Đúng lúc này Lục Vân Phỉ đi ra, cô ta thấy cảnh Cố Từ chăm chú buộc dây giày cho Tô Thiển thì lập tức ngây người kinh sợ.
Đó thực sự là Cố Từ sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xưa nay dù anh có ở chung với ai chăng nữa thì đều là dáng vẻ lạnh lùng xa cách vạn dặm, thậm chí lúc quan hệ của hai người ở trạng thái tốt nhất cô ta cũng không được Cố Từ chăm sóc đặc biệt hơn chút nào.
Lục Vân Phỉ cảm thấy máu trong người như đông lại, tay chân cũng lạnh buốt, cảm xúc không cam tâm và mất mát như lưỡi dao sắc nhọn lại một lần nữa xông thẳng vào não.
Hóa ra Cố Từ cũng biết nhẹ nhàng tình cảm, đã như vậy thì tại sao người đó không thể là cô ta?
Nếu Cố Từ độc thân cả đời thì thôi đi, bây giờ thì sao chứ?
Ha ha, đúng. Hiện tại khuôn mặt của Cố Từ đã bị hủy, không có khuôn mặt điển trai kia thì cũng không còn vốn liếng để cao ngạo.
Nhưng dù như vậy vẫn đủ để thôi miên cô ta, vẫn khiến cô ta khó mà chịu đựng được như cũ.
"Chị Phỉ..." Trợ lý nhìn theo ánh mắt Lục Vân Phỉ nhìn sang, biết là ai ở bên kia thì lập tức cảm thấy lo lắng.
Cảm xúc của chị Phỉ rõ ràng không ổn định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải chị ấy định nhằm vào cô bé kia đấy chứ?
Dựa vào địa vị của chị Phỉ thì cũng tương đương với sự tồn tại của vương giả ở trong giới giải trí.
Nhưng địa vị cao như vậy cũng chỉ giới hạn trong giới giải trí mà thôi. Muốn đối phó với người mới của giới giải trí là chuyện dễ như trở bàn tay.
Về phần cô bé kia, người ta cũng không phải người trong cái vòng này.
Huống hồ trước đó bọn họ còn được chứng kiến cảnh người ta chỉ nói mấy câu cũng hủy bỏ được tiết mục của Cảnh Thiên, nếu chị Phỉ muốn đối phó với cô ấy thì chắc gì đã có kết quả tốt, có khi còn rơi vào kết quả giống Cảnh Thiên cũng nên...
Ngoài chuyện đó ra còn một chuyện nữa, tất cả mối quan hệ của Lục Vân Phỉ đều ở trong giới giải trí, mà cô gái nhỏ kia, lúc ở tiệc tối bọn họ cũng đã nhìn thấy, người ta đứng đầu nhóm nhà khoa học kỹ thuật kia, hơn nữa cô ấy còn rất được hoan nghênh, thậm chí tối nay cô còn vui vẻ trò chuyện với lãnh đạo cấp cao, chỉ vậy cũng đủ để biết lai lịch không nhỏ.
Sinh hoạt của hai người không có chút giao nhau, Lục Vân Phỉ căn bản không thể duỗi chân ngáng đường đối phương được...
"Câm miệng!" Bị thanh âm của trợ lý làm cho sọ não cũng đau, Lục Vân Phỉ trực tiếp thấp giọng trách mắng.
Trước khi Tô Thiển lên nhận giải thì tiết mục của Lục Vân Phỉ đã bắt đầu trước.
Tâm trạng của Lục Vân Phỉ lúc đó cũng là kinh sợ.
Rõ ràng cô ta còn đang đắc ý vì được tổ đạo diễn mời đến biểu diễn, nhưng khi phát hiện những người mình dùng ca múa để lấy lòng còn bao gồm cả Tô Thiển, Lục Vân Phỉ thật sự mất hết hứng thú.
Nếu không phải có kinh nghiệm nhiều năm và bản lĩnh khống chế sân khấu mạnh mẽ thì thiếu chút nữa Lục Vân Phỉ đã phạm sai lầm.
Cô ta luôn cảm thấy bản thân bị Tô Thiển đè đầu, chuyện này khiến cô ta không vui một chút nào, còn có thể nói là tức đến nghiến răng nghiến lợi, sở dĩ Tô Thiển có thể nhận được huân chương, chắc chắn là kết quả của việc Cố Từ giúp đỡ.
Nhưng càng nghĩ như vậy cô ta càng cảm thấy khó chịu, vì liên quan đến Cố Từ nên càng không thoải mái.
Không ngờ mới từ nơi tổ chức tiệc tối đi ra đã bị cảnh tượng kia chọc cho mù mắt.
Người đàn ông bản thân không thể chạm vào được lại hèn mọn như vậy trước mặt cô gái khác, vậy mà anh lại có thể làm như đang hầu hạ nữ vương, dùng đôi tay tôn quý kia của mình để thay giày cho cô bé kia...
