“Đây là số điện thoại của chị, Thiển Thiển, sau này nếu có việc gì thì cứ gọi cho chị.” Lúc xuống xe, vẻ yếu ớt trước đó của Tô Dung đã gần như không còn, mặc dù vẫn bọc cái thảm lông trong chẳng ra sao cả, nhưng khí thế đi trên đôi giày cao tám phân lại giống như một nữ hoàng, so với bộ dáng cô gái nhỏ lúc trước đứng bên cạnh Châu Thụy Vân quả thật khác xa một trời một vực.
“Được.” Tô Thiển gật đầu, ra dấu cổ vũ cho Tô Dung, “Chị Dung, cố lên!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Dung mỉm cười, kiêu ngạo xoay người, đạp gió tuyết đi tới căn biệt thự của mình—
Bác cả cũng thật có tiền đồ, chỉ vì bị ông nội mắng mà đã tự ý đuổi mình ra khỏi xe trong trời bão tuyết.
Chỉ là tính tình của Tô Cẩm Long, Tô Dung cũng có hiểu biết, sợ là giờ phút này chẳng những không áy náy mà còn muốn tố cáo với cha mẹ mình nữa.
Nhưng dường như ông ta đã quên mình không còn là cô bé có thể bị dọa khóc chỉ bằng một ánh mắt nữa.
Nếu ông ta nghĩ có thể khiển trách mình bằng cách này, để mình đứng chung lập trường với ông ta, quả thực là nằm mơ!
Nhìn Tô Dung như một nữ võ sĩ oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang đi về phía biệt thự, Tô Thiển líu lưỡi, hóa ra đây chính Tô đại tiểu thư lớn lên trong giàu sang phú quý được người ngoài hâm mộ sao?
Thảo nào lúc nãy Cố Từ không đồng ý để cô tiết lộ quan hệ của mình với nhà họ Tô, Tô Thiển cũng có chút hoảng sợ..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ có chỉ số IQ cao, trong việc quan hệ với người khác lại không có tâm nhãn.
Những cảm xúc linh tinh như thích hay ghét luôn biểu hiện ngay trên mặt. Vào nhà họ Tô, nói không chừng sẽ bị gặm đến không còn mảnh xương…
Cố Từ rõ ràng đã hiểu sai ý của Tô Thiển:
"Yên tâm, tôi hứa với em là Tô gia sẽ không bị bất luận kẻ nào cướp đi…"
Nếu là đồ của Thiển Thiển, trừ khi cô không muốn, không thì không ai có thể nhúng tay vào.
"Ah?" Tô Thiển mờ mịt quay đầu, khi ý thức được những gì Cố Từ nói, cô ngay lập tức xúc động, "Cố Từ Từ, có phải anh đối xử với em quá tốt rồi không?"
Mình còn chưa nói gì đâu, Cố Từ liền chủ động gánh trọng trách lớn như vậy?
"Anh ý thức trách nhiệm nặng nề như vậy, chuyện gì của người khác cũng ôm vào mình, làm mình mệt mỏi suy sụp thì làm sao bây giờ?"
Nếu Trần Tranh nghe được những lời này, đảm bảo tròng mắt sẽ kinh ngạc đến rơi xuống đất!
Ý thức trách nhiệm nặng nề? Còn thích xen vào chuyện của người khác?
Đây thực sự là ông chủ luôn không quan tâm đến mọi thứ, thấy ai không vừa mắt là ấn xuống đánh của bọn họ?
Tô Thiển chắc cần đi khám lại mắt, hoặc đầu óc có chút vấn đề mới nói ra được chuyện nhảm nhí như vậy!
Khóe miệng Cố Từ cong lên một chút—
Được cô gái nhỏ quan tâm, thật là ấm áp.
Chỉ tiếc chưa đợi nụ cười của anh mở rộng, Tô Thiển lại lẩm bẩm một câu:
"Cố Từ Từ tốt như vậy, sao anh còn chưa có bạn gái?"
Bong bóng màu hồng đang ngập tràn không cánh mà bay, tuy Cố Từ giỏi quản lý biểu cảm khuôn mặt nhưng lúc này mặt không khỏi biến đen—
Cô gái nhỏ không thích mình sao?
