Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

 
"Các người làm cái gì thế?" Bình Nhân Hòa tức giận xoay người lại, bộ dáng lúc này như hận không thể ăn tươi nuốt sống đám người Lữ Phương.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không cần nói cũng biết đây nhất định là âm mưu của Trung Quốc.
 
Nếu không... Sao lại có thể phát sinh ra chuyện đáng sợ tới vậy. Rõ ràng những người này đi vào trong Đại sứ quán, chưa từng bước chân ra khỏi đó cơ mà!
 
"Các người làm ra chuyện mất trí như vậy, tôi sẽ khởi kiện các người lên Tòa án Quốc tế, nước J của chúng tôi..." Người đang nói bỗng nhiên thở gấp một hơi, sau đó cảm giác buồn nôn xông thẳng lên não, trước mắt cũng tối dần đi, cuối cùng trở thành một mảng đen sì.
 
Mất đi một nhân viên công tác ở Cục an ninh Quốc gia đứng bên cạnh, Bình Nhân Hòa càng ra sức giữ chặt chiếc khẩu trang ở trên mặt mình.
 
Trịnh Dặc Dương đứng ở bên cạnh hai mắt cũng đỏ ngầu, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Bình Nhân Hòa.
 
“Thật là một đám hèn hạ vô liêm sỉ! Không biết lượng sức mà tự tìm đường chết, còn dám mơ tưởng tới việc đội chiếc nồi đó lên cho Trung Quốc!”
 
Mặc dù trước khi tới đây đã chuẩn bị đầy đủ phương án phòng bị, nhưng trong nháy mắt cánh cửa được mở ra, vẫn không tránh khỏi có chút mê man…
 
May mà trước đó có Tô Thiển nhắc nhở, nếu không... Quả thực là không thể nào đỡ nổi đòn chí mạng này!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Còn những người của nước J, không giữ chữ tín, chịu kết cục như vậy là đáng đời, cũng là gieo gió gặt bão mà thôi.
 
“Mấy người định đứng ở đây, không đi vào trong sao?” Tô Thiển gấp gáp nói… 
 
Được tu luyện hơn nghìn năm, độc tính của Kim Thiềm so với tưởng tượng của cô còn có phần mạnh hơn!
 
Bên ngoài phòng đã như vậy, sợ là không khí bên trong phòng càng kinh khủng hơn gấp vạn lần.
 
Lại thấm thêm một chút thuốc đặc chế vào chiếc khẩu trang, lúc này Tô Thiển mới cất bước đi vào bên trong.
 
Trong tay bỗng nhiên nhẹ bẫng, là Cố Từ đã cầm dụng cụ giúp cô.
 
“Anh và em vào cùng nhau.” Giọng nói của Cố Từ hết sức kiên định, không để người ta có cơ hội hỏi lại.
 
Biết người đàn ông ở trước mắt sẽ không đổi ý, Tô Thiển trầm ngâm một chút, cuối cùng đành gật đầu.
 
Cô thấm thuốc giải cho Cố Từ, sau đó bước vào bên trong phòng.
 
Quả nhiên bên trong giống như những gì Tô Thiển đã nghĩ, lượng không khí ít ỏi bên trong phòng khiến người ta cảm giác vô cùng khó chịu, việc hít thở càng thêm khó khăn.
 
Điều kì lạ hơn là, hai chú Kim Thiềm vốn đang nằm ngủ im lìm, lúc này lại đồng loạt mở mắt.
 
Và càng cảm nhận được có người tới gần nó, bộ dáng nhỏ nhắn ấy vậy mà cũng có thể tạo ra một vẻ dữ tợn trong nháy mắt.
 
Chính tư thế lúc nào cũng sẵn sàng cắn người kia đã khiến cho Bình Nhân Hòa vốn đang che chắn chiếc khẩu trang đặc chế kín mít mặt bừng tỉnh, ông ta cuối cùng cũng có chút nhận thức rõ ràng về thứ trước mắt.
 
Ông ta không ngờ hai con vật nhỏ nhắn ấy giờ lại có dáng dấp như hai con quỷ dữ! Thật là làm cho người ta dựng tóc gáy.
 