Bên kia Tô Thiển đã đổi giày xong, mãi đến khi được Cố Từ đưa lên xe, trên mặt cô vẫn đỏ bừng giống như màu son trên môi vậy.
Cố Từ chăm sóc cô như vậy thì có phải là trong lòng anh thích cô không, như vậy có nghĩa anh không có quan hệ gì với Lục Vân Phỉ đúng không...
Mặt nóng đến phát hoảng, Tô Thiển dứt hạ cửa sổ xuống, muốn mượn gió mát bên ngoài để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Vừa hạ cửa kính xuống đã có mấy bóng đen lao đến, Tô Thiển giật nảy mình, người ngã về phía sau, Cố Từ bên cạnh cũng nhanh chóng kéo cửa kính lên, một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Tô Thiển định thần nhìn lại, hóa ra là Cảnh Thiên giữ cửa kính, do không kịp thu tay lại nên bị kẹp phải.
May thay Cố Từ kịp thời dừng lại, nếu không chỉ sợ tay anh ta cũng đã bị gãy rồi.
"Anh muốn làm gì?" Tô Thiển trầm mặt nói.
"Tôi..." Vừa bị kẹp tay nên trong mắt Cảnh Thiên còn hơi nước, chóp mũi cũng hồng hồng, nhìn vô cùng yếu ớt.
Hai mắt anh ta rưng rưng, muốn rơi nhưng lại không rơi, dáng vẻ này luôn được fan hâm mộ của anh ta hết lời ca tụng.
"Có thể khiến tim bạn tan chảy!"
"Bảo bối, đừng nhìn em như vậy, cho anh, cho anh, cho anh hết!"
Nếu fan hâm mộ ở chỗ này thì đã sớm bị mê hoặc không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Nhưng tiếc rằng từ sau khi Tô Thiển xuyên qua thì đã không còn để ý đến Cảnh Thiên, nét mặt này của anh ta chỉ khiến cô cảm thấy chỗ nào cũng là giả, khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Nhất là đôi mắt giống với Cố Từ nhưng ánh mắt của Cố Từ là dịu dàng kiên định khiến người khác có cảm giác an toàn.
Cảnh Thiên cứ rưng rưng chăm chú nhìn Tô Thiển khiến cô nổi hết da gà.
"Tôi còn có việc, nếu không muốn nói gì thì mời tránh ra!"
Lời nói lạnh như băng, nhất là đôi mắt không chút gợn sóng của Tô Thiển, trong đầu Cảnh Thiên dần hiện lên một bóng dáng mảnh khảnh, lúc nào nhìn anh ta ánh mắt của cô cũng sẽ tràn đầy tình cảm, anh ta chịu uống nước cô đưa thì cô sẽ vui như muốn nhảy lên.
Thậm chí có một lần anh ta đồng ý để cô đến thăm ban, kết quả lúc đó anh ta lại kích tình cướp cò với một nữ diễn viên khác trong studio, thuận miệng nói cô ở ngoài chờ, lúc anh ta tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, không ngờ Cố Thiển lại thật sự chờ ở bên ngoài một đêm...
Nói một câu không dễ nghe thì sự tồn tại của Cảnh Thiên đối với Cố Thiển giống như sự tồn tại của thượng đế vậy. Chỉ cần anh ta nhíu mày thì Cố Thiển sẽ bị dọa đến mức liều mạng nói "thật xin lỗi"...
Mãi đến khi chuẩn bị đón xe, Cảnh Thiên còn tràn đầy tự tin cho rằng bản thân chủ động đến đã là ân sủng lớn lao đối với Tô Thiển.
Dù sao điều mà người này muốn nhất không phải là anh ta coi trọng và nhìn cô sao?
Hiện tại cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu cũng đã khiến anh ta đồng ý, cô còn cái gì không hài lòng nữa?
Mà lúc này Cảnh Thiên chỉ cảm thấy lạnh buốt thấu xương, cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ một sự thật, đó chính là Cố Thiển không còn yêu anh ta nữa.
Lúc trước anh ta tùy ý làm bậy là vì ỷ vào chuyện mình có làm gì đi chăng nữa thì đối phương cũng không dám phản kháng, ở trước mặt anh ta giống như chó vẫy đuôi mừng chủ.
Bây giờ vị trí của hai người lại hoàn toàn thay đổi, Cảnh Thiên mơ hồ cảm thấy dự định trước đó của mình căn bản không thể thực hiện được, thật sự nếu không được đối phương thông cảm thì có lẽ kết quả sẽ giống như lời đạo diễn Vương nói, sự nghiệp diễn xuất của anh ta sẽ hoàn toàn kết thúc...
