Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

 
Không thể không nói ý nghĩ của Cố Trạch đại biểu cho phần lớn ý nghĩ của mọi người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao một người như vậy cũng ở trong thời đại "Hướng về phía trước", những nữ minh tinh tuyến mười tám đều có một giấc mộng là một ngày nào đó có thể gả vào hào môn.
 
Cố Thị trăm năm thế gia, cũng xem như thật sự là hào môn. Mặc dù đại thiếu gia Cố gia nói còn có chút mịt mờ, nhưng rõ ràng chính là một tuyên bố về tình yêu.
 
Tuyên bố về tình yêu mà trâu bò như vậy, quả nhiên là chưa từng nghe thấy.
 
Chẳng những Tô Thiển mơ màng mà những người khác cũng trợn mắt há mồm, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn về phía Tô Thiển——
 
Người tuổi trẻ bây giờ đều chơi như vậy sao? Động một tý là cầm mấy ngàn vạn thậm chí cả trăm triệu chỉ để theo đuổi con gái?
 
Nhưng đây là quyên góp cho phòng thí nghiệm cho Hoa Đại, tại sao lại cảm thấy giống như trẻ con chơi đùa vậy?
 
Phản ứng của mọi người khiến cho Cố Trạch càng thêm vừa lòng——
 
Lúc nhỏ cho dù Cố Trạch không hiểu gì, mặc dù mình cười xán lạn là những người trong nhà họ Cố luôn luôn khen ngợi vài câu qua loa là xong, nhưng lại khen Cố Từ vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ không muốn phản ứng người khác những câu như là đáng yêu như thế nào, ưu tú như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chờ khi đứng trên đỉnh kim tự tháp của vật chất tiền tài nhìn xuống mọi người thì lúc đó Cố Trạch mới hiểu được cái gì gọi là "Tiền có thể xui khiến ma quỷ" !
 
Không những những người bạn cũ thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ với anh ta mà ngay cả người xa lạ, ánh mắt lúc nhìn anh ta cũng đầy sự ngưỡng mộ.
 
Đến nỗi tình yêu và mến mộ của những cô gái đẹp cũng trở thành gia vị không thể thiếu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Cố Trạch.
 
Cái gọi là tiền tài động lòng người, đã nhìn quen dáng vẻ buồn cười của quá nhiều người bị tiền tài thao túng, Cố Trạch cho rằng Tô Thiển cũng không phải là ngoại lệ ——
 
Tô Thiển nương tựa vào một người nghèo túng của nhà họ Cố là Cố Từ, còn không phải là bởi lúc trước bị đuổi ra khỏi gia đình hào môn nên không cam tâm sao.
 
Nhưng phàm là người có chút đầu óc, Tô Thiển cũng có thể hỏi thăm được, Cố Từ đã sớm rời khỏi trung tâm quyền lực của Cố Thị, cùng trục xuất cũng không có gì khác nhau.
 
So với Cố Từ chật vật thì lực hấp dẫn của anh ta - thái tử gia của nhà họ Cố chính thống không có gì sánh kịp...
 
Nghĩ như vậy, Cố Trạch nhìn về phía Tô Thiển, nở nụ cười mê người:
 
"Thiển Thiển, cô có đặc biệt thích nhà thiết kế nào không, nếu như có thì có thể đề cử cho tôi... Đến lúc đó có thể chỉnh sửa thiết kế thành kiểu dáng mà cô thích..."
 
Cố Trạch gọi một tiếng "Thiển Thiển" khiến Tô Thiển nổi da gà, theo bản năng lui về phía sau, tránh ở sau lưng Trương Chí Minh, đề phòng nhìn về phía Cố Trạch: 
 
"Xin Cố tiên sinh ăn nói cẩn thận, tôi không quen biết với Cố tiên sinh, các thầy giáo của tôi vẫn còn đứng ở đây, để tránh gây hiểu lầm không cần thiết thì mong Cố tiên sinh không nên tùy tiện nói lung tung."
 
Ngụ ý rõ ràng là "Chúng ta không quen, chưa từng gặp mặt anh nên đừng có nói hươu nói vượn" !
 
