Cái tên Đào Hoa Nguyên chính là được Khuông Thanh Sơn chọn.
Từ khi nào, nơi từng có phong cảnh đẹp nhất, núi Tiểu Dung đã không còn là chốn đào nguyên trong mắt người dân Yến Kinh?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, nhìn thấy những nỗ lực của Tô Thiển đạt được nhiều thành tựu, Khuông Thanh Sơn cảm thấy rằng ngày núi Tiểu Dung tái hiện phong thái chốn đào nguyên năm xưa có lẽ không còn xa.
Chuyện này có không ít người có ý kiến, rốt cuộc, ai trong tay chẳng có mấy đơn vị liên quan.
Cơ sở trái cây Đào Hoa Nguyên mà Khuông Thanh Sơn kiên trì đề cử, căn bản tên còn chưa từng nghe qua, huống chi đối phương báo giá còn không phải là rẻ.
Một số người thậm chí đã báo cáo sự việc này với lãnh đạo cấp trên.
Khuông Thanh Sơn cũng không nói hai lời, trực tiếp mời lãnh đạo cùng với những người phụ trách khách sạn đã thông qua xét duyệt được phép tiếp khách tập trung lại.
Ông cũng chỉ đạo tất cả các cơ sở cây xanh tham gia đấu thầu phải gửi những cây trồng tốt nhất tiến hành khảo nghiệm tại chỗ.
Kết quả kiểm tra khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.
Các loại cây xanh của Đào Hoa Nguyên có khả năng khử formaldehyde hiệu quả gấp mấy lần so với tất cả các loại cây xanh khác, chưa kể, chúng còn đi kèm với các loại hoa riêng, rõ ràng là cùng một loại hoa, hương thơm của nó thanh tao hơn rất nhiều, mùi thơm đó thấm vào ruột gan, thật sự làm người ta say mê.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, tất cả khách thập phương tụ tập tại gian của Đào Hoa Nguyên không chịu rời đi—
Vào mùa đông mà có thể cảm nhận được cảm giác sảng khoái của mùa xuân, cực kỳ thoải mái.
Đây mới chỉ là một gian triển lãm, nếu môi trường xung quanh như thế này thì sẽ thoải mái cỡ nào?
Những khách sạn tới tham gia giám định trước đó còn có chút do dự—
Một số khách sạn có đối tác cố định của riêng họ, giờ đột ngột thay đổi, vẫn cảm thấy có chút mất thể diện.
Một số khách sạn đã quen với việc ở trên cao, nghĩ rằng trước đây, những cơ sở cung cấp cây xanh này đều cầu xin muốn hợp tác với họ, khi nào thì một căn cứ ít tên tuổi có thể leo lên được?
Chưa kể giá cao như vậy, còn muốn thông qua Cục du lịch ép xuống, nào có chuyện dễ dàng như vậy được? Rốt cuộc bọn họ bỏ tiền mới là người cầm chuôi, cái Đào Hoa Nguyên đó tại sao lại muốn hưởng đãi ngộ thượng đế?
Muốn dựa vào Cục Du lịch để gây sức ép với mọi người, làm sao bọn họ có thể chấp nhận? Có thể đứng vững gót chân ở Yến Kinh, ai mà không có hậu trường vững chắc? Bọn họ thông qua cạnh tranh công bằng giành được vị trí, Cục du lịch tuyệt không dám bởi vì bọn họ không mua cây xanh ở Đào Hoa Nguyên mà thật sự đá bọn họ đi.
Lúc ấy liền có một số khách sạn uyển chuyển tỏ vẻ cây xanh trong khách sạn của họ vừa mới được thay, không cần bổ sung thêm cây mới—
Các người chỉ định cứ việc chỉ định, chúng tôi không mua cũng không sao.
Khuông Thanh Sơn cũng sảng khoái đáp ứng, trước nhớ kỹ những khách sạn nguyện ý mua, cũng đồng ý với đề xuất của những khách sạn có ý kiến khác, nhẹ nhàng nhắc nhở sau này thay đổi ý kiến cũng không muộn, nhưng có một vấn đề, đó là năng lực sản xuất hiện tại của Đào Hoa Nguyên còn hạn chế nên những cửa hàng đăng ký đầu tiên sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn, còn những cửa hàng sau thì chỉ có thể chọn sau khi những người khác đã chọn xong.