Tô Thiển cũng đã hiểu rõ, lúc đầu được nuôi dưỡng ở trong môi trường sinh khí dồi dào, lại được bao quanh bởi Hổ Phách vững chắc, những năm tháng qua hai con Kim Thiềm nhỏ này sống rất tốt, có không gian để tu dưỡng tự do.
 
Có thế nào cũng không thể nghĩ tới cuộc sống yên bình nay lại bị phá hủy như vậy.
 
Bởi vì thời gian có hạn cho nên dụng cụ mà mấy người trong nước mang tới dù rất tiên tiến nhưng cũng không cách nào đáp ứng được việc cắt Hổ Phách ra một cách an toàn, thậm chí vì chuyện này mà bọn họ còn xảy ra tranh chấp. 
 
Trong số sáu người, ngoài bốn nhà khoa học danh xứng với thực của nước J ra thì hai người còn lại đều là thành viên của đội binh đặc biệt, những người ưu tú của nước J trà trộn vào trên danh nghĩa nhà khoa học.
 
Vài tên nhân viên nghiên cứu của Viện khoa học bày tỏ thái độ rằng một món quà tự nhiên quý báu như vậy, nếu tạm thời không có cách nào gỡ ra an toàn thì có lẽ… Phải chờ nhân viên nghiên cứu khoa học của Trung Quốc cùng nhau tham dự vào, cùng giải mã sự bí ẩn trong đó.
 
Hai tên đội binh đặc chiến cũng là vì sứ mệnh đặc thù nên lúc này kiên quyết biểu thị bọn họ phụng mệnh mà hành sự, thực sự họ cũng không có cách nào khác, ngoài việc dùng vũ lực.
 
Người tự xưng là chủ nhân của Hổ Phách, Trường Trạch Kiến cũng đồng ý với ý kiến này.
 
Sau đó dưới tình huống dụng cụ tiên tiến bất lực không thể triển khai, hai thành viên đội binh đặc chủng chỉ còn lựa chọn là tự mình ra tay, kết quả phía trên Hổ Phách thực sự xuất hiện một vết nứt.
 
Mà sau khi xuất hiện vết nứt, chưa cần bọn họ áp dụng các bước tiếp theo, hai mắt của Kim Thiềm đã đột ngột mở lớn.
 
Nhìn thấy hai cặp mắt của Kim Thiềm mở ra, đám người Trường Trạch Kiến còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã khuỵu ngã xuống xung quanh Hổ Phách như những cánh hoa rơi, trước sự chứng kiến của Tô Thiển cùng mọi người ở bên ngoài căn phòng, tư thế của mấy người họ trông không khác nào đang quỳ lạy ai đó vậy.
 
Lúc này ánh mắt hung ác của Kim Thiềm lại một lần nữa quét nhìn mọi vật, rõ ràng nó chỉ là một con vật nhỏ bé, nhưng lại có thể tỏa ra khí lạnh khiến người nhìn vào rợn sống lưng...
 
Lữ Phương và Trịnh Dực Dương đồng thời xông vào bên trong phòng, đứng bảo vệ trước mặt của Tô Thiển và Cố Từ.
 
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã nhìn thấy được rất nhiều tia hi vọng tỏa ra từ Tô Thiển, một thiên tài như thế này, bọn họ tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.
 
Cho đến khi xác định tạm thời Kim Thiềm không có cách nào thoát khỏi Hổ Phách, tâm thế phòng bị của họ mới buông lỏng đôi chút.
 
“Cháu không sao.” Tô Thiển gật đầu, lúc này không phải là lúc nói chuyện.
 
Khe nứt trên Hổ Phách càng lúc càng lớn, khi Hổ Phách nứt ra hoàn toàn thì sinh khí sẽ sớm tiêu tan, hoặc cũng có thể bởi vì Trường Trạch Kiến đã chọc giận Kim Thiềm cho nên sinh khí cũng mang đầy độc tố, nếu vậy thì phải nhanh chóng thanh lọc, nhưng điều phiền toái nhất là đôi mắt kia của Kim Thiềm...
 
