"Được, chủ nhiệm Triệu yên tâm, tôi lập tức đi sắp xếp..." Đạo diễn Vương không ngừng đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi tiễn Triệu Minh Duệ và Tô Thiển đi, ông ta vừa quay đầu lại đã thấy Cảnh Thiên hồn bay thất lạc đứng đó, đạo diễn Vương thở dài:
"Tiểu Cảnh, không phải tôi không giúp cậu mà là cậu tự gây họa lớn. Cậu nói xem cậu làm sao lại hồ đồ như vậy chứ?"
Ấn tượng lúc mới gặp của đạo diễn Vương là tin Cảnh Thiên, ông ta còn tưởng rằng Tô Thiển thật sự là fan cuồng theo đuổi thần tượng không quan tâm chuyện gì, nhưng thấy Triệu Minh Duệ đến, hơn nữa còn đã được xem giấy mời của Tô Thiển, lúc này đạo diễn Vương mới hiểu Cảnh Thiên đang nói dối.
Dù sao thân phận của Tô tiểu thư người ta như vậy, mặt mũi Cảnh Thiên lớn đến mức nào mà lại khiến người ta rảnh rỗi chạy đến quấy rối một minh tinh nhỏ như Cảnh Thiên chứ?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Cảnh Thiên thì trước đó phải quen thuộc với vị Tô tiểu thư kia lắm, một chỗ dựa tốt như vậy còn không biết tạo quan hệ thật tốt lại còn dội một gáo nước bẩn lên người người ta, anh ta không đen đủi thì còn ai nữa?
Ghê tởm hơn nữa chính là còn muốn lôi ông ta vào. Cũng may chủ nhiệm Triệu đến kịp, nếu không thì chỉ sợ ông ta tin tưởng người quen sẽ chọc phải phiền toái.
"Đạo diễn Vương, ngài không thể như vậy được..." Cảnh Thiên sắp khóc đến nơi.
Rốt cuộc chủ nhiệm Triệu kia là ai? Rõ ràng trước đó đạo diễn Vương rất tán thưởng anh ta, kết quả vừa gặp người đàn ông kia đã lập tức trở mặt với anh ta. Vừa nghĩ đến chuyện bản thân có thể sẽ thực sự bị đuổi ra, cả người Cảnh Thiên lập tức cảm thấy không ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đó hung hăng vênh váo bao nhiêu thì bây giờ sợ hãi bất lực bấy nhiêu.
Trong lòng cũng loạn như ma.
Cố Thiển, không đúng, hiện tại nên gọi là Tô Thiển...
Nhưng không phải sau khi Tô Thiển bị đuổi đi đã bị anh ta và nhà họ Cố liên thủ chèn ép không còn đường sống sao?
Sao đột nhiên lại quen người lợi hại như chủ nhiệm Triệu được?
Chẳng lẽ anh ta đoán sai rồi, căn bản Cố Từ không có đá người ta?
Chủ nhiệm Triệu kia vô cùng có khả năng là người quen của Cố Từ...
"Vì tiết mục này mà tôi đã chuẩn bị rất lâu... Fan của tôi cũng đều biết chuyện này, nếu như bị hủy bỏ thì sau này tôi đâu còn mặt mũi gặp người nữa... Đạo diễn Vương, ngài cho tôi một cơ hội..."
"Không phải tôi không cho cậu cơ hội, là do chính cậu làm sai. Hôm nay là tiệc tối đặc biệt, tiết mục của cậu nhất định bị hủy bỏ." Đạo diễn Vương có chút không kiên nhẫn: "Nể tình chúng ta cũng coi như là chỗ thân quen, tôi chỉ cho cậu một cách, cậu tốt nhất nên đến tạ lỗi với vị Tô tiểu thư kia, được cô ấy tha thứ thì đường diễn của cậu còn có thể tiếp tục đi đến đích, nếu không, sợ là thôi rồi..."
Sắc mặt Cảnh Thiên trắng thêm chút nữa.
Không phải chỉ nói Tô Thiển mấy câu thôi sao, sao đối phương lại ác độc như vậy chứ?
"Không phải, đạo diễn Vương, ngài tin tôi, trước đó đúng là cô ta mặt dày mày dạn dây dưa tôi không ngừng, tôi cũng bị hại nặng nề mới biết..."
Lời còn chưa hết đã bị đạo diễn Vương có sắc mặt khó coi ngắt lời:
"Đầu óc cậu có vấn đề sao? Cậu không biết Tô tiểu thư làm gì sao mà cứ liên mồm nói người ta dây dưa với cậu vậy?"