Những khách sạn đó thấy Khuông Thanh Sơn dễ nói chuyện như vậy, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, thậm chí còn có tâm tư chờ xem chuyện cười của những nhà kia—
Vấn đề môi trường ở Trung Quốc hay toàn thế giới đang ngày càng trở nên nghiêm trọng, ai cũng phải chịu cảnh ô nhiễm môi trường, lại không có cách giải quyết tốt.
Nếu một vài chậu cây xanh có thể thay đổi hoàn cảnh khách sạn, đó chẳng phải là một giấc mơ viển vông sao?
Mấy nhà kia đổ xô đi mua, không cần phải nói, khẳng định là nịnh nọt Khuông cục. Bọn họ có hậu đài vững chắc, không cần nhìn sắc mặt người nào!
Nhưng khi trải nghiệm tác dụng kỳ diệu của cây xanh của Đào Hoa Nguyên, một đám tức khắc luống cuống tay chân—
Khuông cục đúng là nói sự thật.
Thứ tốt như vậy, nhìn thế nào cũng không phải do một cơ sở thực vật bình thường chăm sóc. E rằng đó là giống cây xanh mới do lực lượng nghiên cứu khoa học của quốc gia trồng trọt.
Bọn họ đầu óc bị nước vào mới muốn đẩy nó ra!
Nói cách khác, nếu không vừa vặn có một sự kiện lớn như Hội nghị thượng đỉnh du lịch thường niên, những cây xanh chất lượng cao như vậy nào sẽ đến lượt họ.
Ngay cả khi giá đắt hơn một chút thì thế nào? Đây lại không phải hàng tiêu dùng. Nếu thật có thể tạo nên tên tuổi trong Hội nghị du lịch thường niên, tương lai lợi ích sẽ cuồn cuộn không ngừng.
Mà Khuông cục thúc đẩy mạnh mẽ, ngoài việc đứng trên lập trường quốc gia, làm sao lại không phải suy nghĩ cho bọn họ chứ?
Họ bao vây Khuông Thanh Sơn chật như nêm cối, dùng đủ mọi cách khác nhau chỉ với một mục đích, đó là hy vọng Khuông Thanh Sơn thu hồi lời nói lúc trước, bọn họ nguyện ý ra giá cao hơn, chỉ để có quyền lựa chọn như các khách sạn trước đó.
Thậm chí, có những người sốt ruột, liền đề xuất mua một ít để về trang trí khách sạn trước.
Nhưng đã bị Khuông Thanh Sơn từ chối tàn nhẫn—
Nếu núi Tiểu Dung có nhiều hơn, Cục Du lịch đã sớm thay nội bộ rồi. Đến nỗi những cây được gửi đi kiểm định, cũng là Khuông Thanh Sơn bỏ tiền thanh toán, trực tiếp mua tới—
Chỉ đưa cho đối phương danh thiếp của Tô Mẫn, yêu cầu họ liên hệ với người trên danh thiếp...
Ảnh hưởng sau đó còn nhiều hơn thế này, số lượng người đến tham gia cuộc họp thẩm định không phải là bình thường, lập tức có người lan truyền tin này.
Cũng có người không tin vào chuyện ma quỷ, thậm chí họ còn chạy đến hỏi thẳng Khuông Thanh Sơn—
Những người có thể đến văn phòng của Khuông cục để tán gẫu đương nhiên không phải người thường.
Chỉ cần để bọn họ văn phòng một lát, căn bản không cần hỏi han gì nhiều, liền trực tiếp “ép hỏi" Đào Hoa Nguyên ở đâu.
Khuông Thanh Sơn cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn cơ sở rau quả núi Tiểu Dung đã đổi tên, nếu không, nếu bọn họ thực sự biết núi Tiểu Dung ở đâu, họ thực sự dám chạy tới, đoạt đồ với mình…
Mặc dù Khuông Thanh Sơn uy vũ không chịu cúi đầu, kiên cường không tiết lộ vị trí của Đào Hoa Nguyên, nhưng ông cũng phải chịu thua, ví dụ như danh thiếp của Tô Mẫn đã bị cầm đi không ít…
“Khuông cục, tới núi Tiểu Dung rồi.” Nhìn ngọn núi cằn cỗi hiện ra trước mặt, người tài xế không che giấu được nụ cười trên mặt, vội vàng quay người đánh thức Khuông Thanh Sơn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đến rồi?"
