Cố Kiến Dũng cũng không ngờ Tô Thiển lại dám mang theo người đáng sợ như vậy, ánh mắt anh ta nhìn Tô Thiển vừa hãi vừa sợ:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cố Thiển, mày, mày dám..."
Anh ta nói như người hụt hơi, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào rồi?
Đây thật sự là em gái nuôi Cố Thiển không có chút cảm giác tồn tại nào trước kia sao?
Ăn tim gấu mật báo sao? Sao cô dám?
Anh ta nhớ đến một chuyện, càng tức giận hơn.
Chắc chắn là vì trộm được bảo bối của em gái Cố Phương Phỉ nên con nhóc này mới ỷ vào đó để kiêu căng!
Về phần Lô Viễn bên người anh ta thì đã sợ muốn vỡ mật rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoan ngoãn cái mẹ ruột.
Đấu đá hào môn đều hung ác như vậy sao?
Em gái ruột của Cố tổng lại cho người cầm súng chĩa vào người Cố tổng? Thế này mà là anh em sao, nói là kẻ thù giết cha cũng không quá đâu.
Anh ta vẫn nên tranh thủ thời gian báo cảnh sát thì hơn, nếu không thực sự xảy ra án mạng thì làm thế nào.
Lô Viễn run rẩy lặng lẽ kéo tay áo Cố Kiến Dũng, mở sẵn số điện thoại báo cảnh sát cho anh ta nhìn xuống.
Làm lặng lẽ vì Lô Viễn cảm thấy sợ hãi, nếu đối phương biết anh ta đang làm gì thì có phải sẽ trực tiếp cho anh ta ăn một viên kẹo đồng hay không?
Lúc này Cố Kiến Dũng gật đầu.
Đám anh em của Lô Viễn đủ các loại người.
Bình thường khi bắt nạt người già trẻ em thì vô cùng lành nghề, một khi đụng phải người mạnh hơn thì người sau sợ hơn người trước, lúc này chỉ sợ anh ta có nói gì thì những người này cũng sẽ không tiếp tục bán mạng cho anh ta...
Được Cố Kiến Dũng cho phép, Lô Viễn nhanh chóng gọi điện thoại cho cảnh sát, hạ giọng run rẩy nói:
"Alo, sở công an sao, nơi này, nơi này là... Chúng tôi gặp phải phần tử mang súng, các anh nhanh lên một chút..."
Vẻ mặt Cố Kiến Dũng hung dữ, anh ta dùng ánh mắt người chết nhìn Tô Thiển.
Quả nhiên Cố Từ chiều chuộng cô, vì cô mà ngay cả ranh giới luật pháp cuối cùng cũng dám đụng vào.
Nhìn dáng vẻ đối phương có vẻ cũng không phải người dám để án mạng xảy ra.
Nhưng sở hữu vũ khí phi pháp cũng là một tội danh khiến Tô Thiển không chịu nổi rồi.
Vừa rồi anh ta nghĩ sai rồi, nếu như tự mình bắt Tô Thiển thì chỉ sợ sẽ có thêm phiền phức, chi bằng đẩy Tô Thiển vào tù ở Hội Tế thì hơn, trời cao hoàng đế xa, tay Cố Từ cũng không duỗi dài đến đây được.
Anh ta lập tức cắn chặt răng:
"Cố Thiển, mày thật to gan, ngay cả chuyện phạm tội cũng dám làm."
"Hôm nay có tao ở đây, mày đừng hòng chạy."
Rồi lại quay sang trấn an thuộc hạ của Lô Viễn:
"Mấy người yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không dám làm gì đâu! Đợi chút nữa cảnh sát sẽ tới..."
Mặc dù Cố Kiến Dũng nói vậy nhưng những người kia vẫn bị dọa sợ đến mức suýt tè ra quần, nhao nhao lùi lại phía sau.
Dù lúc này Cố Kiến Dũng tức giận nhưng cũng không còn cách nào hay hơn.
Cũng may Thời Cường chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, không có thêm một động tác nào.
Sau khi Ngô Đào che chở cho mấy người Tô Thiển vào xe rồi Thời Cường mới lên xe.