Cũng may ở thời đại Tinh Tế, khắp nơi đều là động vật biến dị, Tô Thiển đã chứng kiến qua nhiều loại động vật còn quỷ dị hơn thế này gấp nhiều lần.
 
Lại giống như quy trình trước đó, cô tiếp nhận chiếc lọ có hình dáng đặc biệt từ tay Cố Từ, hướng miệng bình về phía khe hở trên Hổ Phách.
 
Theo âm thanh răng rắc vang lên, quả cầu bên trong vốn dĩ màu xanh biếc, vậy mà bây giờ bởi vì chịu ảnh hưởng độc tố của Kim Thiềm mà chuyển thành màu đen, cuối cùng “xì” một cái rồi teo tóp lại.
 
Đồng thời, Lữ Phương và Trịnh Dực Dương được phân công nhiệm vụ trước đó cũng mang tới một cái lọ trong suốt lớn có nắp đậy.
 
Hai luồng ánh sáng lóe lên, vừa lúc có thể bắt giữ được hai Tiểu Kim Thiềm.
 
Hai người luống cuống tay chân đậy nắp lọ thật kín, lại chợt nghe thấy tiếng hít thở bỗng vang lên bên tai, theo bản năng họ cúi đầu nhìn, kết quả sau khi nhìn thấy khiến cả hai người mắt chữ A, miệng chữ O.
 
Hai Tiểu Kim Thiềm hấp thụ dưỡng khí đặc chế ở bên trong bình, rất nhanh đã phát triển trở thành hai Kim Thiềm trưởng thành, mà thân thể của bọn chúng vẫn đang có dấu hiệu tiếp tục bành trướng, cuối cùng trở thành hai con Kim Thiềm lớn có kích thước to bằng quả dưa hấu.
 
Lúc trước Tô Thiển bảo bọn họ dùng chiếc lọ này để nhốt Kim Thiềm, bọn họ còn cảm thấy ngờ vực, không nghĩ bây giờ lại có thể chứng kiến một cảnh thần kì khiến người xem ai cũng phải bất ngờ như thế.
 
Còn Bình Nhân Hòa đang ở bên ngoài kêu gào lúc này đã kinh ngạc không thốt lên lời rồi...
 
Trời ạ, hai con quái vật đáng sợ này vậy mà chính là hai Tiểu Kim Thiềm đáng yêu trước đây sao?
 
Mà gia chủ nhà Trường Trạch còn muốn ăn chúng, chuyện này không phải là ngại cuộc sống quá êm đềm, sung sướng nên mới sinh ra những ý tưởng đáng sợ đến vậy phải không?
 
Ý nghĩ còn chưa thông suốt, Kim Thiềm bỗng phát ra một tiếng kêu to nhưng trầm thấp, “Oa!”
 
Lữ Phương và Trịch Dực Dương cách đó gần nhất, theo bản năng mà che tai lại, không chỉ có bọn họ mà mặc dù cách cái lọ nhưng âm thanh sắc bén kia cũng đủ để khiến người ta cảm thấy đầu đau nhói.
 
Một luồng khí đen dày đặc cũng nhanh chóng quấn lấy quanh thân Kim Thiềm. Đôi mắt của Tô Thiển rõ ràng đang quan sát... 
 
Hai Tiểu Kim Thiềm ở trước mắt cô lúc này có những đặc điểm rất giống một số loài động vật đột biến ở Tinh tế của cô, không chỉ có thân hình to gấp mấy lần các loài vật thông thường, mà âm thanh phát ra từ miệng chúng cũng mang theo sức sát thương.
 
Vội vàng nhận lấy cái lọ nhỏ ở trong tay Cố Từ, cho thứ thuốc được đặc chế phù hợp với sự sinh tồn của Kim Thiềm vào trong bình thủy tinh, đợi khi hai nhóc con ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thậm chí còn có chút vui thích đối với thể xác và tinh thần của chúng, cuối cùng Đại Kim và Tiểu Kim cũng ngoan ngoãn trở lại, hai chú Kim Thiềm tò mò đưa mắt nhìn cô gái đang cúi người đưa thức ăn vào bình thủy tinh, ánh mắt lập tức trở nên hiền hòa.
 
