Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

Khi Tô Thiển bước vào văn phòng, Trương Chí Minh đang vùi đầu vào thí nghiệm, xung quanh là ba nghiên cứu sinh tiến sĩ.
 
Nghe thấy tiếng cửa mở, Trương Chí Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại đây, sau đó chợt thu hồi tầm mắt, mà ba vị học trưởng đều gần 30 tuổi kia đều lộ ra vẻ mặt được cứu vớt—
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những người ngoài cuộc nhìn vào, chỉ thấy Tô Thiển một sinh viên năm hai đại học, cùng những nghiên cứu sinh tiến sĩ này cùng theo học Trương Chí Minh, tuy rằng là vận cứt chó, nhưng không chừng cũng ăn không biết bao nhiêu mệt.
    
Nhưng Trời mới biết, kỳ thật người đang cố hết sức chính là mấy nghiên cứu sinh bọn họ.
 
Mặc dù To Thiển tuổi còn nhỏ nhưng có khả năng lý giải siêu phàm, xác suất thành công của các thí nghiệm cũng rất tốt.
 
Từ khi vào học đến giờ, cho dù là thí nghiệm khó khăn như thế nào, cô cũng chưa từng thất bại.
 
Lúc đầu mọi người đều bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng giờ đã thành thói quen. Thậm chí mỗi khi Trương Chí Minh nổi giận, cả ba người đều trông chờ đàn em này đến giải cứu.
 
Trước mắt chính là tình hình như thế.
    
Giáo sư hướng dẫn đã thí nghiệm mẫu hai lần, nhưng một số người vẫn thất bại như cũ…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu Tô Thiển không đến, mấy người sợ rằng thầy sẽ khó thở mà lại dằn vặt họ đến chết mất…
    
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Trương Chí Minh tức giận đập bàn, “Vấn đề đơn giản như vậy còn phải cầu cứu Thiển Thiển, các cậu có thấy xấu hổ không?”
 
Ba người đàn ông đồng loạt cúi đầu.
 
"Hôm nay phải hiểu rõ vấn đề này, nếu không các cậu cả đời này cũng đừng nghĩ ra ngoài…"
 
Tô Thiển dang hai tay ra với vẻ bất lực.
 
Trương Chí Minh kết thúc bài giảng, xoay người cầm một cuốn sách giáo khoa:
 
"Thiển Thiển, em đến văn phòng với tôi, để tôi xem em đã nắm được những điều cơ bản đó đến đâu rồi.."
 
Mấy người này, một người hai người đều không làm người khác bớt lo. Mấy học sinh ở đây đều có căn cơ tốt, chỉ là nâng cao thêm một chút thì không xoay chuyển được;
 
Tô Thiển càng đáng giận, càng khó thì cô càng dễ mày mò, ngược lại, những kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa, đến bây giờ cô vẫn chưa bắt kịp….
 
Đến nỗi Trương Chí Minh đã nhiều lần nghĩ, hay cô học trò nhỏ của ông là người ngoài hành tinh, nếu không, thật khó giải thích tại sao cô lại rơi vào tình huống kỳ lạ như vậy.
 
Thấy ánh mắt hoài nghi của Trương Chí Minh, Tô Thiển chột dạ, lại có chút ấm ức—
    
Cho rằng mình muốn trở thành người ngoài hành tinh sao, nếu không phải bởi vì hiện tại con người hủy diệt trái đất , để con cháu như cô không có chỗ dung thân, chỉ có thể vội vàng chạy trốn ra ngoài vũ trụ.
 
Lúc đó công nghệ phát triển, nếu không thì loài người đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
    
“Trong túi của em có gì đó?” Trương Chí Minh nói xong miệng khô khốc, nâng tách trà lên uống một ngụm.
    