Chỉ tiếc vì khẩu trang che mất, Tô Thiển không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
Kể cả nhìn nghiêng cũng thấy Cố Từ đẹp, bất giác buột miệng thốt ra:
"Quyết định…"
“Cái gì?” Cố Từ thoáng nghiêng đầu, lông mi dài vô hình trung mang theo khí thế sắc bén, lại làm cho lời đến bên miệng Tô Thiển lại nuốt trở lại—
Có thể nói chính mình muốn tự ứng cử hay không…
Cố Từ không có bạn gái, cô cũng không có bạn trai, hơn nữa trong khoảng thời gian này luôn nằm mơ, không phải hình ảnh cùng Cố Từ mười ngón tay đan vào nhau thì cũng là hình ảnh cô nhéo đôi môi mềm mại của anh…
Ví dụ, vừa rồi, thật ra thứ mà Su Qian muốn nghịch không phải là vạt áo của Cố Từ, mà vô cùng ngứa ngáy muốn nắm lấy tay Cố Từ nghiên cứu một chút…
Đã nhiều lần nắm tay nhau trong mơ, thực tế thì chưa có một lần…
Nếu muốn có một mối quan hệ lãng mạn với anh trai Cố Từ, cô gái xinh đẹp của Tinh tế chính là không nói liền làm!
Chỉ tiếc là làm tư tưởng thì như người khổng lồ, hành động lại như chú lùn*, Tô Thiển cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.
*ý nói suy nghĩ lớn lao nhưng khi làm lại nhút nhát
Ví dụ như vào lúc này, ngay khi Cố Từ vừa mở miệng, cô liền trực tiếp lúng túng:
"Ý, ý em, là, là, em định đưa cho anh chút thuốc trị sẹo… như vậy mặt anh sẽ nhanh lành…"
Huhu, nguy hiểm muốn khóc…
Nhưng nói như vậy chẳng phải đã đào hố cho mình sao?
Trong thời gian này, Tô Thiển cũng đã tìm kiếm tin tức của Cố Từ, cô biết rằng Cố Từ ở thời hoàng kim có rất nhiều fan hâm mộ bạn gái, một đám ồn ào muốn sinh khỉ con cho anh…
Nếu ngoại hình của Cố Từ được khôi phục, nói không chừng lại nhảy ra rất nhiều người cùng đoạt với mình đâu…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Thiển suy sụp, cô thậm chí không muốn nghịch góc áo của anh nữa.
Mặc dù biết điều này nhưng cũng không thể không xóa sẹo cho Cố Từ đúng không?
Rõ ràng Cố Từ tốt như vậy nhưng ngày nào cũng mặt mày ủ rũ, chưa thấy anh cười lớn bao giờ…
Tô Thiển cũng không muốn ích kỷ giữ Cố Từ ở bên mình. Cách an toàn nhất là hãy sớm biến người thành của riêng mình, để ngay cả khi ngoại hình của Cố Từ được phục hồi, cũng không cần lo lắng có người đoạt mất…
Cố Từ luôn chú ý đến động tĩnh của Tô Thiển bên này, tự nhiên thu mọi biểu hiện của cô vào mắt, không khỏi có chút phiền lòng…
Không phải cô gái nhỏ vẫn đang lo lắng về việc tìm bạn gái cho mình chứ?
Trên đời này còn gì buồn hơn người mà bạn thương nhớ lại một lòng một da muốn đẩy bạn cho người khác?
Anh từng là siêu sao được vô số người theo đuổi, nhưng lần đầu tiên trong đời gặp phiền não thế này, làm sao mới có thể đánh cắp trái tim cô gái nhỏ…
Hai người đều có những suy nghĩ riêng, mãi khi đến dưới lầu tiểu khu, cũng không ai nói thêm lời nào nữa.
Sau khi nhìn Tô Thiển vào thang máy, đến lúc nhìn không thấy cô, anh lau mặt, quay tay lái, đi về phía Duyệt Lâm.
Trần Tranh cũng vừa trở về từ bệnh viện.
Tô Mẫn bị thương nhẹ, không cần phải nằm viện, nhưng sau thời gian ở trong bệnh viện, mối quan hệ giữa hai người bắt đầu phát triển vượt bậc.