Nụ cười trên mặt Cố Trạch lập tức cứng đờ——
 
Cho dù khi còn bé không có tôn quý như Cố Từ, nhưng Cố Trạch cũng là ngậm chìa khóa vàng mà ra đời.
 
Lúc chưa làm thái tử gia nhà họ Cố, lúc đi ra ngoài cũng có rất nhiều người nịnh bợ. Đừng nói chi là thân phận bây giờ rất khác so với lúc trước.

 
Nói một câu không dễ nghe, một minh tinh nhỏ bé như Tô Thiển muốn cho thái tử gia nhà họ Cố rủ lòng thương, căn bản không có tư cách.
 
Nếu Cố Trạch muốn thì chỉ cần tùy tiện nói một câu là có nữ minh tinh tuyến một đồng ý đứng trước mặt anh ta. Trước đó mỗi lần Lữ Hạc Minh muốn đi gặp Cố Trạch thì đều sẽ đưa ra một danh sách những nghệ sĩ có sức nặng nhất trong công ty để cho Kim cương Vương Lão Ngũ Cố Trạch chọn lựa. Mà những nữ minh tinh kia nghe nói là phải đi gặp Cố Trạch thì có ai không mừng rỡ?
 
Nhưng bây giờ người này lại nói cái gì? Tô Thiển căn bản không được sủng mà sợ mà là trực tiếp đánh thẳng vào mặt Cố Trạch.
 
Kết quả như vậy, vốn Cố Trạch chưa từng nghĩ đến——
 
Theo như kế hoạch của Cố Trạch thì anh ta vừa nói ra như vậy, Tô Thiển không chỉ cảm động chết đi sống lại, sau đó thì đối với mình vừa gặp đã cảm mến, gặp lại thì chung tình, cuối cùng là quyết một lòng?
 
Đến lúc đó lấy Tô Thiển làm lợi thế để uy hiếp Cố Từ——
 
Làm anh em họ nhiều năm, Cố Trạch cũng coi như hiểu khá rõ về Cố Từ.
 
Từ nhỏ, tính tình của Cố Từ vô cùng kì quái. Nói dễ nghe một chút gọi là cứng nhắc, khó nghe chút thì gọi là cố chấp.
 
Nếu anh xem trọng đồ vật gì đó thì tuyệt đối không bỏ qua.
 
Ví dụ như Cố Trạch đã từng làm rối loạn phá hủy figure, nhưng qua rất nhiều năm nó vẫn còn sạch sẽ sáng bóng đặt ở trong thư phòng.
 
Đó cũng là vì sao cha con Cố Minh Vũ cảm thấy chỉ cần nắm chắc Duyệt Lâm là có thể ép Cố Từ phải cúi đầu.
 
Lúc đầu chuyện này mười phần thì chắc chín, trải qua nhiều ngày không ngừng bị đả kích, mắt thấy Duyệt Lâm rất nhanh sắp không chịu đựng nổi, cũng không biết từ chỗ nào mà Cố Từ tìm được nguyên liệu nấu ăn có mùi vị tuyệt mỹ như vậy, vậy mà đến bước đường cùng lại có phản kích lớn ——
 
Thậm chí mấy ngày trước đây, Duyệt Hoa mời được đầu bếp Michelin nhưng cũng không khắc phục được nhiều khó khăn.
 
Đáng giận hơn là ngay từ đầu vị đầu bếp Michelin kia đã không phục nên cố ý đến Duyệt Lâm để nếm thử đồ ăn của đối phương, sau khi ăn xong càng thấy tốt hơn, dứt khoát không chịu trở về Duyệt Hoa——
 
Vốn vị Michelin kia là đầu bếp lâu năm, người ta căn bản không thiếu tiền, rời khỏi Michelin là do ôm ý nghĩ muốn đi chu du khắp thiên hạ để thưởng thức đồ ăn ngon.
 
Lúc trước thời điểm Duyệt Hoa mời ông ta, đối phương đã dứt khoát nói rõ lúc nào muốn đi thì Duyệt Hoa không thể ngăn cản. Bởi vì chỉ mới làm việc ở Duyệt Hoa có hai ngày nên người ta cũng rất hào phóng, chẳng những trả lại tiền thuê phong phú nhận trước đó mà còn không nhận một phân tiền công.
 