"Anh thật sự là người của cục giám sát sao?" Tô Thiển sững sờ nhìn Thời Cường.
Trịnh cục lập mưu lừa cô sao? Người của cục giám sát đâu có khả năng sẽ mang vũ khí?
Thời Cường ban nãy còn đang bình tĩnh, tự tin, sát khí bừng bừng, lúc này mặt anh ấy lại hơi đỏ, lấy căn cứ chính xác của mình đưa cho Tô Thiển xem:
"Tôi là người của cục Quốc An (1)... Nhận lệnh đến bảo vệ chuyên gia Tô ngài..."
(1) hay còn gọi là cục An ninh Quốc gia
Dựa vào những gì Tô Thiển cống hiến thì tất nhiên không thể có chút sai lầm nào.
Hơn nữa dù Tô Thiển cho rằng chuyến đi Hội Tế lần này là việc tư nhưng đối với cục Quốc An mà nói, chỉ cần liên quan đến môi trường thì đều xem như công việc.
Vậy nên Thời Cường mới nhận lệnh đi cùng bảo vệ cô.
Tô Thiển còn chưa nói gì, Tôn Lập bên cạnh đã hít một hơi lạnh.
Ông trời ơi, Thiển Thiển lại có người của cục Quốc An bảo vệ, rốt cuộc Thiển Thiển đang làm công việc gì vậy?
"Cục Quốc An?" Mặc dù Tô Thiển không quá quen thuộc với bộ máy nhà nước của nước Hoa nhưng cô cũng nghe hiểu đó là một nơi vô cùng lợi hại.
Cô lập tức cảm thấy có thêm lực lượng:
"Nếu Cố Kiến Dũng đã không cho chúng ta đi thì chúng ta quay về, chúng ta đi gặp lãnh đạo ở nơi đó."
Hoàn cảnh Hội Tế kém đến thế này thì nhất định lãnh đạo phải ra mặt để giải quyết hậu quả một cách tốt nhất.
Thậm chí Tô Thiển còn cảm thấy không chừng chỉ có thể từ bỏ thôn trang riêng lẻ, tạm thời di chuyển đến địa phương khác sinh sống...
"Được." Thời Cường gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở Tô Thiển: "Thực ra chuyên gia Tô ngài trực tiếp đi gặp lãnh đạo nơi này cũng không thành vấn đề. Ngài là cố vấn đặc biệt do cục giám sát mời về, cho dù không có tôi đi cùng thì bản thân ngài cũng có quyền lực đi giám sát môi trường bất kì nơi nào của Trung Quốc..."
Không phải tự nhiên mà người của cục giám sát được gọi là "Thượng phương bảo kiếm hành tẩu", cái gọi là một phiếu quyền phủ quyết cũng không phải nói đùa.
Ô nhiễm môi trường nghiêm trọng như vậy, mất bò mới lo làm chuồng thì thôi đi, ngược lại Cố Kiến Dũng còn dám ngang ngược gây án, còn dám triệu tập một nhóm lưu manh, dám ra tay đánh chuyên gia của cục giám sát, nói anh ta kiêu ngạo đến chết cũng không đủ.
Tô Thiển không quá rõ ràng chuyện này, nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
Đã quyết định xong, mấy người Ngô Đào bắt đầu khởi động xe.
Thấy mấy chiếc xe Audi nổ máy, khuôn mặt Cố Kiến Dũng có chút vặn vẹo:
"Lên xe, không được để cho bọn họ chạy!"
Mới nghe anh ta nói bảo cảnh sát thì bị dọa chạy sao?
Một suy nghĩ độc ác xuất hiện trong lòng anh ta.
Lên xe cũng tốt. Dù sao đối với người mang đồ dọa người như vậy, trừ khi là không muốn sống nữa còn không thì ai dám lại gần chứ?
Ngược lại bây giờ khởi động xe, sau đó cố ý đâm xe của họ thì không chừng còn có thể lợi dụng được nữa.
Nghĩ là làm, anh ta lập tức cho người đuổi theo.
Không ngờ mới tốn một chút công sức để lên xe, đội xe của Tô Thiển đã quay đầu xe, triển khai toàn bộ mã lực, gần như dùng tốc độ nhanh như chớp để phóng đi.