Khuông Thanh Sơn mở mắt, qua cửa sổ xe, nhìn thấy Tô Mẫn và Trần Tranh ở phía bên kia, mỉm cười chào họ.
“Khuông cục ——” Trần Tranh chạy đến, bắt tay Khuông Thanh Sơn, sau lại giúp Tô Mẫn đang liên tục nhận điện thoại giải thích, "Mấy ngày nay có rất nhiều người gọi đến, sau rất nhiều nỗ lực, liền có mười mấy nơi…"
Nói thì nói vậy, giọng điệu lại có chút tự hào, càng tin tưởng ông chủ của mình chính là Thần Tài chuyển thế, chỉ cần anh nhìn trúng và tham gia đầu tư hạng mục nào, sẽ không có dự án nào thua lỗ.
Núi Tiểu Dung chính là dự án thành công nhất, đây còn là mới cải tạo, đơn hàng đã được đặt đến mấy tháng sau!
"Khuông cục—" tranh thủ lúc cúp điện thoại, Tô Mẫn cũng chào hỏi Khuông Thanh Sơn, nhưng bà và Khuông cục chưa kịp nói chuyện thì điện thoại lại reo, bà vội vàng làm động tác xin lỗi rồi đi sang một bên trả lời điện thoại.
“Alo, vâng, tôi là Tô Mẫn, ngài hỏi có phải tôi đã từng làm ở Nhã Lung hay không sao?” Tay cầm điện thoại của Tô Mẫn rõ ràng dừng một chút, “Anh là, Điền Tuấn Vũ?”
Thảo nào nghe giọng quen, hóa ra là người quen cũ.
Công ty mà Tô Mẫn làm việc trước đây đúng là Nhã Lung.
Từ những ngày đầu Nhã Lung thành lập, cho đến khi có chỗ đứng vững chắc trong ngành, Tô Mẫn đã làm việc ở đây suốt mười năm.
Nói cách khác, những năm tháng tuổi xuân của Tô Mẫn, đều cống hiến cho Nhã Lung.
Là một người kỳ cựu của công ty, Tô Mẫn cũng nhận được cổ phần của công ty.
Vốn Tô Mẫn còn tưởng rằng, bà hẳn là sẽ sống quãng đời còn lại ở Nhã Lung.
Không ngờ, để lấy lòng Cảnh Thiên và Liêu Cầm, Nhã Lung đã nhẫn tâm đuổi bà trong lúc bà khó khăn nhất, thậm chí còn trừ đi số cổ phần mà bà đáng được nhận.
Đưa ra tất cả những quyết định này, chính là Điền Tuấn Vũ, con trai của Điền Chính Lương, Giám đốc của Nhã Lung.
Điền Tuấn Vũ là được nhảy dù xuống Nhã Lung vào mùa hè này.
Ngay từ ngày đầu nhậm chức, Tô Mẫn đã không được lòng ông ta.
Lúc đầu, Tô Mẫn không biết lý do, nghĩ rằng mặc dù mình đã có kinh nghiệm làm việc trong công ty đủ lâu nhưng đứng trước mặt Thái tử gia Điền Tuấn Vũ vẫn không có tư cách, sao Điền Tuấn Vũ lại nhằm vào mình?
Sau đó, có người xì xào bàn tán rằng trong công ty có lời đồn đãi bí mật, có tin đồn rằng lý do khiến Tô Mẫn làm việc cho Nhã Lung nhiều năm như vậy thực ra là vì cái ghế bà chủ của công ty—
Điền Chính Lương góa vợ, Tô Mẫn lại chưa gả chồng, đây là điều mà mọi người trong công ty đều biết. Chính vì vậy, một số người trong công ty thích buôn chuyện chắc chắn sẽ có những suy đoán về mối quan hệ giữa hai người.
Mặc dù Tô Mẫn không tin Điền Tuấn Vũ sẽ tin vào những lời ngây thơ như vậy, nhưng kể từ đó, bà vẫn luôn chú ý đến nó, không bao giờ ở riêng hai người với Điền Chính Lương nữa.
Không ngờ, Điền Tuấn vẫn kiếm cớ đuổi bà ra khỏi Nhã Lung, thậm chí còn khấu trừ cổ phần.
"Là tôi…" Giọng nói ở đầu dây bên kia rõ ràng yếu đi chút, giây sau trở nên dè dặt, "Cô Tô rảnh không, ba tôi từ nước ngoài trở về nói muốn gặp cô…"
“Điền tổng giả mù sa mưa như vậy là có ý gì?” Tô Mẫn chế nhạo, “Anh chỉ cần đổi số cổ phần mà anh nợ tôi trước đây thành tiền rồi chuyển lại đây là được…”
Mười năm trước, Tô Mẫn chuyển đến Nhã Lung và khá thân thiết với ông chủ Điền Chính Lương.
Vì Điền Chính Lương hơn Tô Mẫn mười tuổi, lại vô cùng chiếu cố Tô Mẫn, bà luôn coi ông ta như một người anh lớn, nhưng không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng Điền Tuấn Vũ vì lợi ích đã đuổi bà ra khỏi Nhã Lung, dội hết chậu nước này đến chậu nước bẩn khác vào người bà.
Điều mà Tô Mẫn không thể chấp nhận nhất chính là tai tiếng của "hồ ly tinh" quyến rũ Điền Chính Lương.
Điền Tuấn Vũ ở đối diện rõ ràng là đã đình trệ một chút, giọng điệu cũng có chút không vui:
"Cô Tô đây là thái độ gì? Uổng công lúc trước ba tôi chiếu cố bà như vậy…"
Nhưng bị Tô Mẫn trực tiếp cắt ngang:
"Điển tổng, anh chú ý nói chuyện đúng mực. Đào Hoa Nguyên hiện có đội ngũ luật sư độc quyền, nếu anh dám ăn nói bừa bãi, có tin tôi lập tức kiện anh ra tòa hay không? Còn có, trước sáng mai, chuyển cổ phiếu thành tiền rồi chuyển cho tôi, nhân tiện, còn lợi nhuận trong thời gian này, cùng bồi thường nửa năm giảm biên chế…"
"Nếu anh đã gọi điện lại đây, chắc hẳn cũng biết, Tô Mẫn tôi không còn là Tô Mẫn trước đây nữa. Còn đem người cha bất tài của anh ra để đánh bài tình cảm, căn bản chính là lãng phí thời gian!"
"Phải thông minh chút, bằng không đừng trách tôi không khách khí!"
Nói xong, không đợi Điền Tuấn Vũ phản ứng lại, bà lập tức ngắt điện thoại. Ngay sau đó đột nhiên “A” một tiếng ——
Vì quá tập trung vào điện thoại mà dẫm vào hố đất, Tô Mẫn ngã xuống đất.
Âm thanh này khiến Trần Tranh đang nói chuyện với Khuông Thanh Sơn ở đằng xa hoảng hốt.
Thấy Tô Mẫn ngã, Trần Tranh nhanh như chớp chạy tới, Tô Mẫn còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Tranh ôm lên:
"Có phải bị thương ở chân rồi không? Đừng nhúc nhích, anh sẽ tìm nơi băng bó cho em rồi đưa em đến bệnh viện."
Nói cũng không đợi Tô Mẫn phản đối, liền trực tiếp đưa người lên xe, quay lại giải thích với Khuông Thanh Sơn, rồi lại nhanh chóng lái xe về Yến Kinh.
Cho đến khi xe chạy lên đường cao tốc, Tô Mẫn mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra, vội vàng yêu cầu Trần Tranh dừng xe lại:
“Dừng lại, tôi không có việc gì……”
Trong phòng bà vẫn còn dầu hoa hồng do Thiển Thiển cải tạo, chỉ cần bôi một chút là được, sao cần phải đến bệnh viện? Hơn nữa nghĩ đến khi nãy Trần Tranh thực sự ôm bà ấy, Tô Mẫn liền cảm thấy cả người không thích hợp.