“À, thầy không nói em cũng quên mất.” Tô Thiển đặt cuốn sách xuống, vui vẻ lấy ra một bao nhỏ, cởi từng lớp từng lớp rồi nhanh chóng lấy ra một mảnh thoạt nhìn giống như một mảnh gỗ, "Mấy ngày trước không phải cô nói muốn mua trầm hương sao? Núi Tiểu Dung vừa lúc có, cho nên mới mang một ít qua đây…"
 
Núi Tiểu Dung cũng đã bị bỏ hoang trong một hoặc hai thập kỷ, khi Tô Thiển nhờ người sửa sang lại, phát hiện chồng chất những cây bị đốn hạ bừa bãi. Tình cờ phát hiện có thứ gì đó nghi là trầm hương được sinh ra trên một cây to lớn, sau khi xác định kỹ từng cây thì thấy không chỉ có một cây như vậy.
 
Sau khi Tô Thiển nghiên cứu kỹ càng, chắc chắn rằng đó thực sự là trầm hương.
 
Chỉ là Yến Kinh ô nhiễm quá nặng, thời gian lại ngắn, chất lượng trầm hương cũng không tốt lắm…
 
Ngay lập tức quyết định để lại những cây bị chặt lung tung rối loạn đó, lại nghiên cứu cẩn thận, tiêm thuốc kích thích đặc chế vào.
 
Theo đánh giá những ngày này, trầm hương đã sẵn sàng để thu hoạch, vừa lúc Trần Tư Dư nói muốn mua, Tô Thiển hưng phấn vội vàng chạy đến ngắt.
 
Hơn nữa thông qua so sánh, Tô Thiển có lý do để tin rằng miếng trầm trên tay mình chính là loại trầm chất lượng hàng đầu.
 
Trầm hương? Vừa nghe thấy học trò tự hào của mình nói vậy, Trương Chí Minh cười vui sướng—
    
Núi Tiểu Dung đã được giao cho Tô Thiển, Trương Chí Minh đương nhiên biết điều đó.
 
Thậm chí một thời gian trước, ông còn cố ý tới xem qua.
 
Không thể không nói phương pháp của Tô Thiển xác thật lợi hại, đặc biệt là hơn mười nhà kính trồng đầy hoa quả, rau và cây xanh kia, Trương Chí Minh bước vào đã không muốn rời đi.
 
Lúc trở về mang theo một vài túi rau quả lớn, vợ và Vải Nhỏ vô cùng vui vẻ.
 
Mấy ngày nay, mỗi ngày ở nhà đều giống như đêm giao thừa, Trần Tư Dư thậm chí còn nhắc với ông không chỉ một lần, muốn chuyển đến núi Tiểu Dung.
 
Đối với những thay đổi ở các khía cạnh khác của núi Tiểu Dung, Trương Chí Minh chỉ có thể nói, nhìn bản đồ quy hoạch, thực sự giống như tiên cảnh—
 
Trời xanh, nước biếc, cây cối rợp bóng, muôn hoa đua nở…
 
Nhưng chỉ có một điểm, hiện tại là mùa đông, kế hoạch có thể trở thành hiện thực hay không, hay liệu có một cơ hội nào đó để trở thành hiện thực hay không, phải chờ đến mùa xuân năm sau.
 
Khu rừng lộn xộn rối loạn Tô Thiển cố ý để lại kia, Trương Chí Minh cũng đã nhìn thấy. Lúc ấy nghe Tô Thiển nói, để xem liệu có thể sản xuất trầm hương hay không, Trương Chí Minh và Khuông Thanh Sơn đều cùng nhau im lặng…
 
 Học trò nhỏ vẫn còn quá ngây thơ rồi.
 
Điều kiện sản xuất trầm hương khắc nghiệt là vậy, không phải cây nào bị ngoại lực tác động cũng may mắn như vậy.
 
Nếu thật dễ dàng như vậy, Khuông Thanh Sơn cũng không cần lo lắng đến bạc đầu—
    
Tham dự hội nghị du lịch có thành phố W nước J với hương liệu cực kỳ phong phú.
 
Trong lịch sử, Trung Quốc mới là đất nước của các loại gia vị, tất cả các loại gia vị chất lượng cao ở Trung Quốc được tiêu thụ trên khắp thế giới.
 
Nhưng những năm gần đây, do tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng nên các loại gia vị chất lượng cao ngày càng ít.
 
Có thể nói rằng mức độ ô nhiễm ở nước ngoài cũng tương đương mức độ ô nhiễm ở Trung Quốc.
 
Nhưng nước J vốn là một quốc gia kiêu ngạo, mỗi khi giao du với Trung Quốc, bọn họ luôn muốn giành lấy thế chủ động, bộ dáng như bọn họ mới là nước trên. Chưa kể đến cuộc cạnh tranh trong Hội nghị du lịch thường niên này, thành phố W chỉ thua Trung Quốc một phiếu, làm sao không tức giận?
 
Hội nghị còn chưa đi đến đâu, liền bắt đầu khắp nơi nhằm vào Trung Quốc.
Ví dụ như, Hội nghị du lịch thường niên vào mùa xuân năm sau, trợ lý thị trưởng thành phố W đã gửi một công văn theo ý của thị trưởng, trên đó viết rất nhiều điều, tổng hợp không ngoài hai điểm, thứ nhất là người nước J từ trước đến nay đều có cuộc sống chất lượng cao, ví dụ như gia vị, phải có trầm hương chất lượng cao, để tránh không quen với khí hậu nên gửi thông điệp cho Trung Quốc trước;
thứ hai, nước J thông cảm với điều kiện của Trung Quốc, biết rằng môi trường của Trung Quốc quá xấu, để không làm cho Trung Quốc quá khó xử, họ sẵn sàng cung cấp trầm hương thân thiện và chất lượng cao cho khách sử dụng…
 
 Một lá thư hữu nghị và tương trợ như vậy rõ ràng đang tự nâng tầm đất nước và hạ thấp Trung Quốc.
 
Khi Khuông Thanh Sơn thấy, quả thực bị chọc giận.
 
Ông thề nhất định sẽ tìm ra những loại gia vị tốt nhất như trầm hương Kỳ nam, đánh thật mạnh và mặt nước J.
    
Nhưng ông đã đến một số vùng sản xuất gia vị nổi tiếng vẫn không thể tìm thấy loại gia vị yêu thích…
    
Không phải chất lượng của các loại gia vị không tốt, mà là Khuông Thanh Sơn nghẹn một cục tức, phải tìm ra loại tốt nhất.
 
Trương Chí Minh vẫn còn một chút nghi ngờ, nhưng chờ đến khi lớp giấy gói bên ngoài hoàn toàn được mở ra, mảnh gỗ lộ ra trước mắt không có bất kỳ sự che đậy nào, một mùi thơm vô cùng thoải mái đột nhiên bùng nổ trong không khí.
 
Nếu nói trầm hương có tác dụng giúp trấn tĩnh và ngủ ngon thì không nghi ngờ gì tác dụng của khối trầm hương trước mắt mạnh hơn rất nhiều.
 
Trần Tư Dư muốn mua trầm hương, chính là muốn cho Trương Chí Minh dùng.
 
Một thời gian trước, Trương Chí Minh có tham gia một dự án khó khăn, sau khi trở về, thân thể ông có chút yếu ớt, ngủ không ngon, luôn tỉnh lại sau khi ngủ chưa đầy một tiếng, sau đó liền trằn trọc trở mình. .
 
Trần Tư Dư lo lắng về vấn đề thể chất của chồng mình, nghe nói vòng tay trầm hương có tác dụng phục hồi năng lượng, trợ giúp giấc ngủ nên bà nghĩ mua hai chiếc vòng tay trầm hương để Trương Chí Minh đeo.
 
Đây thật sự là trầm hương chất lượng cao?
    
Nhìn mảnh gỗ xấu xí kia, Trương Chí Minh choáng váng.
 