Chỉ dựa vào thân phận và quen biết của Tô Thiển, nếu thật sự quấn lấy Cảnh Thiên thì anh ta cũng phải nửa đêm nằm mơ mà tỉnh mới đúng chứ?
Lại còn nói vớ vẩn như thế này, nằm mơ giữa ban ngày cũng không phải vậy.
"Cô ta, tôi nói Cố... À không phải, là Tô Thiển, cô ta làm gì cơ?" Cảnh Thiên theo bản năng hỏi.
"Làm cái gì sao? Đừng nói là cậu không nhìn thấy giấy mời của cô ấy đấy chứ?" Đạo diễn Vương tức giận: "Tô tiểu thư là người nhận huân chương Thanh niên ngũ tứ, hơn nữa còn được thư ký Uông chú ý, như vậy cũng đủ để thấy cống hiến của cô ấy với Trung Quốc lớn đến mức nào, thời gian người ta dấn thân vào sự nghiệp còn chưa đủ thì thôi, đâu rảnh rỗi mà dây dưa với cậu chứ..."
"Thư ký Uông? Thư ký Uông nào?" Chẳng lẽ là lãnh đạo chính phủ?
"Còn thư ký Uông nào nữa? Yến Kinh có bao nhiêu thư ký Uông? Đương nhiên là thư ký thị ủy của chúng ta rồi. Người vừa đến mời Tô tiểu thư chính là đại bí thư của thư ký Uông, chủ nhiệm văn phòng thị ủy Triệu Minh Duệ! Đến lúc này rồi mà cậu còn muốn ăn nói lung tung, chậc chậc, tôi chưa từng thấy qua người ngu xuẩn như cậu!"
Đạo diễn Vương cũng không muốn nói thêm gì với anh ta, ông ta cảm thấy khó có thể nói chuyện được với người ngu, nói nữa thì bản thân cũng sẽ ngu theo mất.
Nhìn đạo diễn Vương rời đi không quay đầu lại, Cảnh Thiên đuổi theo mấy bước, cuối cùng lại dừng lại, trong lòng còn cố bám víu vào chút may mắn...
Đã chốt tiết mục thì sao đột nhiên thay đổi được chứ, Tô Thiển đâu nhất định có quyền lợi như vậy chứ?
Đáng tiếc không đợi anh ta nghĩ nên làm như thế nào, tổ đạo diễn chính thức của tiệc tối đã gửi thông báo đến.
Tiết mục của Cảnh Thiên bị hủy, tạm thời đổi thành tiết mục song ca của hai diễn viên nam khác.
"Anh Thiên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Trợ lý và người đại diện của Cảnh Thiên luống cuống tay chân.
Rõ ràng ban nãy vẫn còn tốt mà, sao chớp mắt một cái đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy chứ?
Cảnh Thiên dường như bị rút hết sạch sức lực, ngơ ngơ ngác ngác đi ra hội đường giống như người mất hồn.
Lúc trước anh ta còn đơn phương cho rằng Tô Thiển vẫn còn tình cảm với mình, cô làm tất cả chỉ vì muốn được anh ta chú ý mà thôi.
Không ngờ Tô Thiển đã sớm thay đổi, thiệt thòi anh ta ngày trước còn tưởng bản thân cao quý cô không với nổi, thực ra trong mắt Tô Thiển anh ta từ đầu đến cuối chỉ là một trò đùa mà thôi.
Trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện nỗi uất hận, lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Tô Thiển gửi tin nhắn:
"Tôi muốn hỏi cô một câu, trêu đùa tôi như vậy vui lắm sao?"
Chẳng lẽ chỉ đổi một cái tên mà tình cảm nhiều năm có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy sao?
Còn nói là cả đời này chỉ thích một mình anh ta, tất cả chỉ là một câu nói dối mà thôi!
Anh ta tìm một lúc lâu cũng không thấy chút tin tức nào của Tô Thiển, đột nhiên nhớ ra bản thân đã xóa mọi phương thức liên lạc của Tô Thiển từ lâu...
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Cảnh Thiên cắn răng gọi điện cho Liêu Cầm:
"Alo, dì Liêu, là con, Cảnh Thiên..."
"Cảnh Thiên, có chuyện gì sao?" Giọng nói Liêu Cầm có chút vui vẻ vang lên bên kia.
Hôm trước ra đường bà ta gặp chị em ngày trước. Chị em không những khen da bà ta căng bóng hơn mà còn khen bà ta trẻ hơn trước không ít.
Liêu Cầm lấy gương ra soi rồi cầm ảnh chụp ngày trước của mình lên so sánh, sau đó phát hiện lời chị em mình nói là thật.
Lúc này bà ta mới phát hiện ra thay đổi này rõ ràng là do linh tuyền trong cơ thể con gái mang tới.