Một màn này khiến cho Cố Minh Vũ tức giận đến nỗi suýt bị bệnh.
 
Cũng may ông trời không tuyệt đường người, quay đầu lại thì Cố Trạch phát hiện ra đối tượng Cố Từ xem trọng chính là Tô Thiển.
 
Với tính tình lạnh lùng không có nhân tính như Cố Từ, nếu không phải người anh quan tâm thì tại sao lại có thể giúp đỡ đọ sức với Lữ Hạc Minh, còn nguyện ý ăn cơm với nhau?
 
Sau khi thăm dò tin tức càng khiến cho Cố Trạch mở rộng tầm mắt——
 
Nhận được câu trả lời của thám tử tư nhân chính là Cố Từ và Tô Thiển cùng ở một tầng lầu trong một tòa nhà.
 
Cái này còn chưa đáng gì, Cố Từ và Tô Thiển còn thường xuyên ra vào nhà của nhau...
 
Cố Từ lập tức điều chỉnh kế hoạch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Tô Thiển——
 
Không giành được nhà hàng thì thu người phụ nữ kia vào trong túi, đây không phải là việc dễ như trở bàn tay sao.
 

Thế nào cũng không nghĩ tới kịch bản lại phát triển như vậy!
 
Tô Thiển - cô ta là một người thiểu năng sao? Nếu không tại sao lại nói ra những lời không có đầu óc như vậy?
 
Cô ta không sợ mình trở mặt hủy bỏ kế hoạch quyên góp cho Hoa Đại sao?
 
Sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng cũng không trực tiếp tức giận:
 
"Quyên nhà cho Hoa Đại là chuyện lớn, Thiển Thiển cô không nên hành động theo cảm tính..."
 
Lời này chẳng những nói cho Tô Thiển nghe mà còn nói cho nhóm người Hoa Đại nghe——
 
Làm kim chủ ba ba chính là tùy hứng như vậy đấy!
 
Một số tiền lớn như vậy, không tin Hoa Đại không động lòng một chút nào! Nếu bởi vì một câu của Tô Thiển, chẳng những không có phòng thí nghiệm, Tô Thiển chắc chắn trở thành mục tiêu công kích.
 
Chỉ tiếc người của Hoa Đại còn chưa lên tiếng, Trương Chí Minh đã cứng rắn dứt khoát mở miệng:
 
"Cố tiên sinh nói gì vậy? Cậu thật là đại diện Cố Thị đến quyên góp tòa nhà thực nghiệm cho Hoa Đại? Còn cái gì mà hành động theo cảm tính, học sinh của tôi nói không quen cậu chính là không quen, cũng không thể bởi vì cậu quyên góp thì che dấu lương tâm nói quen biết cậu, còn có quan hệ rất tốt với cậu?"
 
Cố Trạch này muốn làm gì? Tại sao lại có cảm giác không có ý tốt?
 
Muốn dùng dáng vẻ của giới giải trí gắn lên người học sinh của mình, thật sự là mắt chó đui mù.
 
Phải biết trong khoảng thời gian ở chung này, Trương Chí Minh thật sự càng ngày càng thưởng thức Tô Thiển, mặc dù không có nói thẳng ra miệng nhưng tương lai Trương Chí Minh muốn thay đổi hoàn sinh thái cảnh ác liệt của Trung Quốc, sợ lài phải đặt hy vọng trên người Tô Thiển.
 
Hoặc là người ngoài nhìn vào thấy Trương Chí Minh vô cùng nghiêm khắc với Tô Thiển, phê bình không giữ lại một chút thể diện.
 
Rất nhiều người nhìn thấy cô gái nhỏ bị mắng sắp khóc, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
 
Nhưng đó cũng không phải là bởi vì chán ghét Tô Thiển mà là thương cho roi cho vọt.
Càng ý thức được thiên phú của Tô Thiển cao bao nhiêu thì Trương Chí Minh càng bảo vệ bảo bối nhỏ này bấy nhiêu.
 
Càng sợ cô dính dáng tới giới giải trí, đi lên con đường sai trái.
 