Cảnh tượng thần kì như vậy lại lần nữa khiến những người xung quanh phải bật thốt.
 
Trong phòng camera giám sát, mọi người không hiểu sao lại có chút liên tưởng tới “Người đẹp và quái thú”.
 
Đối mặt với cô gái xinh đẹp, quái vật Kim Thiềm đã gỡ bỏ vẻ ngoài hung tàn đáng sợ của mình, dần dần trở nên ngoan ngoãn như một chú thỏ con.
 
Thậm chí cái đầu nho nhỏ của Kim Thiềm còn hướng về phía thành lọ thủy tinh mà đụng một cái, mà vị trí này vừa đúng là nơi Tô Thiển đặt lòng bàn tay lên, dường như nó có ý muốn được xoa đầu...
 
Tô Thiển sau khi “truyền dịch” xong, ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của Kim Thiềm, cô khẽ mỉm cười, búng tay một cái vào thành bình thủy tinh, chú Kim Thiềm kia lập tức ngã ngửa ra sau, dường như làm động tác bị dính chưởng trọng thương.
 
Một trong hai chú Kim Thiềm có dáng dấp to lớn hơn một chút dần thu lại sự hung dữ, lúc này nhìn đâu cũng thấy đó là một nhóc con thành thật, có lẽ nó tưởng đồng đội của mình xảy ra tranh chấp, bị thương đến tàn phế, nên mới hướng về phía Tô Thiển kêu lên vài tiếng, mặc dù không có bao nhiêu uy lực. 
 
Đầu của Đại Kim Thiềm nhất thời bị đau khiến nó trông có chút đáng thương, nhưng nó cũng không dám phản kháng, mà trực tiếp núp ở phía sau đồng bọn, thở hổn hển.
 
Tô Thiển thấy vậy cũng có chút buồn cười...
 
Hai chú Kim Thiềm này sao lại có vài phần giống với hai chú mèo con nhỉ? Một chú anh tuấn khí thế, một chú hiền lành hơn chút, nhưng cuối cùng, nghĩ kĩ lại thì có điểm không giống lắm...  
 
“Chuyện này, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Dẫu biết đã không còn quá nguy hiểm nhưng trong lòng Lữ Phương vẫn sợ hãi như cũ.
 
Nếu như không nhờ Tô Thiển khống chế hai con Kim Thiềm này thì Lữ Phương chắc chắn chúng sẽ vọt ra ngoài, lúc ấy lực sát thương sẽ khiến người ta kinh ngạc.
 
“Là Hổ Phách đã hạn chế chúng trưởng thành…” Tô Thiển chỉ về phía Hổ Phách, “Chúng ở trong này, ngoại trừ việc vóc dáng kém phát triển thì trên thực tế, trong thân thể chúng đã sớm chất chứa một nguồn năng lượng dồi dào…”
 
Chỉ cần thoát ra khỏi Hổ Phách, nó sẽ khôi phục lại đúng thể trạng ban đầu nên có, vấn đề là thời gian sẽ không quá nhanh thôi, hoặc là bởi vì sức sống của chúng quá mạnh mẽ, cho nên bất luận là kích thước hay đặc tính đều vượt xa tổ tiên. 
 
Bình Nhân Hòa sau khi tận mắt chứng kiến mọi thứ thì sắc mặt trở nên trắng bệch. Đến lúc này rồi thì ông ta sao có thể không hiểu, nguyên nhân Trường Trạch Kiến và đám người kia rơi vào hôn mê.
Ông ta mơ mơ hồ hồ đi theo đám người Trường Trạch Kiến đến bệnh viện, ngoại trừ một người vừa rồi kiên quyết không cho dùng phương pháp bạo lực để mở Hổ Phách, bác sĩ Đằng Dực đứng cách Hổ Phách khá xa nên được cứu chữa thành công sau năm tiếng đồng hồ thì tất cả những người khác, bao gồm Trường Trạch Kiến đều chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu, nói họ có lẽ sẽ biến thành người thực vật.
 
Bình Nhân Hòa nắm bắt thông tin, đem chuyện này báo cáo lại Nguyên thủ nước mình.
 
Dưới những ồn ào của dư luận nước J, chính phủ đã điều động đội ngũ bác sĩ tinh anh tới để tham gia cứu chữa, chỉ tiếc họ cũng không có cách nào thay đổi kết cục, mấy người đó vẫn phải sống thực vật.
 
Hai thành viên trong đội binh đặc chủng và Trường Trạch Kiến thì không nói, nhưng lại thêm cả bốn người khác đều là những nhà khoa học tinh anh trong tinh anh của nước J, là đội ngũ đứng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học sinh vật của họ.
 
Bây giờ ngoại trừ bác sĩ Đằng Dực, ba người còn lại đều ngã xuống rồi, điều này tất nhiên đã gây ra tổn thất lớn cho nước J trong lĩnh vực khoa học sinh vật, mũi nhọn trong ngành giờ đã mất đi chủ nhân.
 
Trong bối cảnh thế giới đang phải đối mặt với ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, các nhà khoa học sinh vật đều được các quốc gia coi như bảo bối, lúc này chỉ vì khối Hổ Phách kia mà làm cho nước J tổn thất về người lớn đến như vậy, xem ra Nguyên thủ nước họ cũng sầu đến bạc đầu luôn rồi.
 
Lúc đầu nghe được Bình Nhân Hòa bẩm báo, ông ta còn chưa tin, còn nghĩ là người Trung Quốc cố ý đụng tay đụng chân nên phái người tới đó cứu chữa, nhân tiện cũng điều tra nguyên nhân, nhưng tiếc là đầu mối không tra được gì bất thường mà còn phải nhanh chóng đem ba người kia ở về nước J, sau đó đi khắp nơi trên thế giới mời chuyên gia về chữa trị, xong kết quả nhất được trăm lần như một, não bộ của bọn họ đã bị chất độc của Kim Thiềm tổn thương nghiêm trọng, hi vọng chữa khỏi là quá xa vời...
 
Cái gọi là tiền mất tật mang, hoàn toàn khớp với nước J trong lúc này!
 
Nguyên thủ nước J cũng vì nguyên nhân này mà trách móc gia tộc Trường Trạch rất nhiều, từ đó khiến không ít rắc rối kéo vào nhà họ.
 
So với nước J đang gặp sóng to gió lớn bên kia, thì ở Trung Quốc lúc này, giới khoa học sinh vật lại đón nhận được một tin vui.
 
Vốn dĩ Kim Thiềm đã tuyệt chủng, nay lại xuất hiện trên đời một lần nữa, đơn giản mà nói thì mấy chữ vô cùng sung sướng không đủ để miêu tả tâm trạng của họ.
 
Nhìn Kim Thiềm lười biếng nằm ngủ, trưng ra cái khí thế đại boss trong bình thủy tinh, mấy người Trương Chí Minh quả thực mừng đến phát khóc.
 
Tình trạng môi trường bị suy thoái càng ngày càng tệ, cứ cách mấy năm lại có một loài động vật bị tuyệt chủng.
 
Người bình thường chỉ cho rằng thế giới có trăm triệu loài động vật, thiếu đi vài chục, hay vài trăm loài cũng không đáng là bao.
 
Nhưng những nhân viên nghiên cứu khoa học như Trương Chí Minh hiểu rõ, mỗi một loài vật bị tuyệt chủng sẽ có ảnh hưởng lớn đến chuỗi sinh vật liên qua phía sau, chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn.
 
Như người ta nói, một tia lửa duy nhất cũng đủ để làm cháy cả thảo nguyên, có thể lúc này một hai hỗn loạn nhỏ không khiến ta nhận ra, nhưng tích tiểu thành đại, càng ngày càng có nhiều hỗn loạn như vậy trộn lẫn với nhau, người chịu ảnh hưởng sau cùng lại chính là con người.
 
Hay nói cách khác, những sinh vật kia chính là đồng minh tốt nhất của con người, từng loài từng loài bị tuyệt chủng, sớm muộn cũng sẽ đến phiên con người...
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui