Tô Mẫn căn bản không lo lắng cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế nào, lúc này bà đang vô cùng đau buồn phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Từ vững vàng ngồi ở vị trí lái xe, bà muốn dùng ánh mắt mình để trừng phạt người đàn ông dám can đảm trộm trái tim cháu gái mình đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy mà lại dám lén lút cướp Tô Thiển đi, Tô Mẫn tuyên bố, từ nay về sau bà hoàn toàn thoát fan của Cố Từ.
Mặc dù bà đã sớm nhận ra Cố-vua-màn-ảnh-Từ có tình cảm với Tô Thiển nhưng Tô Mẫn vẫn không ngờ rằng con heo kia đã sớm xuống tay với cây củ cải trắng nhà mình.
Vừa nghĩ đến chuyện bà chỉ mới không ở cạnh cháu gái một lúc thôi mà Cố Từ đã "lừa" Thiển Thiển đi, Tô Mẫn tức đến mức ngứa răng.
Khó trách lúc trước lại ân cần như vậy, để bà và Trần Tranh có thời gian bận rộn chuẩn bị hôn lễ còn anh thì đến sân bay đón Thiển Thiển, nếu có vấn đề nghi thức gì anh cũng sẽ nhắc Thiển Thiển chú ý, họ sẽ gặp nhau ở chỗ này.
Ha... Nhất định là trong khoảng thời gian này do bà không chú ý đến Thiển Thiển nên Cố Từ mới lợi dụng thời cơ.
Thấy dì mình đang nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lại vô cùng bi thương không ai thấu, Tô Thiển cũng không khỏi có chút chột dạ.
Nếu như cô nói cho dì biết người thổ lộ trước là cô thì dì có tức đến mức trực tiếp ném cô ra khỏi nhà không?
Trần Thảo thì hoàn toàn ngược lại, cô ấy thỉnh thoảng lại liếc trộm Cố Từ khí thế mạnh mẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vòng bạn bè của cô ấy lúc này hoàn toàn nổ tung rồi!
Có chị gái là chủ của núi Tiểu Dung, bạn bè cô ấy hâm mộ đến mức mắt cũng muốn rơi ra rồi.
Núi Tiểu Dung của chị gái không tính thì thôi, anh rể tương lai lại còn là người đứng đầu Cố thị!
Đã có bạn học nhỏ đi tra thông tin về Cố Từ sau đó lập tức chụp màn hình gửi lên.
Sau khi Cố Từ tiếp nhận Cố thị đã lập tức có người đánh giá giá trị bản thân Cố Từ, nói là ít nhất phải trăm tỷ, hơn nữa anh còn vững vàng đứng vị trí thứ mười những người giàu nhất Trung Quốc khi mới ba mươi tuổi.
Những người xếp trước anh đều ít nhất từ năm mươi tuổi trở lên.
Nói cách khác, tổng giám đốc Cố chính là Vương lão ngũ kim cương hàng thật gia thật.
Là tổng giám đốc bá đạo không ít thiếu nữ ao ước đó!
Một chị gái nhỏ từ trên trời rơi xuống, anh rể lại là tổng giám đốc đáng giá trăm tỷ, cuộc sống này cô ấy là người thắng rồi!
Còn có một người bạn thân gửi cho Trần Thảo một tin khác.
Cố Từ không những là tổng giám đốc hào môn mà trước đó còn là vua màn ảnh có tầm ảnh hưởng quốc tế, đã từng khiến toàn bộ thiếu nữ Trung Quốc thương nhớ một thời.
Sở dĩ nói đã từng là bởi vì có một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn khiến khuôn mặt hoàn mỹ như thần kia hóa thành mây khói...
Lúc này Trần Thảo chắc chắn chị gái mới và những người một lòng hướng về "tiền" kia không giống nhau chút nào, chị gái và anh rể tương lai nhất định là chân ái của nhau, nói không chừng còn có một mối tình oanh liệt không muốn người khác biết nữa đó.
Mặt của anh rể đã bị hủy thành như vậy mà chị gái vẫn không rời không bỏ, còn có ánh mắt anh rể nhìn chị gái nữa, thật ấm áp...
Ôi, thật cảm động!