Ánh mắt sáng lên, vẻ mặt Cảnh Thiên ảm đạm, thấy Tô Thiển đã không còn kiên nhẫn thì nhanh chóng nức nở nói trước khi đối phương rời đi:
"Tô Thiển, thật xin lỗi... Xin em tha thứ cho sự mạo phạm lúc trước của anh đối với em... Ngày trước em đối với anh tốt như vậy, là anh có mắt không tròng, không biết quý trọng..."
Trong lòng lại càng cảm thấy hối hận hơn, sớm biết Cố Thiển sẽ trở nên lợi hại như vậy thì anh ta đã không trở mặt với cô...
Tô Thiển muốn nói gì đó nhưng không hiểu sao trong ngực lại xuất hiện sự bi thương vô cùng mãnh liệt.
Cảm xúc mạnh mẽ khiến đại não lập tức trống rỗng, vành mắt Tô Thiển cũng vì vậy mà đỏ lên.
Tô Thiển không ngờ nguyên chủ rời đi lâu như vậy, đối diện với sự dịu dàng bất chợt này của Cảnh Thiên vẫn còn cảm xúc mãnh liệt như vậy, đột nhiên bản thân cô cũng có chút ngẩn người.
Cố Từ vốn đang thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh quan sát cũng đột nhiên trầm xuống.
Sau khi xác định tâm ý của mình, Cố Từ đã sưu tập rất nhiều tư liệu về Tô Thiển.
Tất nhiên cả tin tức "Tiểu minh tinh tuyến mười tám mặt dày mày dạn quấn lấy Cảnh Thiên".
Khó khăn lắm Cố Thiển mới được tham dự một tiết mục văn nghệ, lúc bị hỏi có yêu cầu gì với bạn trai tương lai, những điều kiện cô đưa ra quả thực là đang tả Cảnh Thiên thì đúng hơn.
Chỉ thiếu chút nói thẳng tên "Cảnh Thiên" ra mà thôi.
Lần đó Cố Thiển cũng bị bôi đen vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ là trong khoảng thời gian quen biết Tô Thiển, Cố Từ cảm thấy tin tức ngày trước đã bị nói quá, Tô Thiển căn bản không thích Cảnh Thiên.
Nhưng sự khẳng định đó lại bị phản ứng lúc này của Tô Thiển phá vỡ.
Lúc này Cố Từ mới lạnh nhạt lên tiếng:
"Cảnh tiên sinh, cậu ảnh hưởng đến chúng tôi, mời lui ra."
Cảnh Thiên đứng ngoài lại vô cùng vui mừng.
Đây mới là đúng. Tô Thiển như thế này mới là bình thường. Đã nói rồi, cô đi sau lưng anh ta lâu như vậy thì sao chỉ đổi họ đã ném hết tình cảm ngày trước đi luôn được chứ?
Anh ta không những không lùi ra mà còn níu chặt lấy nắm tay cửa xe, giọng nói vội vàng:
"Cố tiên sinh, tôi và Thiển Thiển có chút hiểu lầm, tôi biết trong khoảng thời gian này Thiển Thiển gây không ít phiền phức cho ngài, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm thì tôi nhất định sẽ đồng ý..."
"Vẻ đẹp của một quý ông là sự trưởng thành (1), Cố tiên sinh luôn luôn rộng lượng, tôi tin ngài sẽ không làm tôi và Thiển Thiển phải khó xử..."
(1) trích từ The Analects of Confucius - Yan Yuan: "A gentleman is a man of beauty, not a man of evil. The little man is the opposite." Nghĩa là một người đàn ông không nên nhỏ mọn.
Trước tiên anh ta phải giải quyết hết mâu thuẫn với Tô Thiển, chỉ cần nắm được Tô Thiển trong tay thì không những có tương lai sán lạn mà dù cho Cố Từ nổi giận cũng chỉ cần Tô Thiển xin là được...
Sắc mặt Cố Từ trầm xuống:
"Cậu và Thiển Thiển? Cảnh tiên sinh nói mà không sợ gió thổi đau lưỡi sao (2)? Thiển Thiển và cậu không có bất kỳ quan hệ gì cả!"
(2) tương đương với câu nói dối không biết chớp mắt.
Vẻ đẹp của một quý ông là sự trưởng thành con mẹ nó! Liên quan đến Tô Thiển thì đều là nói nhảm!
Muốn anh rộng lượng? Tên nhóc này muốn tìm cái chết à?
Vẻ mặt Cố Từ trở nên hung dữ dọa Cảnh Thiên lùi về sau một bước.
Cố Từ trực tiếp nhấn chân ga muốn phóng xe rời đi.
"Dừng một chút." Tô Thiển vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Cố Từ lập tức cứng lại, Cảnh Thiên lấy lại tinh thần vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên như những gì anh ta dự đoán, trong lòng Tô Thiển vẫn không nỡ từ bỏ anh ta.