Đúng là muốn chạy nha.
Cố Kiến Dũng lập tức trở nên vội vàng.
Nếu như thật sự để Tô Thiển trở về Yến Kinh thì tuyệt đối sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Anh ta lập tức cho tài xế dùng tốc độ cao nhất để đuổi theo.
Nhưng khi lên đường rồi họ mới phát hiện một điều, muốn xe của mình đuổi kịp người ta, nằm mơ may ra còn được.
Tính năng xe của đối phương không những tốt mà kỹ thuật lái xe của những tài xế kia cũng vô cùng lợi hại.
Mười Cố Kiến Dũng cũng đừng nghĩ đến chuyện đuổi kịp bọn họ.
Cố Kiến Dũng trơ mắt nhìn Tô Thiển đi ngày càng xa thì không khỏi chửi rủa.
Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra tự mình gọi điện cho cảnh sát.
Bọn họ rời đi nhanh, đến khi cảnh sát đến thì chỗ này cũng không còn người.
Nghe nói có kẻ xấu mang theo vũ khí đang đi vào trong huyện, bên phía cảnh sát cũng giật nảy người.
Bọn họ vội vàng báo cáo chuyện này cho lãnh đạo huyện, tiếp đó phái thêm nhân viên đặc công hợp tác với công an huyện đặt trạm kiểm soát ở từng giao lộ trong huyện.
Vừa sắp xếp xong chưa được bao lâu đã nhận được tin từ giao lộ phía Tây, bọn họ chặn được ba chiếc xe Audi. Nghe miêu tả giống với những gì người báo án miêu tả, bên trong có người mang theo vũ khí.
Tính năng xe Cố Kiến Dũng tốt nhất, mặc dù người lái xe có kỹ năng không so được với mấy người Ngô Đào nhưng lại là xe có khoảng cách gần nhất với xe của Tô Thiển.
Còn cách một đoạn nữa, Cố Kiến Dũng đã thấy xe Tô Thiển bị chặn lại ở đại lộ.
Trái tim vốn đang lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Anh ta xuống xe, gần như là chạy một mạch đến bên kia.
Lần này nhất định không thể để con ranh Tô Thiển chết tiệt kia chạy khỏi lòng bàn tay anh ta được nữa.
Lúc đến nơi, không đợi cảnh sát nói, Cố Kiến Dũng đã trực tiếp lấy danh thiếp từ trong túi quần ra:
"Tôi là Cố Kiến Dũng, vừa rồi người báo cảnh sát là tôi."
Nhờ có tấm poster lớn của Cố Kiến Dũng vẫn đứng sừng sững dù mưa hay nắng nên ở Hội Tế, không có mấy người không biết Cố Kiến Dũng là ai.
Nghe Cố Kiến Dũng nói là anh ta báo án, bên phía cảnh sát càng thêm coi trọng.
Có người cầm vũ khí chỉ vào nhà đầu tư lớn Cố Kiến Dũng, đơn giản mà nói thì là phát rồi rồi, coi Hội Tế không có người sao?
"Cố tổng yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt những kẻ xấu kia lại."
Nói rồi mấy cảnh sát mặc áo chống đạn bắt đầu đi đến vây quanh ba chiếc Audi lại.
Không đợi bọn họ đến gần, cửa xe đã mở ra, Thời Cường từ bên trong xe đi xuống.
"Tất cả mọi người xuống xe, chúng tôi muốn tiến hành kiểm tra theo quy tắc." Nói rồi mỗi người đều sờ về phía bên hông.
Là cảnh sát bình thường, không phải ai cũng có cơ hội đụng vào súng, mà theo lời Cố Kiến Dũng nói, người đàn ông kia không những không có vũ khí mà thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn.
"Không cần khẩn trương." Đối mặt với cảnh sát, sát khí trên người Thời Cường cuối cùng cũng vơi bớt đi, thậm chí vẻ mặt căng cứng còn mềm lại, tiện tay lấy giấy chứng nhận trong túi quần ra ném về phía cảnh sát trung niên đang đi lại: "Đây là giấy chứng nhận của tôi, mấy người nhìn xem."