Bây giờ tưởng tượng người phụ nữ xinh đẹp đanh đá Tô Mẫn trở thành bạn gái mình, Trần Tranh vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Ngập tràn trong tình yêu hạnh phúc, Trần Tranh mất đi sự cảnh giác ban đầu, khi mang đồ ăn từ nhà hàng cho bạn gái, liền vừa vặn đụng phải Cố Từ.
“Ông chủ đã trở lại.” Trần Tranh cả người tràn ngập tình yêu, miệng cười sắp rộng đến tận mang tai, đến lúc nhận ra ông chủ có vẻ không vui thì đã quá muộn.
"Đã muộn như vậy, cậu còn muốn đi đâu? Công ty trả cậu nhiều tiền lương như vậy, cậu đã tạo đủ giá trị chưa?"
"Báo cáo buổi sáng tôi yêu cầu đâu? Walson bên kia gửi tài liệu đến, lập tức lấy một vài nhận xét mang tính xây dựng lại đây..." Sau một phen sấm sét ầm ầm, Trần Tranh lập tức bị mắng thành đầu chim cút.
Chờ đến khi nghe thấy một loạt nhiệm vụ đổ ập xuống, Trần Tranh suýt nữa khóc thành tiếng—
Trời ơi, ông chủ đây là không muốn nhìn mình thoải mái, muốn mình lao lực đến chết?
Hơn nữa lão già góa vợ như mình tìm bạn gái dễ dàng sao? Đưa cơm cũng bị mắng, nếu bạn gái vừa thân thiết được giận, đá mình thì làm sao bây giờ?
Không, ông chủ như vậy, nhất định không thể chịu đựng!
Bây giờ mình liền trở lại văn phòng, nguyền rủa ông chủ ăn mì gói không có gia vị, đi vệ sinh không có giấy…
Đang yên lặng cầu nguyện trong lòng, không nghĩ tới Cố Từ đột nhiên ngẩng đầu. Trần Tranh rùng mình sợ hãi, lùi lại.
Không, không thể nguyền rủa thế được…
Nhưng nếu bị ông chủ dọa mà ném bạn gái ốm yếu sang một bên thì cũng quá trơ tráo đúng không?
Trước ánh mắt đáng sợ đầy sát thương của Cố Từ, Trần Tranh vẫn lấy hết can đảm, run rẩy mở miệng:
"Cái kia, ông chủ, tôi, tôi sẽ tìm người đưa cơm cho Mẫn Mẫn…"
Trần Tranh nỗ lực nháy mắt vài cái, cố nghẹn ra ít nước mắt, nhưng vừa mới có bạn gái nên quá hạnh phúc, có chút không quản lý được cảm xúc.
Người đàn ông cao hơn 1,8m nước mắt lưng tròng còn không ngừng làm mặt quỷ, Cố Từ nhìn mà lạnh sống lưng, một lúc sau mới phun ra một chữ:
"Lăn!"
Trần Tranh cảm giác như được đại xá, nhưng khi quay đầu lại, lại thấy Lưu Chí đang bưng một đĩa dâu tây kinh ngạc nhìn về phía này, đả kích quá lớn, khay dâu trong tay cũng run run…
Trời ơi, ông chủ chắc chắn là đại nhân tốt bụng chuyển kiếp đi? Trần Tranh thiếu tâm nhãn như vậy mà vẫn giữ? Cái gì mà trợ lý kim bài, nhìn thế nào cũng là kim bài thiểu năng!
Mặt già của Trần Tranh bị khinh bỉ nên đỏ lên, lại không ngừng chạy đi–
Có câu người làm chuyện lớn không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần không chậm trễ đưa cơm cho bạn gái thân yêu, làm vai hề chút thì có làm sao!
Lại hồn nhiên không biết, biểu tình của ông chủ bị ăn cơm chó ở phía sau càng thêm âm trầm—
Nếu bây giờ không dạy dỗ Trần Tranh vài lần, chờ ông và Tô Mẫn thật sự về cùng một nhà, sợ là càng khó giải quyết…
Cố Từ mang theo cả người sát khí trở về văn phòng…
Nếu tâm tình không tốt thì mang Cố thị ra lăn lộn cho giảm stress đi.