"Em còn nói không sao, nhìn mặt em đỏ như vậy, có phải phát sốt rồi không? Ngồi thẳng như vậy làm gì? Để chân lên ghế, chườm túi đá vào, nằm nghỉ một lát sẽ vào viện ngay!"
Người luôn ôn tồn và lễ độ như Trần Tranh, trước nay Tô Mẫn nói cái gì chính là cái đó, vậy mà lần này lại kiên trì như vậy.
Mặt mình đỏ sao? Tô Mẫn vô thức đưa tay lên chạm vào mặt một chút—
Quả thực nóng đến dọa người. Thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn Trần Tranh đang lái xe bên cạnh mình, mặt dường như càng nóng hơn….
Nghe tin, Tô Thiển vội vã chạy đến bệnh viện, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng khiến cô kinh ngạc đến rớt cằm:
Tô Mẫn, một người phụ nữ mạnh mẽ luôn hành động như gió vậy mà lắc mình lại trở thành bông hoa yếu đuối, yếu ớt nằm trên giường bệnh, bên cạnh là trợ lý kim bài Trần Tranh đang nhẹ nhàng nghiêm túc giúp điều chỉnh vị trí ống hút để nữ vương bệ hạ trên giường uống thoải mái hơn
Tô Thiển nhìn hoa quả trong tay, đột nhiên cảm thấy mình không có mắt mới đi vào, giờ chẳng phải giống người thừa sao?
Không làm phiền hai người, cô rón rén rời đi.
Càng hiểu những gì Tô Mẫn đã phải trải qua trong những năm qua, Tô Thiển càng cảm thấy đau lòng. Nếu Tô Mẫn có thể hạnh phúc, cô sẽ vui vẻ hơn bất kỳ ai khác.
Khi ra khỏi thang máy và đi về phía cổng bệnh viện, hai chiếc xe cấp cứu đang phi nhanh tới đột ngột áp sát kèm theo tiếng còi chói tai.
Tô Thiển vội vàng lùi lại, xe cấp cứu vừa lúc dừng lại bên cạnh cô.
Vài bác sĩ và y tá lập tức nhấc một chiếc cáng từ trên xe xuống, Tô Thiển theo bản năng nhìn qua một cái. Trên cáng là một người đàn ông gầy gò, bởi vì ông ấy quá gầy, khuôn mặt của người đàn ông giống như một bộ xương, nhìn cực kỳ không đành lòng…
Cáng trên xe cấp cứu thứ hai cũng được nâng xuống, nhìn thấy người phía trên, Tô Thiển rõ ràng sửng sốt một chút.
Tại sao lại là Tô Triệu Hòa?
Rõ ràng lần trước nhìn thấy ông ta trong văn phòng thầy giáo, vị Tô lão tiên sinh này thân thể còn khỏe mạnh, còn có tinh thần đấu võ mồm với mình…
Phía sau xe cứu thương, một chiếc ô tô màu đen vẫn chưa dừng lại ổn định, một người phụ nữ lớn tuổi bước xuống, loạng choạng đuổi theo.
“Triệu Hòa, Dục Nhi…"
Giọng nói buồn thảm khiến người ta nghe cũng không khỏi xót xa.
Thậm chí, có lẽ là đả kích quá lớn, khi đi qua trước mặt Tô Thiển, đôi chân của bà mềm nhũn, chuẩn bị ngã về phía trước. May mắn thay, Tô Thiển vội vàng đưa tay ra đỡ.
“Cẩn thận!”
Bà cụ bị kéo như vậy không ngã xuống đất nhưng lại nện thẳng vào người Tô Thiển. Khi nhìn đến đôi mắt của cô, lại ngẩn ra một chút.
Nhờ có vành đai xanh phía sau, cả hai cùng ngã vào bụi cây.
May mắn thay, người lái xe Tô gia và người giúp việc nhà đã chạy đến đỡ họ dậy.
"A, tay vị tiểu thư này bị thương…", người tài xế kêu lên.
Lúc Tô Thiển ngã xuống, mu bàn tay của cô đã bị bụi cây quệt vào, đỏ hồng, bên trên còn có vết máu li ti.
Ngay cả khuỷu tay áo lông vũ cũng bị rách.
“Cảm ơn…nhanh đưa cô ấy đi băng bó” Bà cụ vội vàng ra lệnh, để người đỡ, lại chạy theo hai cáng phía trước.
“Tôi không sao.” Nhìn thấy tài xế dừng lại, Tô Thiển vội vàng xua tay, rõ ràng nhà họ Tô đã xảy ra chuyện, cô chỉ bị thương nhẹ, không cần gây phiền phức cho người khác.
Tài xế cũng là một người cao tuổi nhà họ Tô nên hiện tại tự nhiên rất lo lắng, nghe Tô Thiển nói như vậy, cúi đầu chào cô, quay người lại đi theo bà Tô.
Tô Thiển sửa sang lại quần áo, nhưng khi chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô ngẩn ra, vô thức ngồi xổm xuống—
Trong bụi cây vừa mới ngã xuống, lúc này có một chiếc vòng cổ trang nhã thanh lịch.
Sợi dây chuyền rõ ràng đáng giá rất nhiều tiền, mặt dây chuyền trông rất quen thuộc.
Mặt dây chuyền này rõ ràng gần giống với chiếc bị Liêu Cầm cướp đi trước đó.
Vuốt ve nó trong lòng bàn tay một chút, Tô Thiển nhanh chóng phán đoán, mặc dù mặt ngọc dưới sợi dây chuyền giống nhau, nhưng không phải là hơi thở. Cô định cất sợi dây chuyền đi, nhưng chỗ lòng bàn tay lại cộm lên một chút.
Tô Thiển vô thức lật lại mặt dây chuyền, nhưng giây tiếp theo, mắt cô mở to.
Mặt sau vậy mà lại có chữ viết! Tô Thiển cẩn thận xác định, là chữ “Dục"...
Tay Tô Thiển bất giác siết chặt lại—
Những ngày này ở bên Tô Mẫn, điều bà thích nhất khi nói chuyện với Tô Thiển là về người mẹ Tô Hoành của cô.
Dù Tô Hoành đã từng làm tan nát trái tim Tô Mẫn, nhưng ở trong lòng bà, Tô Hoành vẫn là người em đáng yêu nhất trên đời.
Nhiều năm qua, chuyển nhà nhiều lần, Tô Mẫn cũng đã vứt bỏ rất nhiều thứ, nhưng phàm là những thứ Tô Hoành từng dùng qua, một đồ vật nhỏ bà cũng không ném đi
Bây giờ Tô Thiển trở về, Tô Mẫn giao tất cả di vật của Tô Hoành cho cô, ngoài một số đồ trang sức, còn có những sách vở Tô Hoành sử dụng qua trong trường học, thậm chí còn có vài cuốn nhật ký.
Tô Thiển rảnh rỗi không có việc gì, cũng lục xem qua mấy thứ này. Trong nhật ký, chữ viết của Tô Hoành rất đẹp, lại có ngữ khí nghịch ngợm, xem thế nào cũng thấy bà ấy là người con gái ngoan ngoãn nghe lời, thực sự không thể nghĩ tới bà có thể có thai trước khi cưới rồi làm ra chuyện kinh hãi như rời nhà trốn đi...
Trong những cuốn nhật ký đó, Tô Thiển nhận thấy Tô Hoành đặc biệt thích viết từ "Dục", luôn viết vài dòng, sau đó lặp đi lặp lại từ đó một cách vô thức, thậm chí có trang chỉ toàn chữ "Dục"....
Lúc ấy Tô Thiển liền nghi ngờ chữ "Dục" phải có ý nghĩa khác thường đối với Tô Hoành không, thậm chí có thể liên quan đến người bạn trai bí ẩn của bà.
Chỉ sợ làm Tô Mẫn buồn nên Tô Thiển ép nghi vấn này xuống, cũng không hỏi Tô Mẫn.
Đột nhiên nhìn thấy lại từ này, Tô Thiển còn phát hiện ra một sự thật khó tin hơn, từ "Dục" này được viết giống hệt từ trong nhật ký của Tô Hoành. Đặc biệt là nét hỏa 火 nửa bên trái, Tô Hoành đặt bút cố ý viết cong một chút, móc câu phía dưới hướng lên trên, thoạt nhìn giống như một kẻ nghịch ngợm.
Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người bạn trai bí ẩn khiến Tô Hoành có thể bỏ rơi người chị của mình, rất có thể chính là chủ nhân của sợi dây chuyền này!
Cũng chính là cha của cơ thể này….
Nghĩ đến đây, trước mắt liền hiện lên người con trai thực vật nhà họ Tô vừa được cáng khiêng vào, trước mắt chợt lóe lên, đối phương hình như cũng gọi là Tô Dục?
Tô Thiển đứng đó một lúc lâu, sau đó quay người, lại vòng trở về—
Tô Thiển không quan tâm đến việc nguyên chủ có xuất thân từ một gia đình giàu có hay không, nhưng bây giờ có cơ hội, cô vẫn muốn thay Tô Mẫn xác nhận một chút, Tô Dục rốt cuộc có từng yêu Tô Hoành không…
Hơn nữa sợi dây chuyền này có giá trị xa xỉ, bà Tô mang theo bên người, rõ ràng là rất quan trọng.
Hỏi y tá biết được Tô Triệu Hòa và Tô Dục đều đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU—
Trước đó không lâu, Tô Dục đột nhiên bị suy tim cấp tính, Tô Triệu Hòa ở bên cạnh, thấy con trai đột nhiên tắt thở, dưới kích thích quá lớn liền ngất đi…
Khi Tô Thiển đi qua, bên ngoài phòng ICU đã có rất đông người nhà họ Tô đến.
Lúc cô chuẩn bị đi qua, trực tiếp bị vệ sĩ chặn lại:
“Tiểu thư muốn tìm ai?”
Tô Thiển chưa kịp trả lời thì người lái xe theo sau bà Tô đã chạy tới:
"Tô tiểu thư, cô tới đây tìm phu nhân sao?"
Từ "Tô tiểu thư" đã thu hút ánh nhìn những người nhà họ Tô, ánh mắt họ đầy cảnh giác, vừa nhìn thấy là một khuôn mặt xa lạ, họ lập tức quay mặt đi chỗ khác.
“Vâng.” Tô Thiển gật đầu, xòe tay ra, lộ ra sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, “Sợi dây chuyền này là của phụ nhân, tôi vừa rồi nhặt được trong bụi cây.”
“A, đúng thật.” Người lái xe hiển nhiên sửng sốt, vội vàng dẫn Tô Thiển vào trong, “Tô tiểu thư rất cảm ơn cô, sợi dây chuyền này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với lão phu nhân của chúng tô.”
Vợ của Tô Triệu Hòa tên là Châu Thụy Vân.
Lúc này bà đang ngồi trên ghế mềm, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu—
Có hai người trong đó, một người là người chồng tình cảm chân thành cả đời này và một là con trai duy nhất của bà.
Nếu một trong hai người này không còn nữa, Châu Thụy Vân cảm thấy mình thật sự không sống nổi…
“Phu nhân,” người lái xe bước lên phía trước gọi, sau hai tiếng liên tiếp, Châu Thụy Vân mới định thần lại, khi nhìn thấy Tô Thiển đang đi theo phía sau tài xế, rõ ràng ngẩn ra một chút.
“Phu nhân, tôi vừa tìm thấy sợi dây chuyền này trong bụi cây, ngài xem có phải của ngài hay không?” Tô Thiển lễ phép nói, rồi đưa chiếc vòng qua.
"Dây chuyền?" Châu Thụy Vân sửng sốt một chút, sau đó vô thức nhìn qua, ánh mắt rơi vào sợi dây chuyền đứt đoạn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đột nhiên nắm chặt sợi dây chuyền, siết chặt tay Tô Thiển, "Làm sao có thể đứt như vậy…."
Trong khi lẩm bẩm, nước mắt chảy dài trên má…
Chiếc vòng cổ này đã được con trai đeo khi nó bị tai nạn xe hơi, sau đó vì nguyên nhân phẫu thuật, Châu Thụy Vân gỡ xuống rồi đeo vào cổ mình, như thể con trai sẽ không bao giờ rời xa bà nữa.
Bây giờ sợi dây chuyền đột nhiên bị đứt, Châu Thụy Vân tức khắc cảm thấy đây là một điềm xấu!