Lúc đầu cảnh sát còn tưởng đối phương ném qua vũ khí đáng sợ gì đó, đang muốn móc súng ra mới phát hiện người ta chỉ ném một tờ giấy chứng nhận nhỏ bé mà thôi.
"Giấy chứng nhận?" Cố Kiến Dũng cười lạnh một tiếng: "Anh nghĩ anh là ai chứ, đừng mơ có thể trốn khỏi đây."
Đối phương mạnh đến đâu thì cũng đâu có sức ảnh hưởng như nhà đầu tư lớn là anh ta ở Hội Tế này chứ?
Nào ngờ vừa dứt lời, cảnh sát nhặt tờ giấy chứng nhận nhỏ kia lên như bị bỏng, vội vàng giao cho cảnh sát trung nên bên cạnh, thấp giọng nói:
"Cục trưởng Triệu, ngài mau nhìn xem..."
Phản ứng của cấp dưới khiến cục trưởng Triệu cũng kinh hãi, ông ấy lập tức đưa tay cầm lấy tờ giấy, sau khi nhìn rõ ảnh chụp cùng con dấu đỏ tươi trên chữ viết thì thiếu chút nữa ném đồ vật không chút nguy hiểm trên tay đi.
Không phải chứ, vậy mà lại đụng phải người của cục Quốc An trong truyền thuyết đi phá án?
Sở dĩ nói là trong truyền thuyết vì cục Quốc An là cơ quan đặc biệt của quốc gia, luôn luôn xử lý những chuyện đại sự có liên quan đến an toàn của quốc gia.
Mà người trước mặt này lại cố ý từ Yến Kinh đến đây, hơn nữa còn là nhân viên của cục an ninh quốc gia. Nếu không phải Hội Tế có chuyện lớn gì thì sao có thể kinh động bọn họ được?
"Ngài vào trong xe trước, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút." Ngữ khí cục trưởng Triệu rõ ràng trở nên cung kính hơn nhiều.
"Hỏi cái gì mà hỏi?" Cố Kiến Dũng không hiểu chuyện gì, nhìn cục trưởng Triệu bị một tờ giấy chứng nhận người ta tùy tiện ném ra dọa sợ thì lập tức không đồng ý: "Đồ vật trong tay người này chắc chắn là giả, cục trưởng Triệu, ông đừng bị anh ta lừa..."
Cục trưởng Triệu không quan tâm đến lời kháng nghị của anh ta, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, đi sang một bên, bấm số của cục Quốc An:
"Alo, chào ngài, tôi là cục trưởng cục công an huyện Hội Tế, Triệu Minh Vượng... Hiện tại trong tay tôi có một bản giấy chứng nhận... Số hiệu của giấy chứng nhận là... Người mang chứng nhận tên Thời Cường..."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, sắc mặt ông ấy hoàn toàn thay đổi, không những cầm tờ giấy chứng nhận kia đưa cho Thời Cường bằng hai tay mà còn nhiều lần bày tỏ, nếu như Thời Cường có gì cần bọn họ hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng.
Nói đùa, người của cục Quốc An đi phá án, nhân viên địa phương chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ, về phần họ xử lý đại án hay trọng án gì, hay muốn dẫn người nào đi thì nhân viên địa phương căn bản không có việc xen vào.
"Đúng là có việc muốn các người hỗ trợ." Nếu đã muốn giúp thì không cần phải lãng phí.
Lúc này Thời Cường gật đầu nói.
Nhìn cục trưởng Triệu thật sự bị hù dọa, Cố Kiến Dũng gần như phát điên, hướng về phía cục trưởng Triệu, nghiêm nghị nói:
"Cục trưởng Triệu, vậy mà ông lại ở trước mặt tôi làm việc trái pháp luật, ông coi Cố mỗ tôi là người chết sao?"
"Tôi là người hỗ trợ Hội Tế phát triển, nhiều năm như vậy hãng của tôi cống hiến cho Hội Tế không ít, ông không phải không biết... Ông có tin tôi trực tiếp gọi điện cho lãnh đạo của ông không?"
Lúc anh ta đang đứng một bên ồn ào thì Thời Cường đã chỉ về phía anh ta nói:
"Bắt toàn bộ người trong mấy chiếc xe chạy phía sau Cố Kiến Dũng lại."