Thời gian trôi qua, Cố Từ không có việc gì làm quả thật đem Cố thị ra làm trò chơi.
Bước qua năm mới, thời điểm khai mạc Hội nghị thượng đỉnh du lịch thường niên đã tới..
"Kính thưa quý vị, máy bay dự kiến sẽ đến Yến Kinh sau năm phút nữa… Nhiệt độ trên mặt đất là 16 độ…. Mùa này là cảnh đẹp nhất ở Yến kinh, hy vọng quý vị sẽ có hành trình tuyệt vời và đáng nhớ tại đây, xin cảm ơn…" Cùng với lời thông báo của tiếp viên, một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn từ từ hạ cánh xuống sân bay Yến Kinh.
"Đây là Yến Kinh sao? Nhìn quả thật có vài phần cổ xưa… Tôi thật không thể chờ đợi được nữa, rất muốn đi dạo…" Một người phụ nữ tóc vàng ngồi bên cửa sổ nói, tận dụng khoảng thời gian máy bay hạ cánh, nhìn toàn cảnh Yến Kinh…
Trước khi đến, chỉ xem qua hình ảnh, biết Yến Kinh là một thành phố cổ xưa, từng là kinh đô của mấy đời vua Trung Quốc.
Đến khi thực sự ở trên bầu trời Yến Kinh, mới phát hiện thành phố này quả nhiên danh bất hư truyền. Dưới ánh nắng ban mai vàng óng, cô ấy thậm chí có thể nhìn thấy mái vòm của những cung điện cổ đại…
"Anna, đừng để những bức ảnh đó lừa", ngồi bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông có ria mép đến từ nước J, nghe vậy bĩu môi, "Ông tôi ở Trung Quốc lâu một khoảng thời gian dài, nghe ông nói người Trung Quốc dối trá và lười biếng, bề ngoài thì giỏi giang, nhưng thực chất bên trong lại là một mớ hỗn độn…”
"Người Trung Quốc thích giả tạo, còn thích phùng má giả làm người mập*, hiện tại cô nhìn thấy trời xanh mây trắng, nói không chừng tất cả đều là âm mưu…Tuần trước, tôi cũng đã thu thập được bản tin thời tiết của thành phố này, mỗi ngày đều có sương mù, còn có thể thay thế thủ đô của các người, trở thành thành phố sương mù đấy…"
*thường dùng để châm chọc những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình
Anna cau mày, đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp thì đột nhiên có một con ruồi lải nhải xung quanh cô, này là một trải nghiệm thực sự tồi tệ.
Cũng may máy bay đã vững vàng hạ cánh, mình rất nhanh có thể tách khỏi vị Trường Trạch tiên sinh này.
Rõ ràng nhìn được Anna không vui, Trường Trạch Kiến cuối cùng cũng ngậm miệng lại, biểu tình lại có chút không vui ——
Cũng không biết nước L nghĩ thế nào lại chọn người phụ nữ ngốc bạch ngọt như Anna làm thư ký Thị trưởng.
Còn coi lòng tốt của mình thành lòng lang dạ thú.
Khi máy bay dừng lại, Trường Trạch Kiến lập tức đứng dậy, chạy đến chỗ một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lạnh lùng và bộ vest chỉnh tề:
"Vĩnh Sơn tiên sinh, cứ giao hành lý cho tôi…"
Người đàn ông gật đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng đến cầu thang, vừa đi vừa dùng ánh mắt bắt bẻ.
Bên ngoài sân bay, Khuông Thanh Sơn và Trịnh Dực Dương đang đứng trong hàng ngũ các quan chức Trung Quốc đón tiếp khách quý.
Ngày mốt là thời gian diễn ra Hội nghị Du lịch kéo dài bảy ngày.
Trong khoảng thời gian này, Khuông Thanh Sơn đều chạy luôn chân, gầy đi, không có một giấc ngủ yên ổn.
Cũng may mấy tháng nỗ lực không uổng phí, hiện giờ mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.