Sau một lúc, ông nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi cho Khuông Thanh Sơn.
 
"Khuông cục, ông có bận không? Nếu không bận, dẫn chuyên gia xác định trầm hương đến chỗ tôi một chuyến…"
 
“Chỗ ông có trầm hương?” Giọng nói Khuông Thanh Sơn giọng nói đột nhiên trở nên cao vút, “Lão Trương, ông chờ, tôi lập tức qua ngay.”
 
Chỉ một giờ sau, Khuông Thanh Sơn và hai chuyên gia thẩm định hương liệu đã đến.
 
Vừa bước chân vào văn phòng, ngửi thấy mùi thơm đầu tiên, một số chuyên gia đã nở nụ cười dễ chịu trên khuôn mặt.
 
“Rất giống!”
 
“Vậy mau nhìn xem, nó là cấp bậc nào?” Khuông Thanh Sơn vội vã giục.
 
“Được.” Mấy chuyên gia đáp ứng rồi bắt đầu vùi đầu làm việc, sau một thời gian, họ đưa ra kết luận, “Là loại trầm hương chất lượng hàng đầu không sai…”
 
Vị đeo kính không kìm được sự phấn khích:
 
"Từ từ, tôi cảm thấy loại này còn cao cấp hơn cả trầm hương Kỳ Nam…"
 
Bản thân trầm hương là một vị thuốc cổ truyền của Trung Quốc, tùy theo chất lượng khác nhau mà giá trị dược lý của trầm hương tự nhiên cũng khác nhau.
 
Miếng trầm hương trong tay ông ta không chỉ có mùi thơm lâu, mà còn khiến người ta vô cùng dễ chịu, vừa kiểm tra dược tính trong phòng thí nghiệm của Trương Chí Minh, tác dụng chữa bệnh của nó mạnh hơn gấp mấy lần so với loại trầm hương tốt nhất mà họ từng thấy.
 
Dược tính mạnh như vậy quả thực không thể tưởng tượng được.
 
Nói rồi vội vàng nhìn về phía Trương Chí Minh:
 
"Chủ nhiệm Trương, loại trầm hương thiên nhiên chất lượng hàng đầu như vậy là kỳ tích ngàn năm có một. Không biết ngài lấy nó từ đâu?"
 
Trương Chí Minh ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Thiển đang đứng.
 
Khuông Thanh Sơn cũng nhìn theo tầm mắt của ông.
 
"A, Tiểu Tô, cháu cũng ở đây à!"
 
Vừa rồi phấn khích đến mức không hề nhận ra rằng có một người khác trong văn phòng.
 
Chợt nghĩ ra điều gì đó, hơi nghi ngờ:
 
"Ý Lão Trương là, mảnh trầm hương này, là cháu tìm được?"
 
Vì lo lắng về việc cải tạo núi Tiểu Dung, Khuông Thanh Sơn cơ hồ là cách ngày đến núi Tiểu Dung một lần.
 
Biết Tô Thiển trong khoảng thời gian này luôn ở Yến Kinh, căn bản không đến đó.
 
“Vâng ạ.” Tô Thiển ngoan ngoãn gật đầu.
 
“Có còn hay không? Đối phương muốn bao nhiêu tiền mới chịu bán?” Khuông Thanh Sơn sững sờ một chút, sau đó suýt nữa thì ngửa mặt lên trời cười to—
 
Cái gọi là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chăgr tốn chút công sức nào, ông trời không phụ lòng người, mới để cho Tô Thiển tìm được một khối trầm hương như vậy.
    
Quyết định, dù bên kia muốn ra giá cao bao nhiêu, ông cũng sẽ mua.
 
"Cái này, Khuông cục muốn?" Tô Thiển không giỏi trong việc kinh doanh, vì vậy cô thành thật nói: "Nếu không, tôi sẽ gọi người phụ trách tới?"
 
Khi nói đến những việc lớn, vẫn muốn Cố Từ quyết định.
 