Trong tình cảnh ô nhiễm môi trường đang ngày càng trở nên nghiêm trọng, quốc gia đã nhiều lần sửa lại pháp lệnh, những gì Cố Kiến Dũng gây nên đã phạm vào tội hình sự. Chưa nói đến chuyện lúc trước anh ta còn nhiều lần dung túng cho người của mình đuổi đánh mấy người Vũ Triệu và Tô Thiển, hành vi xã hội...
Cục trưởng Triệu hơi sửng sốt.
Bắt Cố Kiến Dũng? Ông ấy có nghe lầm không? Đúng như những gì Cố Kiến Dũng mới nói, anh ta là nhà đầu tư lớn của Hội Tế, lãnh đạo nào mà không nể mặt anh ta mấy phần chứ?
"Đúng là anh ta." Thấy cục trưởng Triệu do dự, Thời Cường gật nhẹ đầu khẳng định: "Bắt tất cả mọi người lại."
Cục trưởng Triệu không tiếp tục suy nghĩ, nghĩ mà xem, để cho người của cục Quốc An lặn lội ngàn dặm từ Yến Kinh đến đây truy lùng thì chắc chắn chuyện Cố Kiến Dũng phạm vào nhất định không nhỏ.
Ông ấy vung tay lên, chỉ về phía Cố Kiến Dũng nói:
"Bắt anh ta lại."
"Triệu Minh Vượng, ông, ông dám..." Không ngờ đối phương lại làm thật, Cố Kiến Dũng trợn tròn mắt, càng ý thức được một vấn đề khó lường, chẳng lẽ người đi theo Tô Thiển không phải là người của Cố Từ mà là người có chút lai lịch sao?
Nhưng dù có được cái huân chương bỏ đi gì đó thì Tô Thiển cũng không thể trở nên chảnh như vậy được chứ?
Dù sao được cái huân chương đó thì thôi đi, cũng đâu phải có huân chương rồi thì bên người sẽ thêm một sát thần nữa.
Đến khi cấp dưới của cục trưởng Triệu cầm bộ còng tay sáng loáng đi đến, Cố Kiến Dũng mới hồi phục tinh thần, lập tức nâng chân muốn chạy.
Anh ta không thể giơ tay chịu trói được, trước tiên phải rời khỏi đây rồi mới tính tiếp được.
Nhưng đó là những gì anh ta nghĩ, cũng phải xem người ta có đồng ý hay không đã, anh ta trực tiếp bị người của cục trưởng Triệu đuổi kịp, nhấn ngã xuống đất, đeo còng tay lên, sau đó đẩy vào xe cảnh sát.
Lô Viễn vốn đi cùng một xe với Cố Kiến Dũng, thấy hình ảnh đó thì hồn cũng bị dọa cho bay đi.
Rốt cuộc em gái của Cố tổng muốn làm gì vậy?
Sao làm việc còn mạnh mẽ hơn Cố tổng vậy?
Nhưng anh ta và Cố Kiến Dũng vốn là người trên cùng một thuyền, anh ta hiểu rõ, nếu Cố Kiến Dũng ngã ngựa thì anh ta cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
May mắn rằng anh ta còn nhớ đến chuyện gọi cho một lãnh đạo cấp cao của Hội Tế.
Lúc trước chính là lãnh đạo này làm trung gian giới thiệu, kéo nhà họ Cố đến đây đầu tư. Lô Viễn là tay chân quan trọng bên cạnh Cố Kiến dũng, đương nhiên cũng đã từng gặp mặt đối phương vài lần.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi:
"Alo, tôi là Lô Viễn... Cố tổng của chúng ta, bị người hãm hại... Cục trưởng Triệu còn bắt ngài ấy đi rồi... Ngài có thể đến đây một chuyến được không..."
Vừa nói được một nửa thì cửa xe đã bị cảnh sát mở ra, họ trực tiếp kéo Lô Viễn xuống xe.
Điện thoại của Lô Viễn lập tức rơi xuống đất.