Hóa ra linh tuyền không phải không có tác dụng mà là hiệu quả chậm một chút mà thôi.
Kiếp trước con gái như vậy thì sao có khả năng như người bình thường được chứ.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể dựa vào linh tuyền này mà mở ra một thế giới mới, tâm trạng Liêu Cầm không chỉ tốt bình thường.
Vừa định khoe khoang một chút thì Cảnh Thiên ở đầu dây bên kia đã tiếp tục:
"Dì Liêu, dì có biết Tô Thiển làm thế nào mà lại được nhận huân chương Thanh niên ngũ tứ không? Hơn nữa cô ấy còn quen nhân vật lớn như thư ký thị ủy Yến Kinh nữa..."
Liên Cầm hết móc tai trái lại đến tai phải:
"Cảnh Thiên, con bị sốt sao? Con đang nói đến con nhóc Cố Thiển chết tiệt kia sao? Chỉ dựa vào nó? Lại còn được nhận thưởng rồi quen biết thư ký thị ủy gì đó nữa, con đang nói đùa gì vậy?"
Trong ấn tượng của bà ta, kiếp trước con gái Cố Phương Phỉ mới là người nhận được huân chương này, sao có thể là con nuôi được chứ!
"Là thật." Biết Liêu Cầm cũng không biết nguyên nhân, tâm trạng Cảnh Thiên hoàn toàn sụp đổ: "Lát nữa dì xem tivi, ban tổ chức có trực tiếp lễ trao huân chương Thanh niên ngũ tứ, Tô Thiển sẽ nhanh chóng xuất hiện..."
Liêu Cầm ở đầu dây bên kia chợt nhớ đến người con trai thực vật của nhà họ Tô được cứu sống, lời của con gái lúc đó...
Lúc đó Cố Phương Phỉ đã nói rõ, người có công lớn nhất trong việc cứu Tô Dục không phải là cô ta, mà là con nuôi của bà ta.
Tô Thiển nắm giữ hoàn toàn cách biến linh tuyền thành bảo bối!
Sắc mặt Liêu Cầm lập tức trở nên khó coi...
Kiếp trước bà ta không nhúng tay vào, con gái Cố Phương Phỉ đã có thành tựu như vậy. Kiếp này bà ta đã làm nhiều như vậy, không thể có chuyện vinh quang của con gái đều bị Tô Thiển đoạt đi được!
Tô Thiển này đúng là đồ ăn cướp mà!
Nếu như trước đó bà ta còn ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng chắc chắn là do Cảnh Thiên nhầm lẫn gì đó, đến khi trao huân chương, khi nhìn thấy nhan sắc mỹ lệ hấp dẫn vô số ánh mắt của Tô Thiển, Liêu Cầm thiếu chút nữa đã ném điều khiển từ xa đi.
Sao Tô Thiển dám? Sao nó dám đi khắp nơi chiếm danh tiếng của con gái Cố Phương Phỉ của bà ta chứ, thật sự tưởng bà ta không làm được gì sao?
Tin tức tiết mục của Cảnh Thiên đột nhiên bị thay thế cũng truyền đến tai Lục Vân Phỉ.
Đột nhiên nhận được tin này khiến Lục Vân Phỉ ngẩn người.
Mặc dù đã vào phòng nghỉ nhưng cô ta vẫn để trợ lý của mình chú ý đến tình hình bên ngoài.
Đúng như cô ta nghĩ, Cảnh Thiên gây khó dễ đủ đường với Tô Thiển.
Mặc dù biết Tô Thiển là người Cố Từ coi trọng nhưng Lục Vân Phỉ cũng không có ý giúp đỡ, ngược lại cô ta còn hận không thể khiến Cảnh Thiên nói khó nghe hơn được nữa.
Tâm trạng cô ta vốn đang vô cùng vui vẻ, ai ngờ cuối cùng lại có kết thúc như vậy.
"Có nghe được chuyện gì xảy ra không?" Lục Vân Phỉ nhìn về phía trợ lý.
"Không có. Đạo diễn Vương kia không chịu nói, nhưng chắc chắn hơn nửa là liên quan đến cô gái mặc váy xanh lam kia..."
Trợ lý rõ ràng cũng cảm thấy kinh sợ.
Lúc nhìn thấy cô gái kia còn nghĩ rằng đó là người mới trong giới giải trí, không ngờ năng lực của đối phương lại lớn như vậy.
May là người xảy ra mâu thuẫn với người ta là Cảnh Thiên chứ không phải chị Phỉ...
Lục Vân Phỉ nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ và ghen ghét không đè nén được.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do Cố Từ ra tay.