Hai đôi mắt nóng rực sau lưng khiến Tô Thiển như ngồi trên bàn chông. Cô cố gắng ngồi thẳng tắp, giữ một khoảng cách nhất định với Cố Từ, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng chăm chú nhìn phía trước, căn bản không cho Cố Từ cơ hội bốn mắt nhìn nhau.
Khó khăn lắm xe mới dừng lại, Cố Từ nhìn cô bằng ánh mắt oan ức.
Tô Thiển cũng cảm thấy rất có lỗi, lúc xuống xe, nhân lúc Tô Mẫn không chú ý, cô nhanh chóng vươn tay ra, lặng lẽ nắm lấy cánh tay Cố Từ lắc lắc, lúc định rút tay về thì lại bị Cố Từ nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Buông tay..." Tô Thiển nhỏ giọng năn nỉ.
Cố Từ bình tĩnh nhìn Tô Thiển, ánh mắt thể hiện rõ sự ưu thương.
Sao bây giờ anh lại lưu lạc đến mức không thể gặp người thế này?
Đây chính là vua màn ảnh vang danh tứ phía ngày trước, ánh nhìn thâm tình yếu ớt lại chăm chú thế này của anh khiến chân Tô Thiển cũng muốn nhũn rồi.
Không phải chỉ là một tay thôi sao, cho anh, tay khác cũng cho anh!
Còn chưa được sao, vậy thì hôn nhẹ tay anh một chút là được nhỉ?
Lúc Tô Mẫn chuẩn bị lấy đồ ra thì đúng lúc nhìn thấy rau xanh nhà mình đang tự nâng móng heo của người ta lên dùng sức gặm một cái...
Dưới chân bà cảm thấy hụt hẫng, thiếu chút nữa ném những thứ đang cầm trên tay xuống đất.
Đây đâu phải móng heo lớn, đây là yêu nghiệt thì đúng hơn, khiến cải trắng nhà bà chủ động dâng đến cửa thì thôi đi, giờ lại còn mê mẩn đến mức chờ cơ hội để gặm một cái!
Một lúc lâu sau bà mới nhớ ra bên người còn một cây củ cải trắng noãn nữa. Nếu mới chỉ đi theo bà có một ngày, chuyện khác chưa học được đã học được nên gặm móng heo như thế nào thì cha mẹ chồng tương lai còn không tức điên lên mới lạ!
Bà nhanh chóng lấy tay che đôi mắt đã mở to của Trần Thảo rồi kéo tay cô bé xoay người rời đi...
Mới đi được mấy bước chuông điện thoại đã vang lên, Tô Mẫn tiện tay nhận cuộc gọi:
"Alo..."
Cháu gái bị yêu nghiệt Cố Từ mê hoặc đến mức khiến Tô Mẫn tức giận, vậy nên giọng nói của bà cũng có chút không tốt.
Đối phương rõ ràng bị giọng nói áp suất thấp của Tô Mẫn làm cho kinh ngạc, người đàn ông bên kia điện thoại dừng lại một chút rồi cất giọng thăm dò hỏi:
"Tô Mẫn, là em sao?"
Bước chân Tô Mẫn lập tức dừng lại.
Cho dù đã qua rất nhiều năm nhưng giọng nói đàn ông có thể khiến tai người khác mang thai này vẫn có thể dễ dàng khơi gợi lại kí ức của Tô Mẫn:
"Từ Khuông?"
"Là anh... Mẫn Mẫn..." Người đàn ông rõ ràng có chút kích động, một giây sau điện thoại đã đổi người cầm, một giọng người phụ nữ nhõng nhẽo điệu đà vang lên: "Chị Mẫn Mẫn, là chị sao? Em là Triệu Lỵ nha."
Cách điện thoại vẫn có thể nghe được âm thanh kêu đau của người đàn ông.
Nghe đối phương gọi mình là "chị Mẫn Mẫn", sắc mặt Tô Mẫn không khác ăn phải ruồi là bao:
"Đã biết, Triệu Lỵ, có chuyện gì sao?"
Khó trách bà lại có phản ứng như vậy, Từ Khuông không phải là ai khác mà chính là tình đầu của Tô Mẫn, người đàn ông duy nhất có quan hệ yêu đương với bà, còn về phần Triệu Lỵ, bà ta chính là bạn cùng phòng ngủ, chị em tốt ngày trước của Tô Mẫn...
So sánh với Tô Mẫn dáng người tinh tế cao gầy, tính cách mạnh mẽ thì Triệu Lỵ lại hoàn toàn ngược lại, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan cũng rất đáng yêu, nói về nhan sắc, mặc dù kém với hoa hậu giảng đường Tô Mẫn chói mắt thì cũng có một đám người che chở.
Tô Mẫn đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Lỵ, cũng cảm thấy bà ta làm người khác thương yêu chăm sóc, trong cuộc sống sinh hoạt ngày thường bà cũng rất chăm sóc quan tâm Triệu Lỵ, Triệu Lỵ cũng mở miệng ra là một tiếng "chị Mẫn Mẫn", trong mắt người ngoài, quan hệ của hai người họ có thể nói là thân như chị em.
Chỉ là Tô Mẫn không ngờ đến chính là, người chị em tốt này của bà lại cướp đi người bà yêu, Từ Khuông.
Tô Mẫn là giáo hoa* còn Từ Khuông là giáo thảo** kiêm chủ tịch hội sinh viên, là người không thiếu nữ sinh muốn gả cho.
*giáo hoa: hoa khôi học đường
**giáo thảo: từ ngữ chỉ nam sinh đẹp trai, học giỏi nhất trường.
Chỉ là Tô Mẫn chưa từng nghĩ rằng Triệu Lỵ luôn ngọt ngào gọi mình là "chị gái" và Từ Khuông là "anh rể" cũng nằm trong số đó.
Trước khi tốt nghiệp đại học, vì Từ Khuông muốn ở lại Yến Kinh nên không về quê, cha mẹ Từ Khuông tức giận đã chạy đến đây, cũng không để Từ Khuông biết mà hẹn Tô Mẫn ra, cưỡng ép rằng, nếu bà thật sự thích Từ Khuông thì cùng Từ Khuông về quê với bọn họ, nếu không cũng đừng dây dưa với Từ Khuông nữa.
Lúc ấy tình cảm của Từ Khuông và Tô Mẫn đang rất sâu đậm, sao có thể tách ra được?
Nhưng ở Yến Kinh này còn có em gái Tô Hoành của bà đang học trung học năm hai, Tô Mẫn luôn xem em gái là trách nhiệm của mình, bà cũng không thể bỏ mặc em gái không quan tâm đến được.
Lúc ấy bà đã nói với cha mẹ Từ Khuông, bà sẽ giúp họ thuyết phục Từ Khuông về quê trước, sau khi Tô Hoành thi đại học xong Tô Mẫn sẽ nghỉ việc ở Yến Kinh để về quê với Từ Khuông.
Sau đó quả nhiên Tô Mẫn thuyết phục được Từ Khuông, để ông ta về quê thu xếp trước. Nhưng bà không ngờ rằng, cùng quay về quê với Từ Khuông còn có Triệu Lỵ, sau đó trước đêm Tô Hoành thi tốt nghiệp trung học, Tô Mẫn nhận được thiệp mời đám cưới của Từ Khuông và Triệu Lỵ...
Lúc cầm tấm thiệp mời, Tô Mẫn căn bản không muốn tin, bà mua vé xe lửa đến đó muốn tìm Từ Khuông hỏi cho rõ, nhưng sau khi xuống xe lửa lại không thấy Từ Khuông mà chỉ thấy Triệu Lỵ nâng cao bụng đứng đó, hơn nữa khi nhìn thấy Tô Mẫn, Triệu Lỵ đã quỳ xuống cầu xin Tô Mẫn đừng mang Từ Khuông đi, đứa trẻ trong bụng bà ta không thể không có cha được...
Tô Mẫn ngoài tự tôn ra thì không còn gì cả, bà chỉ ở lại quê của Từ Khuông trong một thời gian ngắn rồi lại mang theo trái tim vỡ nát quay về.
Sau đó Tô Mẫn cũng có nghe bạn học nói qua, thật ra ngày đó là Triệu Lỵ tìm cách chuốc Từ Khuông quá chén rồi còn cố tình chặn Tô Mẫn.
Ngày hôm sau Từ Khuông tỉnh lại còn làm loạn hôn lễ lên, thậm chí còn thiếu chút nữa phá hỏng hôn lễ, Triệu Lỵ ở trong hôn lễ cũng mang tiếng vô cùng xấu...