Cũng may trong khoảng thời gian này thấy dáng vẻ của Tô Thiển không có một chút hứng thú nào với giới giải trí, tập trung tinh thần vào học tập và chỗ núi Tiểu Dung, cuối cùng trái tim Trương Chí Minh cũng được thả lỏng.
 
Vừa rồi lúc Chu Thanh Trì điểm danh qua Tô Thiển, Trương Chí Minh đã cảm thấy có chút không đúng, chờ khi nghe thấy Cố Trạch nói đã lập tức tức giận——
 
Tòa nhà thực nghiệm cái gì, có thể so sánh được với con đường nghiên cứu khoa học tương lai của học trò nhỏ nhà mình sao?
 
Câu nói oán hận này càng khiến cho mặt Cố Trạch đen hơn——
 
Là con cháu của Cố Thị, từ nhỏ Cố Trạch đã được hưởng giáo dục tinh anh. Nhất là Cố Minh Vũ ngấm ngầm phân cao thấp với Cố Minh Lâm, một lòng muốn nuôi dưỡng con trai thành người tài, đè Cố Từ xuống mới tốt.
 
Từ nhỏ đã mời tất cả các thầy cô giáo cho Cố Trạch thì không nói, lúc tiểu học cũng đưa ra nước ngoài du học.
 

Nói câu không dễ nghe, Cố Trạch là mắt đen da vàng, kỳ thật tư tưởng trong anh ta chính là một quả chuối tiêu.
 
Vốn trong lòng đã chướng mắt đồng bào của mình, mà danh tiếng của Hoa Đại là đại học hàng đầu của Trung Quốc, đương nhiên cũng nằm trong hàng ngũ chướng mắt của Cố Trạch.
 
Hơn nữa anh ta cao cao tại thượng quen rồi, cho dù lúc đến Cố Minh Vũ liên tục dặn dò Cố Trạch phải đối xử thận trọng, trong giọng nói của Cố Trạch vẫn khó tránh khỏi có chút thể hiện ra ngoài.
 
Mới vừa rồi đối với Tô Thiển càng lúc càng thay đổi.
 
Không nghĩ tới trường học hàng đầu như Hoa Đại, lại thiếu một tòa thí nghiệm như vậy sao?
 
Nói không dễ nghe chính là có một số người muốn quyên góp chưa chắc là có tư cách.
 
Nói cách khác, Hoa Đại đối với Cố Trạch lễ nghi cũng là nhìn vào hai chữ "Cố Thị".
 
Nhưng Cố Trạch không nhìn rõ điểm ấy, tự nhiên trở mặt làm mặt xám mày tro.
 
Tô Thiển không thèm để anh ta vào mắt, một nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn của giới khoa học sinh học trong và ngoài nước như Trương Chí Minh cũng làm anh ta mất mặt, mà lại không xuống đài được, Cố Trạch không quan tâm cũng không thèm để ý tức giận trở về.
 
Lại nhìn vài nhân viên bên cạnh đi cùng đến Hoa Đại một chút, đừng nói giúp đỡ mình nói chuyện, mà tất cả đều là bộ dáng không cho là đúng, lập tức cảm thấy xấu hổ.
 
Chính là trong lòng cảm thấy không thoải mái, bỗng nhiên nhìn thoáng qua sau lưng mấy người Tô Thiển, một bóng dáng quen thuộc đang đi đến, ép lửa giận xuống:
 
"Thật ngại quá, vừa rồi tôi nói chuyện có chút không thích hợp khiến cho chủ nhiệm Trương và bạn học Tô hiểu nhầm, ở chỗ này tôi xin lỗi hai vị... Mặc dù tôi không phải sinh viên của Hoa Đại, xí nghiệp Cố Thị của chúng tôi cũng có rất nhiều tinh anh tốt nghiệp ở Hoa Đại, cá nhân tôi cũng có ngưỡng mộ rất lớn với Hoa Đại..."
 
"Nếu chủ nhiệm Trương và bạn học Tô nể mặt, có thể dẫn tôi đi tham quan Khoa sinh học được không?"
 
Vốn dĩ cho rằng mình đã nhường nhịn như vậy thì đối phương cũng nên đồng ý?
 