Dựa vào thân phận hiện tại của Cố Tù, muốn xử lý một minh tinh như Cảnh Thiên không phải chuyện khó.
Nhưng con nhóc kia dựa vào đâu mà lại khiến Cố Từ phải ra tay như vậy chứ?
Khác với mấy người đang hồn bay phách lạc này, Tô Mẫn đã sớm lôi kéo Trần Tranh đến trước tivi.
Thân phận người yêu của hai người bây giờ đã công khai, Tô Mẫn còn đã về nhà họ Trần với Trần Tranh, cha mẹ Trần vô cùng thích bà, con gái của Trần Tranh cũng được dạy bảo rất tốt, Tô Mẫn gần như không gặp khó khăn nào, cứ như vậy hòa nhập với Trần gia.
Hiện giờ bên phía Trần gia cũng liên tục giục hai người nhanh chóng tổ chức hôn lễ.
Trần Tranh vui vẻ thân mật với bạn gái, trong lòng cũng cảm thấy đắc ý, đang định gọt dưa bao tử cho bạn gái ăn thì cửa lại bị gõ vài tiếng, mở ra mới thấy người đứng ngoài là ông chủ Cố Từ nhà mình.
Nhìn tư thế thì rõ ràng là muốn cùng hai người chia sẻ niềm vui khi Tô Thiển được nhận thưởng.
Người Trần Tranh cứng lại một chút.
Nếu như đối phương không phải ông chủ của mình thì thật sự muốn đuổi người đi lắm đó có biết không?
Cũng may Cố Từ không phải là người không có mắt nhìn, sau khi cùng bọn họ nhìn Tô Thiển lên sân khấu nhận huân chương từ tay Uông Nguyên Lượng thì thản nhiên đứng dậy rời đi.
Tô Mẫn hãnh diện đi theo:
"Đi thôi, chúng ta đi đón Thiển Thiển..."
Nhưng bà lại bị Trần Tranh ôm lấy:
"Được rồi Mẫn Mẫn, đừng có làm khó ông chủ nữa..."
Trần Tranh bị nhắm vào quá nhiều lần, ông ấy không rõ oán niệm của Cố Từ mới là lạ.
Biết rõ lúc này Cố Từ đi đón Tô Thiển, nếu hai người còn muốn đi góp vui cùng thì Trần Tranh dám lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, nhất định sếp sẽ xấu tính hơn cả bọn trẻ con...
"Anh sợ cậu ấy làm gì?" Tô Mẫn dở khóc dở cười, sau đó còn chút phiền muộn nói: "Hơn nữa anh không cảm thấy Cố Từ hơn Thiển Thiển quá nhiều tuổi sao?"
Hơn mười tuổi chứ đâu có ít. Mặc dù bà thưởng thức cách làm người của Cố Từ nhưng vẫn cảm thấy làm vậy thì uất ức cho Thiển Thiển nhà mình, dù sao Thiển Thiển nhà mình lợi hại như vậy cơ mà!
"Lớn hơn một chút thì sao chứ? Biết thương người khác... Em nhìn anh đi, anh thương em bao nhiêu... Hơn nữa đó là cuộc sống của Thiển Thiển, đón nhận hay không thì cũng nên để con bé tự quyết định, Mẫn Mẫn, em tuyệt đối đừng quản quá nhiều, nếu không anh sợ Thiển Thiển sẽ không vui..."
Mình nói tốt cho sếp như vậy, cũng không biết sếp có cho mình thêm cái đùi gà nào không?
Đương nhiên nếu có tiền thưởng thì càng tốt hơn, dù sao ông ấy rất nhanh sẽ có vợ để nuôi rồi.
Tô Thiển vừa ra khỏi hội trường trao giải đã thấy xe của Cố Từ dừng ở bên đường, cô cảm thấy có chút vui vẻ.
Cố Từ bước từ trên xe xuống, một tay cầm áo khoác dày, tay còn lại cầm một đôi giày thể thao.
Anh đi đến trước mặt Tô Thiển, đầu tiên khoác áo vào cho cô rồi nói:
"Thay cả giày nữa."
"Được." Tô Thiển mạnh mẽ gật đầu.
Cô đã quen đi giày thể thao, cho dù đôi giày đang đi vừa xinh đẹp lại cũng không quá cao nhưng đi một buổi tối cũng đủ để khiến Tô Thiển mệt mỏi, gót chân cũng bị ma sát phát đau.
Vừa muốn nhận giày thì Cố Từ đã ngồi xổm xuống:
"Nhấc chân."
Tô Thiển còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Từ đã giúp cô cởi giày cao gót ra sau đó lưu loát đổi giày thể thao cho cô...