Xét cho cùng, mặc dù phần lớn tài sản của núi Tiểu Dung nằm trong tay cô và dì, nhưng người kiểm soát thực tế là Cố Từ, đến nỗi người chấp hành, cũng là Trần Tranh ra sức…
 
"Chúng ta chạy đến là được, làm sao có thể yêu cầu đối phương tới…" Trầm hương chất lượng hàng đầu đã trở thành tâm bệnh của Khuông Thanh Sơn—
    
Ông đã đi khắp mọi nơi, hỏi thăm rất nhiều người, một số nhà sưu tập ở Trung Quốc có loại trầm hương chất lượng hàng đầu, Khuông Thanh Sơn đã đến cửa, nhưng bên kia từ chối bán, nói rằng họ muốn giữ làm đồ gia truyền.
 
Nghe Khuông Thanh Sơn bày tỏ sự khó khăn, nói rằng có liên quan đến mặt mũi của Trung Quốc, bên kia đồng ý bán.
 
Nhưng một mảnh nhỏ như vậy là không đủ.
 
Bây giờ có loại trầm hương tốt hơn, làm sao ông lại không muốn có?
 
“Việc này không cần…Rất gần, một lát là Cố Từ có thể chạy tới….” Tô Thiển vội vàng giải thích.
 
"Cố Từ?" Khuông Thanh Sơn sửng sốt một chút, "Tôi nhớ tên một người hợp tác khác của núi Tiểu Dung cùng cháu cũng là người này?"
 
Trong ấn tượng của ông, người thanh niên là người Cố gia, dáng vẻ rất tốt, tính tình cũng cực trầm ổn, hoàn toàn không giống các phú nhị đại ăn chơi trác táng khác.
 
“Vâng, là anh ấy.” Tô Thiển gật đầu, “Cố tổng không chỉ hỗ trợ chúng tôi về mặt tài chính mà về mặt kỹ thuật cũng có nhiều trợ giúp…”
 
Phải nói rằng thiết bị thí nghiệm mà Cố Từ trực tiếp vận chuyển bằng máy bay rất hiệu quả. Tô Thiển thậm chí còn cảm thấy nó còn tiên tiến hơn cả phòng thí nghiệm của Hoa Đại, chính vì khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất chính, có phòng thí nghiệm thuộc về chính cô, Tô Thiển muốn nghiên cứu gì đều tiến triển cực nhanh.
    
“Cố Từ có sao? Chẳng lẽ ông nội Cố truyền lại?” Khuông Thanh Sơn một bên cảm thấy may mắn vì đều người quen cũ, nói không chừng có thể mua dễ dàng hơn, lại ngăn không được có chút thất vọng—
 
Cứ tưởng loại trầm hương nằm trong tay người buôn bán hương liệu, nếu may mắn có lẽ sẽ chuẩn bị được đầy đủ các loại hương liệu cần thiết cho Hội nghị thường niên.
 
Nhưng nếu nó nằm trong tay Cố Từ và được lưu giữ riêng tư, thì hương liệu chất lượng cao như vậy có được bao nhiêu?
 
"Không phải." Tô Thiển cười lắc đầu, "Là sản phẩm do núi Tiểu Dung chúng cháu sản xuất."
 
“Núi Tiểu Dung sản xuất? Tiểu Tô cháu đùa bác đúng không?” Tin tức khó tin đến nỗi Khuông Thanh Sơn cho rằng mình đang bị ảo giác.
 
"Là của núi Tiểu Dung, ngài có nhớ những rừng cây lộn xộn ngài nhìn thấy lần trước không ạ?"
 
Quy hoạch núi Tiểu Dung được Cố Từ tự thiết kế sau khi Tô Thiển mô tả, Khuông Thanh Sơn tất nhiên rất hài lòng.
 
Nhưng cũng giống như Trương Chí Minh, ông không tin núi Tiểu Dung sẽ có sự thay đổi long trời lở đất như vậy vào mùa xuân năm sau.
 