Vị lãnh đạo kia ngẩn người, liên tục "alo" vài tiếng:
"Lô Viễn, cậu nói cái gì vậy? Cái gì mà Cố tổng bị bắt, rốt cuộc có chuyện xảy ra thế... Lô Viễn, cậu có nghe được không... Đưa di động cho Cố tổng hoặc Triệu Minh Vượng để tôi hỏi xem có chuyện gì xảy ra..."
Triệu Minh Vượng cầm điện thoại di động lên:
"Alo..."
"Ông là Triệu Minh Vượng? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao lại bắt Cố tổng rồi?" Người bên đầu dây bên kia rõ ràng có chút tức giận.
Vấn đề kinh tế Hội Tế luôn dậm chân tại chỗ là một vấn đề vô cùng khó khăn.
Khó khăn lắm mới lôi kéo được phượng hoàng đến mở rộng kinh tế, nếu lại đuổi đi thì về sau còn người nào dám đến Hội Tế đầu tư nữa?
Triệu Minh Vượng cũng có chút nghẹn lời.
Hơn nữa ông ấy cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Đang trong tình huống khó giải quyết, một bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc đưa ra:
"Để tôi nói chuyện với ông ấy..."
Triệu Minh Vượng ngẩng đầu nhìn, rõ ràng bị vẻ đẹp của Tô Thiển làm cho kinh ngạc. Sau đó lại càng mù mịt hơn, cô gái nhỏ xinh đẹp hơn mấy lần so với minh tinh truyền hình này làm gì vậy?
Tuổi còn nhỏ như vậy, không lẽ cũng làm ở cục Quốc An sao?
Nhận được ánh mắt trưng cầu ý kiến của cục trưởng Triệu, Thời Cường gật đầu: "Đưa điện thoại cho chuyên gia Tô đi."
Chuyên gia Tô? Triệu Minh Vượng càng ngẩn người hơn. Thời Cường đã lên tiếng, ông ấy cũng không ngăn cản, nói cho người bên đầu dây điện thoại một câu rồi đưa điện thoại cho Tô Thiển.
Người đầu dây bên kia cũng có chút ngây người.
Sao đột nhiên lại xuất hiện chuyên gia Tô ở đây?
Đang nghi ngờ thì âm thanh Tô Thiển đã vang lên:
"Chào ông, tôi là Tô Thiển, là cố vấn đặc biệt của Cục giám sát..."
Cố vấn đặc biệt của cục giám sát?
Vừa nói một câu, không những bên kia điện thoại yên lặng mà ngay cả Triệu Minh Vượng cũng giật mình, Lô Viễn còn trợn ngược mắt lên.
Ông trời ơi, sao cục giám sát lại có cố vấn chuyên gia trẻ như vậy chứ?
Về phần Cố Kiến Dũng thì càng tức giận nghiến răng nghiến lợi hơn.
Đáng chết! Con ranh này dựa vào đồ của Phương Phỉ mà đã lăn lộn đến chức vị cố vấn đặc biệt của cục giám sát rồi?
Cục giám sát cũng không phải nơi dễ lừa gạt.
Cô gái nhỏ còn trẻ tuổi đã được mời làm cố vấn đặc biệt, chắc chắn phải có bản lĩnh rất lớn.
Tôn Lập và Vũ Triệu nghe xong thì sửng sốt.
Nghe danh tự cục giám sát, Tôn Lập giống với Tô Mẫn ngày xưa, chỉ cảm thấy "Ôi chao, tên nghe thật to nha", còn Vũ Triệu là người trong giới, anh ấy vô cùng rõ ràng trọng lượng của chức vị cố vấn đặc biệt Cục giám sát.
Theo Vũ Triệu biết, toàn bộ cục giám sát của quốc gia cũng chỉ có khoảng mười cố vấn đặc biệt.
Nói một các khác, cục giám sát chịu đưa thư mời quan trọng như vậy cho Tô Thiển thì cũng có nghĩa là họ đã sớm nhận định, Tô Thiển có tầm quan trọng trong giới sinh vật, có thể nói là cô được xếp vào mười vị trí đầu của Trung Quốc.
Nghĩ đến đây anh ấy cũng hiểu, khó trách người ta ra ngoài xử lí việc công sẽ có người đi theo bảo vệ, đây cũng chính là trọng lượng của nhân vật quan trọng cấp quốc gia.