Trước đó đoán sai phản ứng Tô Thiển, trong ý nghĩ Cố Trạch càng cho rằng đối phương dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
 
Dù sao mình đường đường là thái tử gia của Cố Thị, còn không so sánh được với một minh tinh bị hủy dung là Cố Từ sao?
 
Không ngờ Trương Chí Minh cau mày, cảnh giác đánh giá Cố Trạch một chút, dứt khoát cản lại giúp Tô Thiển:
 
"Cố tiên sinh có gì muốn được giải đáp thì trực tiếp hỏi tôi là được, về phần Tô Thiển, trò ấy còn có việc..."
 
Lời còn chưa dứt, giọng nói Cố Từ vang lên sau lưng:
 
"Chủ nhiệm Trương, Thiển Thiển..."
 
Không đợi Trương Chí Minh nói rõ, Cố Trạch liền giành trước mở miệng:
 
"Anh họ, anh cũng đến đây?"
 
Vừa nhìn thái độ của Trương Chí Minh, rõ ràng là không ưa người nhà họ Cố. Chẳng qua mình thể hiện đối xử có chút khác với Tô Thiển liền tức giận.
 
Cố Từ là người giới giải trí hỗn tạp, lại là người nhà họ Cố, nghĩ như thế nào thì khẳng định đãi ngộ kém hơn so với mình, không thể một trận thắng lợi nhưng nhìn thấy Cố Từ xấu mặt, cũng coi như là có chút lợi ích...
 
Quả nhiên Trương Chí Minh quay đầu lại nhìn thấy Cố Từ, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy:
 
"Cố Từ đến rồi à? Là tìm Tô Thiển sao? Bây giờ Tô Thiển không có chuyện gì, các người đi đi."
 
Khuông Thanh Sơn đang vô cùng lo lắng chờ người ở văn phòng. Nếu không phải Chu Thanh Trì thúc giục thì Trương Chí Minh cũng không đồng ý đến. Chờ khi nghe được lời nói ngả ngớn của Cố Trạch, nào còn nguyện ý để cho Tô Thiển ở lại? Đúng lúc Cố Từ đến dứt khoát mang người đi là tốt nhất.
 
Tô Thiển đồng ý, lên tiếng chào hỏi Trương Chí Minh cùng các thầy giáo khác, nhìn cũng không nhìn Cố Trạch đã vui vẻ chạy về phía Cố Từ.
 
Chờ khi đến gần, trên khuôn mặt đã nở nụ cười tươi:

 
"Cố Từ anh đến rồi? Anh lái xe hay là bắt xe tới? Tốc độ nhanh vậy sao? Cũng không có gì chuyện quan trọng, anh không cần phải vội vã như vậy..."
 
Tô Thiển không che giấu chút nào sự quan tâm và thân mật, thành công dập tắt sự tức giận và nôn nóng trong lòng Cố Từ:
 
"Không có chuyện gì... Tôi nghe cô nói Khuông cục cần gấp, sợ chậm trễ thời gian..."
 
Hai người sóng vai mà đi, nam cao lớn, nữ tinh tế, nhìn bóng lưng vô cùng xứng đôi...
 
Vốn là một đôi vô cùng đẹp mắt, nhưng rơi vào trong mắt Cố Trạch lại chướng mắt vô cùng——
 
Ông già Trương Chí Minh này cố ý!
 
Mình còn không xum xoe với Tô Thiển chút nào đã bị tức giận đến choáng váng, ngược lại anh họ đến thì tốt rồi, vậy mà Trương Chí Minh không đợi anh ta mở miệng đã để Tô Thiển qua đó tiếp đón.
 
Không có so sánh thì không có đau thương, bị nhục nhã trước mặt mọi người như vậy, Cố Trạch cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, lại có khuôn mặt lạnh lùng của Trương Chí Minh ở đây từ đầu đến cuối, Cố Trạch cũng buồn bực, tùy tiện tìm cái cớ, ném lại  vài người rồi dẹp đường trở về phủ.
 