"Cố tiên sinh, xin ngài tôn trọng suy nghĩ của Thiển Thiển..."
Sắc mặt đắc ý của anh ta khiến Cố Từ siết chặt nắm đấm. Cảnh Thiên mẫn cảm phát giác được sự tức giận của Cố Từ, cuối cùng anh ta cũng nuốt mấy lời kích thích Cố Từ xuống, thâm tình nhìn Tô Thiển:
"Thiển Thiển..."
"Ngậm miệng." Phát hiện cảm xúc mãnh liệt không thể khống chế kia đã biến mất, Tô Thiển có chút ngẩn người nhưng cũng hiểu rõ, chút ý thức cuối cùng còn sót lại của nguyên thân đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi được giải thoát còn có chút bi thương không nói thành lời.
Thật ra từ lúc nhà họ Cố nhận con gái, bị cha mẹ nuôi và người mình vô cùng yêu thương bắt tay phản bội, cũng là lúc bị đẩy vào tường đến mức bị thương ở đầu, nguyên chủ đã không còn chút lưu luyến nào với cuộc sống này nữa rồi...
Không ngờ Tô Thiển đột nhiên trở mặt, Cảnh Thiên lập tức nghẹn họng, nụ cười trên mặt cũng trở nên miễn cưỡng:
"Thiển Thiển..."
"Anh nên gọi tôi là Tô tiểu thư." Không còn bị nguyên chủ ảnh hưởng, Tô Thiển đã hoàn toàn trở lại bình thường, nghe Cảnh Thiên gọi hai chữ "Thiển Thiển" thì chỉ cảm thấy rùng mình: "Đừng nói với tôi chuyện tha thứ hay không tha thứ, chúng ta vốn là người xa lạ, lúc trước, hiện tại và tương lai cũng vẫn là như vậy. Chỉ cần anh nhớ kỹ sau này đừng cố tình chạy đến trước mặt khiến tôi buồn nôn nữa..."
Nói rồi chủ động cầm lấy bàn tay đã chảy mồ hôi của Cố Từ:
"Cố Từ, chúng ta đi thôi, em muốn ăn thịt bò hầm khoai tây anh tự làm..."
Giọng nói thiếu nữ hồn nhiên nũng nịu khiến gương mặt Cố Từ trở nên dịu dàng trở lại:
"Được, về sẽ làm cho em ăn."
Dáng vẻ nghe lời kia khiến Cảnh Thiên đổ mồ hôi lạnh.
Đây thật sự là Cố ảnh đế tiền nhiệm, gia chủ Cố gia hiện tại sao? Sao có cảm giác của một người vợ hiền vậy...
Một lúc sau mới ý thức được lời Tô Thiển vừa nói, Tô Thiển nói nhìn thấy anh ta là buồn nôn?
Trong lòng Cảnh Thiên lập tức nổi lửa.
Hóa ra cảm xúc bi thương lúc nãy là để trêu đùa anh ta! Anh ta đã xuống nước như vậy, đã thấp hèn như vậy, không có kết quả thì thôi đi, đằng này còn bị Tô Thiển làm nhục.
Cảnh Thiên hận đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Tác giả có lời muốn nói: Chuyên mục quảng cáo truyện mới "Xuyên thành tiểu tổ tông của lão đại phản diện", mong các tiểu thiên sứ ủng hộ:
Là một người mới nổi trong giới kinh doanh, đám cưới thế kỷ của Từ Kình khiến mọi người vô cùng chấn động.
Vị hôn thê Liễu Nhã không những xinh đẹp như hoa mà còn có xuất thân danh giá trong giới kinh doanh. Trong hôn lễ đủ những người chức cao vọng trọng, thể diện của nhà họ Nhạc vô cùng lớn, thậm chí còn mời được gia chủ Tô gia đứng đầu giới kinh doanh đến chủ trì hôn lễ của mình...
Đúng lúc anh ta đang đắc ý kéo vị hôn thê vào thánh đường hôn nhân để mở ra con đường vinh hoa phú quý, tiền đồ sáng như gương thì đột nhiên lại xảy ra một chuyện làm náo loạn hôn lễ.
Tô Âm, vị hôn thê nghèo từng đồng cam cộng khổ trong khoảng thời gian khó khăn nhất nhưng cuối cùng lại bị Từ Tranh xua đuổi đột nhiên xông vào.
Từ Kình ở một bên giả vờ bình tĩnh, ngược lại người nhà họ Tô và Tô mỗ chủ trì hôn lễ lại hoảng loạn.
Ông trời ơi, đây không phải là tiểu tổ tông, cục cưng quý giá của cả nhà sao?
Tiểu tổ tông giá lâm thì sao mình còn dám tiếp tục làm chủ hôn lễ chứ?