Khuông Thanh Sơn tự tin, mình hẳn có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Rất nhanh, ở cuối tầm mắt, một vài gương mặt quen thuộc xuất hiện, mọi người nhanh chóng chào đón họ dưới sự chủ trì của Thị trưởng Yến Kinh Lương Nguyên Vinh.
"Mọi người vất vả rồi!"
"Cô Anna vẫn xinh đẹp như cũ!"
"Xin chào, ngài Vĩnh Sơn."
Vĩnh Sơn Tuấn hờ hững gật gật đầu:
"Rất vinh dự khi được tham gia sự kiện lần này…"
Bên kia Trường Trạch Kiến cũng bắt tay với Trịnh Dực Dương:
"Kẻ hèn này nghe nói gió cát là một đặc điểm chính của Yến Kinh. Hy vọng duy nhất của tôi là trong thời gian này, xin đừng cho tôi ăn quá nhiều cát, nếu không tôi sẽ bị khó tiêu…"
Sự khiêu khích trong giọng điệu không nói cũng hiểu.
"Đừng lo lắng, ngài Trường Trạch là khách quý của chúng tôi, bổn phận của chúng tôi là làm hài lòng khách…. Làm sao có thể để ngài ăn cát được, Trung Quốc có câu mời bạn bè ắt có rượu ngon... Bạn bè từ phương xa tới, vốn là chuyện vui, tất nhiên sẽ làm ngài Vĩnh Sơn càm thấy thoải mái như ở nhà. "
Giọng điệu hài hước của Trịnh Dực Dương khiến mọi người bật cười.
Khuôn mặt Vĩnh Sơn Tuấn trong nháy mắt có chút vặn vẹo, là người am hiểu Trung Quốc, anh ta đương nhiên biết đằng sau câu bạn bè tới ắt có rượu ngon là câu “chó sói tới tất có súng săn".
Có thể làm trợ lý của Vĩnh Sơn Tuấn, Trường Trạch Kiến cũng có tìm hiểu qua văn hóa Trung Quốc, bị Trịnh Dực Dương nói như vậy cũng không thể nói được gì, mặt như sắp nứt ra.
Người Trung Quốc đúng là gian trá.
Chưa kể đến việc lúc trước cướp đi quyền đăng cai tổ chức Hội nghị du lịch hàng năm từ trong tay mình, còn trong tối ngoài sáng châm chọc mình như vậy.
Để mình nói vài câu thì làm sao?
Còn nói cái gì là nước lớn, rõ ràng chính là bụng dạ hẹp hòi.
Anna ở cách đó không xa, mím môi cười.
Cái dáng vẻ chảnh chọe lải nhải của ông Trường Trạch này quả thật không thể chịu nổi. Lúc này nhìn Trường Trạch Kiến khó chịu, thật là thoải mái.
Sau vài câu chào hỏi, đám đông bắt đầu rời đi.
Bên ngoài sân bay, những chiếc xe đón tiếp đã xếp hàng dài chờ sẵn.
Khi chuẩn bị lên xe, Trường Trạch Kiến lại dừng bước, cúi đầu chào Lương Nguyên Vinh:
"Thưa ngài Thị trưởng, thị trưởng Vĩnh Sơn của chúng tôi không quen sử dụng đồ vật của nước khác. Để ứng đối thuận lợi với hành trình bảy ngày tiếp theo, chúng tôi đã vận chuyển một số nhu yếu phẩm hàng ngày cần thiết cho thị trưởng… Còn có đại sứ quán của chúng tôi cũng chuẩn bị riêng vài thứ…Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thức ăn, cùng một số hoa hoa cỏ cỏ trang trí trong phòng, xin thị trưởng cho họ đi cùng…”
Mọi người nhìn về hướng Trường Trạch Kiến chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc xe dài đang đợi ở đó.
Hơn nữa vừa rồi Trường Trạch Kiến nói tuy là có lễ phép, nhưng đến nhà người khác làm khách lại phải tự tay chuẩn bị mọi thứ, không thể nghi ngờ chính là trần trụi ghét bỏ.
Trước khi đến đây, mọi người đã biết nước J sợ là sẽ làm chuyện gì đó, không ngờ vừa xuống máy bay đã muốn đánh vào mặt Trung Quốc.
“Trung Quốc lễ nghi như vậy, hẳn là sẽ không từ chối yêu cầu của chúng ta đi?” Trước đó chịu khó chịu từ Trịnh Dực Dương, vì sợ Lương Nguyên Vinh sẽ bác bỏ yêu cầu của mình, Trường Trạch Kiến đến phép khích tướng cũng dùng tới.
Bọn họ cũng muốn cho các giám khảo đã bình chọn Yến Kinh thấy rằng nước J của họ mới là thành phố thích hợp nhất để tổ chức Hội nghị du lịch, cũng làm tốt công tác chuẩn bị cho năm sau.
Lần này cũng cố ý mang đến đây rất nhiều thứ làm xấu mặt Trung Quốc.
Ví dụ, nước J mang đến hương liệu chất lượng hàng đầu, những nguyên liệu nấu ăn thơm ngon nhất, thậm chí cả những loài hoa cỏ và thực vật, tuy rằng là trồng ở Đại sứ quán nước J ở Trung Quốc nhưng hạt giống cùng kỹ thuật đều là thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của nước J.
Theo tin tức đem về, không chỉ có vẻ ngoài vô cùng bắt mắt mà nó còn có tác dụng an thần vô cùng tuyệt vời.
Vĩnh Sơn Tuấn và Trường Trạch Kiến vô cùng tự tin, chờ lát nữa xuất hiện ở khách sạn nhất định sẽ khiến Trung Quốc mất mặt.
Anh ta không chỉ nói xấu mà còn có thể làm rạng danh nước J, thậm chí nói không chừng Trung Quốc biểu hiện quá kém, liền sẽ chịu trừng phạt của Ban lãnh đạo Hội nghị du lịch, còn có thể hủy bỏ tư cách tổ chức của Yến Kinh vĩnh viễn…
Lời nói vừa dứt, Lương Nguyên Vinh liền cau mày:
"Ngài Vĩnh Sơn chỉ có thể chấp nhận đồ vật đã chuẩn bị?"
“Đúng vậy,” Vĩnh Sơn Tuấn tiếp tục câu chuyện, trịnh trọng cúi đầu với Lương Nguyên Vinh, "Thực xin lỗi, xin ngài Thị trưởng thông cảm."
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Lương Nguyên Vinh gật gật đầu, “Vậy thì để họ đi theo đi. Đương nhiên, chúng tôi cũng hoan nghênh ngài Vĩnh Sơn bất cứ lúc nào đổi ý, trải nghiệm phong tục của Trung Quốc, nếm thử những món ăn ngon. ”
“Cảm ơn, ý tốt này tôi nhận.” Tâm trạng của Vĩnh Sơn Tuấn không dao động một chút nào, rất kiêu ngạo từ chối đề nghị của Lương Nguyên Vinh.
Thay đổi là không thể, nỗ lực thời gian dài như vậy, chỉ chờ giây phút này thôi.
Thành công.
Vốn tưởng rằng người Trung Quốc không ngốc, không thể không nhìn ra ý đồ của bọn họ, sợ là muốn dây dưa trong chốc lát, đối phương mới không thể không đồng ý.
Giờ đây, mong ước đã được thực hiện, Trường Trạch Kiến cuối cùng cũng thả lỏng.
Vừa ngẩng đầu, anh ta đối diện với những ánh mắt phức tạp của Lương Nguyên Vinh và người Trung Quốc…
Đó chính là cây xanh và hoa quả của Đào Hoa Nguyên đấy…
Trong khoảng thời gian này, cây xanh và rau quả do Đào Hoa Nguyên sản xuất đã trở thành thứ mà nhiều người mơ ước có được.
Hai người này ngược lại, lại còn dám ghét bỏ?
Chờ lát nữa, hy vọng bọn họ sẽ không hối hận.
Nhìn ánh mắt thương hại giống như một kẻ ngốc, Trường Trạch Kiến lại khó chịu.
Người Trung Quốc bị bệnh đi? Kia đều là ánh mắt gì? Giống như mình đã làm một chuyện ngu xuẩn…
Một chút nữa phải cho những người Trung Quốc không hiểu biết này biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.