Ví dụ, để phối hợp với kế hoạch của Tô Thiển, Khuông Thanh Sơn đã cố gắng hết sức để giúp mua được kha khá cây cảnh đang ở giai đoạn trưởng thành.
 
Những cây đó thực sự có thể sống sót, mùa xuân tới núi Tiểu Dung tự nhiên sẽ cho người ta cảm giác tươi tốt.
    
Nhưng theo hiểu biết của Khuông Thanh Sơn, cây càng quý thì càng khó chăm sóc, một đám cây được chuyển qua có thể sống được một phần ba đã cảm tạ trời đất rồi. 
    
Ông ấy cũng đã nhìn thấy khu rừng bị chặt hỗn loạn kia, lúc đó cảm thấy tốt hơn hết là nên dọn dẹp nơi bừa bộn này rồi trồng một số loài hoa và cây cối, lại bị Tô Thiển ngăn lại, lúc ấy cô chỉ nói là có công dụng tuyệt vời nhưng không nói rõ nó dùng để làm gì. Bây giờ, Tô Thiển thế mà lại nói cho ông trầm hương chất lượng cao này chính là được sản xuất từ khu rừng bị tàn phá kia.
 
Phải biết trầm hương hoang dã mất nhiều năm để hình thành.
 
"Lúc đó ngài nói chỉnh sửa lại, cháu cũng không chắc có thành công hay không, cho nên cũng không có gan nói cụ thể với ngài… mấy ngày nay rốt cuộc thấy được kết quả…"
 
"Nói cách khác, đây kỳ thực là bút tích của cháu? Hơn nữa, loại chất lượng cao như thế này có rất nhiều?" Khuông Thanh Sơn nhìn Tô Thiển, ánh mắt kia, quả thực là giống như nhìn bảo bối—
 
Ông đã nghe Trịnh Dực Dương và Trương Chí Minh khen ngợi Tô Thiển trước đây, nhưng ông chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy chi tiết phương pháp của cô.
 
Ông ấy thậm chí còn nhiều lần nói thầm, Trịnh Dực Dương có phải đang lừa dối mình không? Đều cảm thấy những giải pháp thần kỳ phá giải cửa ải khó khăn đều là do Trương Chí Minh ra tay…
 
"Thật sự là cháu làm?" Mấy chuyên gia trầm hương bên cạnh cũng kinh ngạc.
 
Trầm hương tự nhiên phải mất rất nhiều năm để hình thành.
 
Các phương pháp hiện nay có thể nuôi cấy nhân tạo nhưng chất lượng kém hơn rất nhiều so với thuần tự nhiên.
 
Nhưng mà mảnh trầm hương vừa rồi, bọn họ đã nghiêm túc nhìn qua, rõ ràng là trầm hương thiên nhiên.
    
“Cháu học ngành này, cũng đã nghiên cứu quá trình hình thành của trầm hương…” Bị nhiều người nhìn như vậy, Tô Thiển có chút chột dạ, giải thích một chút, “Nguyên lý cũng tương tự như những loại nhân tạo đó, chỉ là thuốc thử cháu chế ra có hiệu quả hơn… ”
 
Nhìn các chuyên gia và Khuông Thanh Sơn sửng sốt một hồi, Trương Chí Minh rất sảng khoái.
 
Bị học trò làm kinh ngạc không phải một hai lần, trước lạ sau quen, hiện tại nhìn thấy có người giống với chính mình lúc trước, Trương Chí Minh thế nhưng cảm thấy cân bằng kỳ lạ.
 
Phải mất một hồi lâu Khuông Thanh Sơn mới tin tưởng những gì Tô Thiển nói là sự thực. Một cục đá lớn trong lòng buông xuống, tràn đầy niềm tin vào núi Tiểu Dung mùa xuân năm tới…
 
Cái gọi là thắng lợi có thể dự đoán được, Khuông Thanh Sơn cảm thấy, nếu có rượu, hiện tại ông có thể uống hết một chai.
 
Vừa định hỏi tình huống cụ thể, điện thoại di động của Trương Chí Minh đột nhiên vang lên.
 
Trương Chí Minh cầm lên nhìn, là Hiệu phó Chu Thanh Trì gọi đến:
 
"Chủ nhiệm Trương, hiện tại ông có thời gian không? Ông đến Phòng hiệu trưởng một chuyến được không?"
 
“Là như thế này, Cố Trạch tiên sinh của Tập đoàn Cố thị muốn tặng một tòa nhà thực nghiệm cho Khoa ông…. Ngoài ra, Tô Thiển có ở đó không? Nghe Cố Trạch tiên sinh nói, anh ấy và Tô Thiển là bạn của nhau…"
 
Bởi vì được Trương Chí Minh phá lệ nhận học trò, Tô Thiển đã sớm được quản lý của Hoa Địa biết đến.
    
“Được, tôi qua ngay.” Trương Chí Minh gật đầu, sau đó nói với Tô Thiển, “Em biết một người tên Cố Trạch không?”
 
"Cố Trạch?" Hôm nay là lần thứ hai nghe thấy cái tên này, Tô Thiển không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, "Dạ không biết, có chuyện gì vậy thầy?"
 
"Hiệu trưởng vừa gọi điện, nói Cố Trạch muốn đại biểu Cố thị tặng tòa nhà thực nghiệm cho trường, còn cố ý nhắc đến em, nói là bạn của em…"
 
"Bằng không chúng ta qua xem…"
 
Lập tức để Khuông Thanh Sơn ở văn phòng chờ Cố Từ, ông và Tô Thiển cùng đến phòng Hiệu trưởng.
 
Trước khi đến phòng Hiệu trưởng, liền nhìn thấ trợ lý hiệu trưởng Chu Thanh Trì cùng mấy lãnh đạo của Phòng Giáo vụ, đang tiếp đón một người đàn ông trẻ tuổi.
 
Nhìn thấy Trương Chí Minh, từ xa đã gọi:
    
"Chủ nhiệm Trương, ông đến thật đúng lúc, tới đây, để tôi giới thiệu với ngài một chút…"
 
“Không cần giới thiệu, tôi biết, vị này chính là chủ nhiệm Trương nổi tiếng đúng không?” Cố Trạch cười dè dặt, chủ động đưa tay với Trương Chí Minh. Chợt nhìn về phía Tô Thiển, nở một nụ cười tự cho là quyến rũ, "Tô Thiển, rất vui khi được gặp lại em…. Cố thị chúng tôi trong khoảng thời gian này đang có ý định tặng các tòa nhà thực nghiệm cho các trường đại học hạng nhất ở Trung Quốc. Khi tôi đến gần trường, vốn đang nghĩ nên cùng bàn bạc với trường nào trước, nghĩ đến em ở Hoa Đại, liền quyết định tặng tòa nhà đầu tiên cho Hoa Đại…”
 
Con gái ai cũng có lòng hư vinh, bắt được một chút cơ hội đều có thể vui vẻ muốn chết, mình trực tiếp lấy danh nghĩa cô ta đưa một tòa nhà thực nghiệm, nhất định có thể làm thanh danh Tô Thiển ở Hoa Đại vang dội.
    
Trước kia dấn thân vào giới giải trí, chứng tỏ cô gái này có lòng hư vinh, bây giờ có thể đặc biệt nổi bật như vậy, anh ta không tin Tô Thiển sẽ không động lòng.
 
 Vốn dĩ Cố thị định tặng tòa nhà thực nghiệm cho Hoa Đại, để danh tiếng của Cố thị có thể nâng lên một bậc, bây giờ đổi cách nói, mượn hoa hiến phật, lại một mũi tên trúng hai con chim, thật đúng là đẹp cả đôi đường.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui