhưng nhiều máy tính nguyên lí ở thời đại này, ở thời đại vũ trụ vốn sớm đã bị đào thải, một chút kiến thức sinh vật học ở thời đại này đã được chứng minh là sai lầm ở thời đại vũ trụ, cũng có một số ít đã biến mất ở trong dòng chảy của lịch sử...
Hai tay Tô Thiển cầm dâng bài thi lên, gân xanh trên đầu Trương Chí Minh nổi lên ——
Rất muốn đánh người có được không?
Thua thiệt vừa rồi mình còn tưởng rằng là một hạt giống tốt, nhanh như vậy đã bị hiện thực đánh vào mặt, vậy mà trên bài thi có rất nhiều chỗ để trống.
Nhưng nếu những chỗ để trống là chỗ có kiến thức cao thâm thì không nói, mà ngay cả một số câu hỏi kiểm tra của học sinh cấp 3 mà Tô Thiển cũng không viết một chữ.
Lại càng nhìn xuống, mắt trợn tròn——
Lại nói thế nhưng bộ đề này là tự tay Trương Chí Minh làm ra, đề có trình độ khó như thế nào, đương nhiên trong lòng ông biết rõ.
Vì chọn lựa hạt giống tốt và nhân tài cho Trung Quốc trong môi trường chuyển biến xấu này, trên bộ đề thi này, Trương Chí Minh có đưa ra một vào câu hỏi vào đề để kiểm tra trình độ và năng lực sáng tạo.
Mà kết quả chính là tất cả thí sinh tham gia kiểm tra đều toàn quân bị diệt.
Nếu gộp chung nghiên cứu sinh và tiến sĩ vào chung một chỗ, chẳng qua tất cả gộp thành cũng không quá mười người.
Mà bây giờ, liếc qua thấy ngay tất cả đáp án của đề khó kia được viết trên tờ giấy, thậm chí còn ngắn gọn, có tính khả thi hơn...
Quả thật không biết rằng Tô Thiển đang muốn khóc ——
Mấy đề kia có phải đơn giản quá hay không?
Vì có thể sử dụng phương pháp của thời đại này để cho ra đáp án, đã khiến cho Tô Thiển chết không biết bao nhiêu tế bào não...
Tờ bài thi này vô cùng kỳ lạ, thật sự khiến cho Trương Chí Minh bị kích thích không nhẹ, ngồi yên một lúc lâu mới ý thức được có chút không đúng ——
Dường như trong phòng có chút quá mức yên tĩnh...