Chỉ là trái tim Tô Mẫn đã chết, bà cũng không muốn nghe bất kể tin tức gì liên quan đến hai người, bà trực tiếp xóa số điện thoại hai người, chặn tất cả các phương thức liên lạc.
Thậm chí vì không muốn có chút dính líu gì đến hai người mà nhiều năm họp lớp Tô Mẫn cũng không đi.
Không ngờ rằng một mối quan hệ đã mất liên hệ hai mươi năm mà Triệu Lỵ vẫn còn có thể thần thông quảng đại đến nỗi tìm được số điện thoại của bà, hơn nữa còn gọi đến.
Triệu Lỵ ở bên kia điện thoại che miệng cười khẽ một tiếng:
"Cái gì mà có chuyện với không có chuyện chứ... Em và A Khuông đều không có chí hướng gì lớn... Đơn vị công chức chị cũng biết đó, mỗi ngày đều rất rảnh rỗi, uống mấy chén trà nóng, một quyển báo, cứ tùy tiện như vậy là hết một ngày, hai bọn em cũng là lãnh đạo nhỏ không đáng chú ý, không giống nữ cường nhân như chị Mẫn Mẫn, là một người bận rộn, sống rất có phong thái của một mỹ nhân đô thị..."
"Giữa tôi và cô còn khách sáo như vậy làm gì?" Tô Mẫn lạnh nhạt cắt lời Triệu Lỵ: "Không có việc gì thì tôi cúp máy trước..."
Tô Mẫn đã từng nghĩ rằng đời này bà sẽ hận chết Từ Khuông và Triệu Lỵ, nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy giọng hai người bà mới phát hiện bản thân không có chút cảm xúc dư thừa nào, ngược lại càng cảm thấy buồn cười hơn.
Triệu Lỵ luôn mồm "em và Từ Khuông như thế nào" chẳng phải là muốn thể hiện sinh hoạt của hai vợ chồng nhà họ hạnh phúc như thế nào với bà sao? Nhưng vợ chồng bọn họ như thế nào có liên quan gì đến bà?
Không ngờ Tô Mẫn lại có phản ứng như vậy, giọng nói ỏn ẻn nũng nịu bên kia của Triệu Lỵ lập tức bị phá hỏng trở nên không hài hòa chút nào:
"Chị Mẫn Mẫn, có phải chị không chịu tha thứ cho em và A Khuông về chuyện năm đó không..."
"Nếu cô gọi để nói những lời nhảm nhí này thì không cần phải tiếp tục đâu. Còn nữa, giọng điệu này của cô nhiều năm qua cũng chỉ có Từ Khuông nhà cô thích nghe thôi, tôi mới nghe đã nổi hết da gà lên rồi." Tô Mẫn "xì" một tiếng rồi cười, cũng không đợi Triệu Lỵ giải thích đã lập tức cúp điện thoại.
Đã bao nhiêu tuổi rồi còn bắt chước cô gái nhỏ nũng nịu ỏn ẻn, bà cũng không phải Từ Khuông muốn nuông chiều bà ta đâu!
Không ngờ bà mới đi được hai bước, Triệu Lỵ đã gọi điện thoại đến:
"Chị Mẫn Mẫn..."
"Xưng hô như vậy khiến tôi rất buồn nôn, gọi tôi là Tô Mẫn. Còn nữa, tuổi của cô bây giờ là bốn mươi chứ không phải mười bốn... Không biết nói chuyện thì đừng mở miệng, có chuyện gì thì nói nhanh lên chút..."
Triệu Lỵ bị nghẹn một lúc lâu, mãi cũng không nói ra được một chữ, đúng lúc kiên nhẫn của Tô Mẫn gần cạn hết, chuẩn bị cúp máy lần nữa thì bà ta mới nghiến răng nói:
"Chuyện là, Tô Mẫn, em gọi điện thoại cũng không phải vì chuyện gì khác, là như thế này, con gái em sắp kết hôn, thời gian là vào ngày kia, địa điểm là khách sạn Phượng Tường... Em báo cho tất cả bạn học cũ, đến lúc đó mọi người đều đến, nhiều năm không gặp, tất cả mọi người đều nhớ chị, không phải chị cũng ở Yến Kinh sao, nhân dịp này đến gặp mặt luôn, bạn học cũ gặp mặt một lần, cũng vui vẻ một chút không phải sao..."