"Người thừa kế của Cố Thị thật sự không bằng đời thứ nhất." Đưa mắt nhìn Cố Trạch rời đi, Chu Thanh Trì thở dài nói ——
 
Đời trước của Cố Thị là Cố Minh Lâm và phu nhân tốt nghiệp ở Hoa Đại, còn cùng một khoa với Chu Thanh Trì, bởi vì mối quan hệ này nên Chu Thanh Trì và Cố Minh Lâm cũng từng có mấy lần giao lưu, rất yêu thích khí chất cơ trí quả quyết làm người của Cố Minh Lâm.
 
Chờ đến khi Cố Minh Vũ lên vị trí gia chủ, Chu Thanh Trì luôn cảm thấy mặc dù hai người bọn họ là anh em, nhưng có sự chênh lệch vô cùng lớn.
 
Mà trên thực tế Cố Thị ở trong tay Cố Minh Lâm phát triển lớn mạnh, địa vị của gia tộc tăng lên rất nhiều, đến khi vào tay Cố Minh Vũ thì giậm chân tại chỗ, thậm chí hai năm này còn có xu hướng suy tàn.
 
Hiện tại lại nhìn Cố Trạch, rõ ràng còn không bằng Cố Minh Vũ...
 
Cố Trạch cũng không nghĩ tới, anh ta đi đến Hoa Đại chuyến này sẽ có kết quả như vậy. Trước đó tuy là bị làm cho tức giận rời đi, nhưng cũng không có nói là không quyên cho Hoa Đại.
 
Dù sao tên tuổi Hoa Đại đặt ở đó, gần đây Cố Thị có gặp chút vấn đề nên cũng muốn Hoa Đại trợ giúp một chút.
 
Vốn ý của anh ta là gạt Hoa Đại sang một bên, chờ trong lòng ổn định lại đến nói tiếp sau.
 
Không nghĩ tới lúc gọi điện thoại đến, trợ lý Chu Thanh Trì của hiệu trưởng thay đổi thái độ ân cần trước đó, khách khí mà uyển chuyển từ chối đề nghị quyên phòng thí nghiệm:
 
"... Tâm ý của quý công ty chúng tôi đã nhận được... Về việc phòng thí nghiệm thì thôi vậy..."
 
Vừa nhận được thông tin thì Cố Trạch đã thấy báo chí đưa tin, nói là có một vị nhà giàu thần bí nào đó rất khiêm tốn quyên góp xây dựng một tòa khoa học kỹ thuật, một tòa nhà thí nghiệm cho khoa sinh học của Hoa Đại, đồng thời đóng góp thiết bị thí nghiệm hàng đầu thế giới...
 
Cố Minh Vũ cũng chú ý tới tin tức này, lập tức thấy hồ đồ ——
 
Rõ ràng bảo con trai qua Hoa Đại quyên tiền, để tuyên truyền thanh danh cho Cố Thị, cũng muốn mượn lực lượng nghiên cứu khoa học của Hoa Đại, tại sao lại biến thành vị nhà giàu thần bí?
 
Hơn nữa nói là một tòa nhà nhưng bỗng chốc biến thành hai tòa nhà, thậm chí ngay cả thiết bị thí nghiệm cũng góp?
 
Vội vàng gọi Cố Trạch lên hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra.
 
Đương nhiên Cố Trạch cũng rất oan ức, nói gần nói xa đều là Hoa Đại bên kia coi thường Cố Thị như thế nào...
 
Cố Minh Vũ nghe xong tức giận không thôi, nhưng càng nghĩ thì thấy mình chưa từng đắc tội Hoa Đại, vị nhà giàu thần bí quyên góp có thể tiếp nhận, không có đạo lý lại từ chối Cố Thị.
 
Liền gọi điện thoại cho một người quen ở Hoa Đại bảo anh ta giúp đỡ tìm hiểu một chút.
 
Hiệu suất làm việc của vị người quen kia rất cao, rất nhanh đã gọi đến nói:
 
"... Cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là thái độ của quý công tử có chút ngạo mạn... Địa vị của Hoa Đại ở Trung Quốc như thế nào, không phải tổng giám đốc Cố không biết, về sau chuyện như vậy, Tổng giám đốc Cố vẫn nên tìm người đáng tin cậy đi làm thì hơn..."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận