"Cố Từ!" Tô Thiển vẫy tay, đôi mắt cười như vành trăng non, "Anh không bận sao?"
Khi công việc kinh doanh của Duyệt Lâm bùng bổ, đủ loại vấn đề theo nhau mà đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Từ mấy ngày nay cũng cực kỳ bận rộn.
Ban đầu sớm hay muộn gì cũng có thể gặp Cố Từ, Tô Thiển còn tưởng anh thật nhàn, kết quả mấy ngày trước ở trường học về muộn một chút, đúng lúc Cố Từ đang trên đường đến Duyệt Lâm, hỏi Trần Tranh mới biết được, sở dĩ mỗi ngày Tô Thiển tới núi Tiểu Dung thì đều thấy Cố Từ ở đó, thực ra, anh đã gấp gáp tập trung xử lý công việc trước đó, cố ý rút thời gian đến núi Tiểu Dung cùng cô…
Vì lo lắng Cố Từ quá mệt mỏi nên Tô Thiển đã đặc biệt nói anh không cần phải đến đó, mọi thứ ở núi Tiểu Dung đều đã đi vào quỹ đạo, cô chỉ cần dành thời gian đến thăm một lượt là được…
Cô vẫn nhớ vẻ mặt nứt ra nghẹn khuất của Trần Tranh bên cạnh anh lúc đó…
Sau đó, Cố Từ cũng thực sự ít đi hơn, nhưng tần suất cô gặp anh ở nhà lại thường xuyên hơn.
Hôm nay muốn lại đây ăn cơm, Tô Thiển cũng không nói với Cố Từ, không nghĩ tới anh lại ở chỗ này, cũng rất vui mừng, vội đón anh qua:
“Tôi nghe Trần Tranh nói, anh cực kỳ bận rộn suốt thời gian qua, tôi còn nghĩ sẽ không gặp anh. Nếu anh có việc bận, tôi chờ thầy và cô đến liền đi vào…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Từ còn chưa nói gì, Trần Tranh đã giật mình, nhìn Tô Thiển suýt thì rơi nước mắt—
Nếu nói Cố Từ thực sự rất bận, thật sự không phải là công việc của Duyệt Lâm nhiều, mà là trong tay anh có quá nhiều sản nghiệp, ví dụ như trước khi gặp Tô Thiển, Cố Từ cũng vẫn là trạng thái làm việc liên tục.
So với các sản nghiệp khác trong tay anh, Duyệt Lâm căn bản là bé nhỏ không đáng kể.
Thường thì anh ít khi ở trong nước, bay đi bay lại khắp nơi trên thế giới.
Nhưng kể từ khi gặp Tô Thiển, Trần Tranh đã rất ngạc nhiên khi biết ông chủ đã rất nhiều ngày không ra nước ngoài. Nếu có việc gì khó giải quyết, anh sẽ mở cuộc họp trực tuyến.
Phải biết rằng từ sau khi hủy dung, ông chủ ghét nhất là những cuộc họp trực tuyến lộ mặt như vậy.
Nếu ban đầu Trần Tranh chỉ nghi ngờ thì khi thấy Cô Từ siêng năng chạy đến núi Tiểu Dung—
Bất kể lịch trình bận rộn như thế nào, ông chủ nhất định sẽ cùng Tô Thiển đến núi, cũng chuyển địa điểm sang văn phòng ở Duyệt Lâm—
Tô Thiển là một tín đồ ăn uống, có thể coi là khách quen của Duyệt Lâm, ở lại Duyệt Lâm, bảo đảm tùy thời sẽ có cơ hội “ngẫu nhiên gặp mặt" cô.
Mỗi khi Tô Thiển đến Duyệt Lâm, Cố Từ chắc chắn sẽ đến gặp cô.
Điều này có nghĩa là gì, nếu Trần Tranh một chút cũng không phát hiện ra, thì ông ấy cũng uổng cái danh trợ lý vàng.
Hơn nữa, trong lòng ông cũng mong muốn Tô Thiển có thể trở thành vợ của ông chủ.
Nếu như vậy, mình không phải cả đời sẽ được ăn đồ ăn ngon, hưởng thụ hoàn cảnh làm việc ưu việt sao?
Bất kể là công hay tư, tự nhiên gặp chuyện bất bình thì đều muốn giúp đỡ một phen.
Nếu không, với tính cách nhàm chán của ông chủ, không biết đến bao giờ mới có thể chọc thủng lớp giấy giữa hai người.
Ông ấy nhân cơ hội lặng lẽ nói với Tô Thiển mấy lời kia, nhưng lại không nghĩ Tô Thiển sẽ phản ứng như vậy.
Có trời mới biết khi Tô Thiển ân cần chu đáo yêu cầu Cố Từ nghỉ ngơi thật tốt và đừng lên núi Tiểu Dung nữa, Trần Tranh thật sự giống như bị sét đánh, suýt chút nữa ngất xỉu—
Mình có phải đã đắc tội Tô Thiển chỗ nào rồi không? Nếu không rõ ràng là một cô gái nhỏ xinh đẹp ngọt ngào sao lại có thể làm ra những điều tàn nhẫn như vậy với trợ lý bé nhỏ là mình?
Cái gọi là giết người là vô hình, chính là nói Tô Thiển đi!
Nhưng Trần Tranh muốn xin tha, cũng đã muộn.
Mặc dù lúc đó Cố Từ không nói gì, nhưng quay đầu liền đưa ông đến vùng sâu vùng xa.
Ngày đầu tiên xa ông chủ, nhớ hoa quả trên núi Tiểu Dung;
Ngày tiếp theo xa ông chủ, nhớ đồ ăn Duyệt Lâm…
Mỗi đêm khuya, Trần Tranh đều đấm ngực dậm chân, vô cùng hối hận…
Khó khăn lắm mới kết thúc cuộc sống sung quân, rốt cuộc lại được cảm nhận cuộc sống tốt đẹp lần nữa, lại vì những lời Tô Thiển vừa nói mà thiếu chút nữa quỳ xuống…
Cô Tô có phải là nhìn mình không vừa mắt không? Đào hố cho mình một lần còn chưa đủ, lại còn muốn đào hố chôn mình lần hai sao?
Trước ánh mắt tử vong của Cố Từ quét qua, người đang có khát vọng sống mãnh liệt Trần Tranh biểu tình nghiêm túc, làm ra bộ dáng phát sầu:
"Ông chủ cũng không phải quá bận rộn, nhưng thói quen ăn uống thì không được tốt lắm, lúc trước cô Tô hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh ấy mới có thể an ổn ăn một bữa cơm hoàn chỉnh, khoảng thời gian này thì ngược lại, đều chỉ là ăn đối phó, phần lớn thời gian là không ăn gì cả…"
Để giữ được cô Tô thì thích hợp nhất là ra vẻ đáng thương, hẳn là cũng có thể được tha thứ đi?
Tô Thiển quả nhiên ngạc nhiên—
Cố Từ có bệnh kén ăn, Tô Thiển trước đó cũng đã phát hiện ra.
Nhưng khi hai người ăn cơm cùng nhau, thấy Cố Từ vẫn ăn khá tốt, Tô Thiển còn cho rằng không sao cả. Chẳng lẽ không phải như mình nghĩ?
Trên dưới đánh giá Cố Từ, cô cảm thấy anh quả thực đã sụt cân rất nhiều, lại nghĩ đến bối cảnh cha mẹ đều đã mất của anh, cô lập tức hiểu rõ ——
Cố Từ có lẽ là một mình cô đơn, không hứng thú với bất kỳ việc gì…
"Đồ ăn của trường tệ hơn Duyệt Lâm nhiều. Cố Từ, về sau tôi sẽ thường xuyên qua Duyệt Lâm ăn cơm được không? Nếu tôi qua, anh có thể ăn cùng tôi, như vậy tôi có thể gọi thêm vài món, nếm thêm nhiều vị…"
Bằng không tự mình đi nghiên cứu một chút các loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng của Tinh tế, tốt xấu gì thì cũng có thể đảm bảo thời kỳ Cố Từ phát bệnh kén ăn cũng không đến mức khiến cơ thể suy kiệt…
Chỉ là mùi vị của chất dinh dưỡng không quá ngon…
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thiển nhăn lại, có vẻ rối rắm, khóe môi hơi cong lên của Cố Từ từ từ hạ xuống, vui mừng trong ánh mắt chuyển thành ảm đạm…
Có phải trong lòng cô gái nhỏ cũng không muốn ăn cơm với mình, chỉ là quá tốt bụng, cho nên mới cố ý đến đây ăn cùng mình.
Nhưng tia ảm đạm kia rất nhanh đã được thay thế…
Đời này của anh, muốn không nhiều điều, nhưng phàm là việc anh muốn làm, thì trong từ điển không có cụm từ chưa đánh đã lui.
Chỉ cần anh cố gắng, hiện tại Thiển Thiển có thể cùng anh ăn cơm, tương lai cũng có thể cùng nhau làm nhiều điều khác.
Cố Từ nhanh chóng sắp xếp cảm xúc của mình, rũ mắt chạm vào tay Tô Thiển:
"Lạnh như vậy? Có phải đứng rất lâu rồi không?"
"Cũng không quá lâu" Mặt Tô Thiển đỏ lên, lúng ta lúng túng nói, "Chủ yếu là vì thầy cô lần đầu tới đây, cho nên tôi nghĩ ở chỗ này chờ bọn họ, lát thì cùng vào..."
“Lần sau để Trần Tranh thay cô đợi.”
Sau đó anh trực tiếp tháo khăn choàng dày trên cổ xuống, khoác lên đầu Tô Thiển:
"Con gái nhất định phải yêu quý chính mình, đừng để bị cảm lạnh."
Vì động tác vụng về nên toàn bộ khuôn mặt của Tô Thiển bị khăn choàng quấn quanh.
Khi phát hiện ra cô gái nhỏ với đôi mắt và nụ cười xinh đẹp vừa rồi trong phút chốc đã bị quấn thành xác ướp, Trần - trợ lý kim bài - Tranh nghẹn cười đến mức run run.
Cố Từ xấu hổ nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, cúi đầu cẩn thận giúp Tô Thiển điều chỉnh độ cao của chiếc khăn quàng quanh cổ, đầu ngón tay lạnh lẽo vô tình chạm vào gò má mịn màng như vỏ trứng trơn nhẵn, cảm giác tê dại như bị điện giật ngay lập tức truyền đến não qua các đầu ngón tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thiển cũng đỏ lên, cảm giác đại não đình trệ và cơ thể thiêu đốt lại xuất hiện, cô vô thức lùi lại một bước.
"Tôi tự mình làm…"
Cố Từ “Ừ” một tiếng, thu hồi ngón tay lại nhưng vẫn lưu luyến vân vê một chút.
“A, thầy và cô đến rồi…” Hai mắt Tô Thiển sáng lên khi nhìn thấy một chiếc Volkswagen màu đen từ từ đến gần, hai ba bước liền nhảy xuống bậc thềm, nhưng chân lại có chút yếu ớt.
Ôi ôi ôi, quanh quẩn chóp mũi toàn là hơi thở của Cố Từ! Trời mới biết lúc anh lại gần, cô căn bản thở cũng không thở nổi!
“Chậm một chút…” Cố Từ vô thức duỗi tay ra ở tư thế bảo vệ, đi theo Tô Thiển xuống bậc thềm, chào hỏi vợ chồng Trương Chí Minh vừa bước xuống xe.
Các thành viên Cố gia bị làm lơ nhìn toàn bộ quá trình, tức khắc có biểu tình khác nhau.
Đặc biệt là Cố Kiến Dũng, rõ ràng nhận ra Cố Từ đúng là người lái chiếc Bentley đã đánh mình hôm trước, biểu tình như ăn phải ruồi bọ—
Làm sao lại có thể gặp anh ta ở nơi này.
Mặt khác, Cố Thế Hào đối với sự lạnh nhạt của Tô Thiển rõ ràng có chút tức giận—
Chẳng trách vợ luôn nói rằng con gái nuôi là một con sói mắt trắng, nhìn nó bây giờ, quả nhiên là vậy.
Khoảng thời gian trước, khi vợ suýt bị tống vào tù, Cố Thế Hào liền trực tiếp vứt bỏ sự chăm sóc ít ỏi mà ông ta dành cho con gái nuôi, thậm chí còn nghĩ rằng ngay cả khi con gái nuôi đến chào hỏi và thừa nhận sai lầm, ông ta cũng sẽ không cho nó mặt mũi.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Thiển thế mà lại làm lơ cả gia đình.
“…… Hiện tại tin chưa, nó chính là con sói mắt trắng…… Còn cho rằng tìm được một người tàn phế thì có thể làm Cảnh Thiên quay đầu chú ý, đúng là nằm mơ. Ông cứ nhìn đi, về sau cô ta chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ…" Liêu Cầm bĩu môi, nâng cằm càng cao.
Cái gì mà Cảnh Thiên? Còn quay đầu? Cố Thế Hào có chút không hiểu ra sao.
"Ông còn không biết đi? Con gái nuôi của chúng ta còn rất có năng lực đấy. Trước đây không phải mặt dày bám lấy Cảnh Thiên sao, Cảnh Thiên không để ý tới cô ta, liền quay đầu lại tìm Cố Từ diện mạo giống Cảnh Thiên…Còn cho rằng như vậy, có thể kích thích Cảnh Thiên… ”
Biết Cố Thế Hào không chú ý giới giải trí, lại thêm một câu giải thích:
"Cố Từ trước đây cũng là một diễn viên. Khoảng thời gian trước còn chạy đến chỗ lão Lữ khoe khoang, một hai đòi nhân tình, giúp Tô Thiển chấm dứt hợp đồng…"
"Lão Lữ" trong miệng Liêu Cầm chính là Lữ Hạc Minh, Tổng giám đốc của Gia Hữu.
Lữ Hạc Minh cùng Cố Thế Hào giống nhau, đều là con cháu đời thứ hai của nhà giàu khởi nghiệp, hai người từ trước đến nay quan hệ rất tốt. Việc nhà họ Cố có thể lộng lẫy đến đây hôm nay, cũng là nhờ quan hệ với Lữ Hạc Minh.
"Hiện tại thời buổi này, người mặt dày nhiều. Nhưng con gái thì khác..." Cố Thế Hào nhìn sang Cố Phương Phỉ bên cạnh, "Phương Phỉ, con cũng đừng học từ nha đầu chết tiệt kia…"
Cố Phương Phỉ tự nhiên gật đầu, nhưng Liêu Cầm bên cạnh lại trừng mắt với Cố Thế Hào:
"Chồng, anh nói chuyện thế nào vậy? Phương Phỉ là con gái ruột của chúng ta, Cố Thiển kia làm sao so được?"
Con gái chính là ánh sáng tương lai của Trung Quốc, con gái nuôi tính cái gì, nhiều nhất cũng chỉ là con kiến hôi không biết lượng sức mình mà thôi.
Sớm muộn gì cũng có thể thu thập cô ta.
"Cái gì mà đồ ăn ở trường học không ngon bằng Duyệt Lâm, còn về sau phải thường xuyên đến đây… Thật sự đúng là dám nghĩ một diễn viên nhỏ chỉ có cái mặt về sau là có thể ăn sung mặc sướng……” Đã biết lai lịch của Cố Từ, vẻ mặt khinh thường của Cố Kiến Dũng càng đậm—
Nhìn vào manh mối được tiết lộ trong tin tức cách đây một thời gian, Cố Từ rõ ràng là đứa con trai bị bỏ rơi của Cố thị.
Tuy rằng Cố Kiến Dũng có cùng họ, nhưng anh ta cũng có tự hiểu biết, không dám so mình ngang hàng với Cố thị Yến Kinh kia.
Nói cách khác, Cố thị Yến Kinh chính là hào môn quý tộc nhiều năm, nội tình thâm hậu, gia tài bạc triệu, còn gia tộc của bọn họ nhiều nhất chỉ là một nhà giàu mới nổi nho nhỏ, dám so với gia tộc khổng lồ kia, không nghi ngờ gì là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng càng là hào môn thế gia càng không có tình thân.
Nếu tin tức là sự thật, với tư cách là kẻ thất bại trong cuộc cạnh tranh Cố thị, Cố Từ không phải là người xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn, đời này đừng nghĩ đến việc khởi sắc;
Nếu tin tức là giả, vậy thì càng tốt, một đầu ngón tay của mình cũng có thể bóp chết hắn…
Về phần Tô Thiển không biết xấu hổ mà tìm chống lưng Cố Từ càng đáng thương hơn, còn luôn miệng nói về sau thường xuyên đến Duyệt Lâm, cũng không nghĩ tới thân phận của Cố Từ, có thể cho cô ta ăn bao lâu? Sợ là rất nhanh liền ăn không nổi nữa.
Lùi một vạn bước nói, mặc dù lúc này có chút vốn ban đầu, còn có thể có thể diện được vài ngày, Duyệt Lâm nổi tiếng thế, người như cô ta cũng dám suy nghĩ có thể tùy tiện đến ăn?
Mặt đúng là lớn—
Nếu không phải lúc này còn có việc quan trọng phải làm, Cố Kiến Dũng nóng lòng muốn cho Cố Từ và Tô Thiển nhận thức một chút, cuộc sống hiện thực là như thế nào.
Cả gia đình bước vào Duyệt Lâm với tư thế ngẩng cao đầu, đứng trong tiền sảnh của Duyệt Lâm nhìn xung quanh, như thể vị vua kiêu ngạo nhìn người dân.
(Editor: huhu edit đến đây mà tức quá tức quá)
Cố Kiến Dũng thậm chí còn trực tiếp ngăn cản một người phục vụ đang vội như con quay, ra ra vào vào đám đông:
"Giám đốc của các người đâu, gọi ông ta tới đây một chút…"
Khách sạn quá đông khách, nhân viên phục vụ căn bản không lo hết được nhiều việc, lúc này trong tay lại bưng cái khay, làm sao còn sức để phục vụ gia đình này?
Gương mặt tươi cười lập tức chỉ vào nhóm người vừa đi từ cầu thang ra:
"Người mặc vest xám chính là Giám đốc của chúng tôi, các vị tự mình qua đó đi ạ…"
“Chúng ta tự mình đi là có ý gì?” Cố Kiến Dũng mặt liền banh ra, “Biết chúng ta là khách được ai mời đến không?”
"Là tập đoàn Cố thị đứng sau lưng các người…"
Ngày hôm qua, anh ta mới biết từ miệng Lữ Hạc Minh rằng Duyệt Lâm đang nổi tiếng thời gian này chính là một công ty con của tập đoàn Cố thị.
Mà gia đình Cố Thế Hào hôm nay đến đây chính là muốn hẹn Cố Minh Vũ, tổng giám đốc Cố thị.
Hơn nữa, vài người trong số họ còn đang mang theo những thứ mà Cố Minh Vũ rất cần.
Những vị khách VIP như bọn họ nên được tiếp đón bởi Giám đốc Duyệt Lâm mới phải.
“Xin lỗi quý khách, hiện tại tôi thật sự không thể rời đi.” Người phục vụ quả thực muốn trợn trắng mắt ——
Chưa nghe nói qua khách sạn có liên quan gì đến Tập đoàn Cố thị.
Mà nếu thật sự có liên quan, thì tự đi qua không phải là được rồi sao, sao lại làm khó người phục vụ nhỏ nhoi là mình?
Sau đó lùi lại một bước, lập tức mặc kệ người nhà họ Cố, bưng khay rời đi.
Cố Kiến Vũ một bụng lửa giận, lại thoáng thấy mấy nam thanh nữ tú gần đó đang chờ đợi nhìn anh ta với ánh mắt chế nhạo, mặt đỏ lên, định nói gì đó, nhưng lại phát hiện vị giám đốc mà người phục vụ vừa nói, cùng mấy người bên cạnh ông ấy đều đang nhìn về phía Cố gia bên này, sau đó chạy chậm đến.
Sự tức giận vừa rồi đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tự đắc—
Lúc này mới đúng, dù sao mình cũng là khách quý của Tổng giám đốc Cố thị, giám đốc của Duyệt Lâm cũng không dám chậm trễ.
Thấy người giám đốc đang đến gần, Cố Thế Hào rụt rè cười"
“Các vị khách khí……”
Sau đó, lời nói lại dừng lại. Nhưng người đàn ông dẫn đầu thậm chí không thèm nhìn ông ta, đi qua Cố Thế Hào, bao gồm cả người Giám đốc được người phục vụ chỉ khi nãy, cũng giống như người đàn ông trước mặt, một ánh mắt cũng không cho người Cố gia, gương mặt tươi cười đón mấy người phía sau.
Đánh giá mức độ cúi người của họ, người đến chắc chắn phải là một nhân vật lớn.
Cố Thế Hào tự mình đa tình, mặt nóng lên, ông ta miễn cưỡng quay lại, sau đó mới nhận ra rằng phía sau mình còn có vài người nữa, ngoài một đôi vợ chồng khoảng 50 tuổi thì chính là con gái nuôi của ông ta và Cố Từ bị hủy dung kia.
"Hội trường Phượng hoàng đã được sắp xếp tốt rồi ạ…"
"Các vị nhìn xem còn có gì không hài lòng không…"
"Hôm nay chúng tôi có thêm một vài món mới, còn chưa chính thức phục vụ khách hàng, đây là hình ảnh, các vị xem có gì muốn ăn không? Chọn được chúng tôi sẽ sắp xếp phòng bếp chuẩn bị tốt…"
Cố Kiến Dũng là người ở gần nhất, vì vậy anh ta nghe rõ những lời vừa rồi, nhìn hai người Tô Thiển và Cố Từ như chúng tinh phủng nguyệt đang được vây quanh ở chính giữa—
Tô Thiển này chính là khắc tinh của đời mình đi? Chỉ cần chạm mặt cô ta, liền không có chuyện gì tốt!
Cố Thế Hào mặc dù cảm thấy mất thể diện nhưng bọn họ cũng không dám làm bất cứ điều gì khác thường, chỉ đành nghẹn khuất trơ mắt nhìn mấy người vào thang máy, đến Hội trường Phượng hoàng trong truyền thuyết…
Nói “huyền thoại" là bởi khi tình hình kinh doanh của Duyệt Lâm trở nên rực rỡ, đã có tin đồn ngay cả những khách hàng cũ thân thiết cũng không đặt được hộ trường Phượng Hoàng.
Đó là nơi Duyệt Lâm đặc biệt dành cho một vị khách vô cùng tôn quý.
Bây giờ nhìn vào, vị khách quý đó rõ ràng là Cố Từ.
Nhưng thật sự nghĩ mãi cũng không ra, Cố Từ có tài đức gì……
Cũng may bên này gia đình bọn họ rối rắm không lâu thì điện thoại của Cố Thế Hào vang lên.
Là điện thoại của Lữ Hạc Minh, nói với Cố Thế Hào ông ta đã đến rồi, đang ở Hội trường Tùng Hạc, bảo bọn họ nhanh qua.
Đến lúc này, sự đắc ý của một nhà Cố Thế Hào được Tổng giám đốc Cố chiêu đãi cũng gần như không còn. Thậm chí Cố Kiến Dũng còn một bên nói thầm:
"Tại sao ngay cả mặt mũi của Tống giám đốc Cố thị cũng không được coi trọng ở đây…"
Mà cái tên Cố Từ kia, lại uy phong như vậy…
Cùng là họ Cố, chẳng lẽ thật sự là Cố Từ của Cố thị?
Nhưng cho dù Cố Từ là con cháu Cố thị thì cũng chỉ là đứa con bị bỏ rơi, thì làm sao có thể mạnh hơn Tổng giám đốc Cố thị được?
Khi cả gia đình bước vào Hộ trường Tùng Hạc, bọn họ thấy đã có hai người đang ngồi bên trong, một người là Lữ Hạc Minh, bạn của Cố Thế Hào.
Đã có thời, Lữ Hạc Minh là nhân vật anh hùng oai phong một cõi, ông ta sẽ mang nhiều ngôi sao nổi tiếng của công ty đi bất cứ đâu, khí thế kiêu ngạo kia làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
Còn nhìn Lữ Hạc Minh hiện tại, mặc dù vẫn dùng mái tóc vuốt ngược đặc trưng, nhưng trên đầu chỉ có vài sợi tóc lưa thưa, nhìn thế nào cũng thấy thê lương, khuôn mặt đầy sầu khổ gượng cười, cùng quần áo trên người nhăn nheo như quả dưa chuột muối…
Cố thế Hào nhìn thấy, không khỏi có chút thê lương.
Lữ Hạc Minh cũng nhìn thấy Cố Thế Hào, nhanh chóng đứng dậy chào hỏi:
"A, Thế Hào, ông mau lại đây, ngồi đi, để tôi giới thiệu một chút…"
Nói rồi chỉ vào Chu Thành đã đứng lên:
"Đây là ông chủ của Duyệt Hoa, em vợ của Cố Tổng, Chu Thành, ngài Chu…."
Khó khăn lắm mới có can đảm tiếng vào Duyệt Lâm, nghĩ tám, chín phần sẽ bị Lưu Chí chế nhạo một hồi.
May mắn thay, khi đến cửa lớn, ông ta nhận được cuộc gọi từ cháu trai mình, Cố Trạch, nói đã đặt Hội trường Tùng Hạc ở Duyệt Lâm, bảo ông ta qua đó chờ.
Chu Thành không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng không phải cúi đầu trước mặt lão cáo già Lưu Chí.
Nhưng đối với Lưu Chí là có chút chột dạ, còn đối với nhà giàu mới nổi như Cố Thế Hào thì lại có chút dè dặt, đặc biệt đánh giá Cố Phương Phỉ ăn diện lộng lẫy, bỗng nhiên liền có chút hiểu rõ ——
Người nhà họ Cố này tới đây hẳn là có kế hoạch khác…
Không thể không nói Chu Thành đoán rất chính xác ——
Mặc dù có mối quan hệ tốt với Lữ Hạc Minh, nhưng Cố Thế Hào cố gắng bò tới vị trí hiện tạo, cũng không phải người nhân từ.
Đối với tình hình túng quẫn của Lữ Hạc Minh, ông ta vẫn luôn theo phương châm đồng cảm chia sẻ, an ủi vài câu, về phần giúp đỡ gì đó thì không cần.
Mà lần này đến dự tiệc, lại vì con gái Cố Phương Phỉ tính toán…
Nghe ý của Lữ Hạc, thái tử gia Cố thị cũng sẽ đến, lấy thân phận Cố Thế Hào, hiện tại căn bản không chạm được tới giới thượng lưu, nhưng nhìn Cố Phương Phỉ cũng đã đến tuổi nói chuyện kết hôn, có thể nhận thức thanh niên tài tuấn của mấy thế gia đại tộc thì không thể tốt hơn.
Liêu Cầm lại chưa bao giờ nghĩ đến việc kết nối con gái mình với Cố Trạch.
Người mà con gái sẽ kết hôn trong tương lai là người giàu nhất Trung Quốc.
Lý do tại sao bà ta lại ủng hộ Cố Phương Phỉ đến đây là vì gần đây, Cố Phương Phỉ cuối cùng cũng giải mã được một phần ý nghĩa của mặt dây chuyền ngọc bích lấy máu nhận chủ kia..
Cũng đã sử dụng trong nhà một phen.
Ví dụ như trong biệt thự nhà họ Cố, vì Cố Phương Phỉ cải tạo lại cây xanh, Liêu Cầm dám nói không có gì ấm áp hơn ở đó.
Ngoài ra còn có cây ăn quả lùn được cố ý mua tới trồng tại nhà, sau khi được Cố Phương Phỉ đặc biệt chăm sóc, kết quả cũng cực kỳ thơm ngon khác thường.
Lữ Hạc Minh đã từng đến nhà họ Cố trước đây, sau khi nếm hoa quả do nhà họ Cố sản xuất, ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Ngay trước đó, còn dặn dò đám người Liêu Cầm, khi lại đây, nhớ mang theo hoa quả Cố Phương Phỉ trồng tới…
Khi nghe tin có thái tử Cố thị đến, lúc đó Liêu Cầm nghĩ rằng thời cơ đã đến.
Sự thần kỳ của Cố Phương Phỉ, thế nào cũng không thể bị mai một.
Mà thân phận Thái tử Cố thị chắc chắn là bàn đạp tốt.
Mặc dù hai vợ chồng có suy nghĩ riêng nhưng lại là ăn nhịp với nhau.
"Xin chào, ngài Chu, kẻ hèn Cố Thế Hào……”
Ông ta giới thiệu vợ và con gái của mình với Chu Thành.
Chu Thành lại là có chút gấp không chờ nổi:
"Đúng rồi, tôi nghe được ý tứ Hạc Minh, nói rằng tiểu thư với việc chăm sóc thực vật có chỗ độc đáo, nghe nói nhà ông cây cối xanh tốt hơn những nhà khác, quả do tiểu thư trồng, ăn cũng rất ngon không giống bình thường…”
Đây cũng là lý do chính để Lữ Hạc Minh có thể mời Cố Từ.
“Đúng vậy.” Liêu Cầm tự hào gật đầu, từ trong túi lấy ra một bao, cho dù là bỏ trong túi ni lông, vẫn có thể nhìn thấy màu sắc hoa quả tươi đẹp rực rỡ.
Linh tuyền trong người con gái, chính là thần tiên ban cho!
Những đồ ăn tuyệt phẩm truyền thuyết của Duyệt Lâm, chắc chắn không thể so sánh với những sản phẩm do con gái trồng.
Liêu Cầm thậm chí có thể thấy con gái mình kể từ hôm nay đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới, từng bước leo lên vị trí cao, trở thành ánh sáng của Trung Quốc mà người người ngưỡng mộ.