Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

Chương 93
 
"Hay là, có người giống nhau…" Sợ Lưu đạo nhà mình chịu đả kích quá lớn mà ngất đi, trợ lý trái lương tâm an ủi.
    
Giống nhau con mẹ nó!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
    
Tươi cười trên mặt Lưu Dương so với khóc còn khó coi hơn—
    
Cái gì mà giống nhau, người phụ nữ bí ẩn kia, xem ra thật sự là Tô Thiển.
 
Cô gái này làm sao lại có thể gây ra chuyện như vậy chứ?
    
Theo Lưu Dương thấy, Tô Hằng chính là vì cô mà có thể lấy tiền đồ ra đánh bạc.
 
Hầu Tĩnh Di rõ ràng là có tình cảm sâu đậm với Tô Hằng, nếu không đêm qua bà ta không có khả năng khóc thành như vậy mà vẫn không muốn làm khó Tô Hằng.
 
Kết quả Tô Thiển lại là người đứng núi này trông núi nọ. Hôm qua vừa mới ở cùng Tô Hằng, hôm nay đã dính với Cố Từ.
 
Lại còn bị người ta chụp đưa lên tin tức.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về phần bữa tiệc sắp tới, rõ ràng là Tu La tràng* mới đúng.
*Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống.
    
Mặc dù Lưu Dương cũng không cho rằng một diễn viên nhỏ như Tô Hằng sẽ có đủ sức cạnh tranh với ông chủ nhà họ Cố, nhưng mấy ngày nay cũng coi như nhìn thấu, tính cách của Tô Hằng cực kỳ quật cường.
 
Trước đây chỉ bởi vì Watson thèm muốn Tô Thiển mà trực tiếp đánh người ta,lúc này biết được mối quan hệ giữa Cố Từ và Tô Thiển, sợ sẽ liều mạng với người ta.
 
Còn có bộ dạng phẫn nộ rời đi của Tô Hằng vừa rồi, chắc không phải là, lát nữa tìm Cố tổng quyết đấu chứ?
 
Nếu không, ông ta nói vời Cố Từ, trước hủy bữa tiệc lần này…
    
Nghĩ như vậy liền lấy điện thoại gọi điện cho Cố Từ:
 
"Cố tổng, bữa tiệc…"
 
“Bữa tiệc đã chuẩn bị tốt.” Giọng của Cố Từ qua micro hơi méo mó, nhưng lại có tính chân thật không thể nghi ngờ, “Tôi ở khách sạn đợi các vị…”
 
“Được…” Lưu Dương nghẹn một hồi lâu, nhưng vẫn không dám làm trái ý Cố Từ.
Dù Cố Từ từng giữ địa vị hàng đầu trong giới điện ảnh và truyền hình hay hiện tại là Tổng giám đốc Cố thị, đều là tồn tại Lưu Dương không thể chống lại được.
 
Cùng trợ lý vào trong xe, dọc đường Lưu Dương cảm giác như ngồi trên đống lửa, không giống như đi dự tiệc mà giống đi ra pháp trường hơn.
 
Không ngừng thúc giục tài xế lái xe đi nhanh chút.
 
Tên nhóc Tô Hằng đó đã đi từ sớm, nếu mình đi chậm, tên nhóc tính tình ngoan cố kia đánh nhau cũng với Cố Từ thì làm sao?
 
“Quay lại với tình cũ" vốn đã gặp nhiều tai nạn, nay khó khăn lắm mới sắp đóng máy được, nếu Cố Từ và Tô Hằng đánh nhau, Cố Từ tức giận yêu cầu thay nam chính thì chính là muốn mạng ông ta.
 
Cũng may vội vã đi hết một quãng đường, cuối cùng cũng bắt kịp xe của Tô Dục ở bãi đậu xe của khách sạn.
 
Nhưng khi ông ta xuống xe đã không thấy bóng dáng Tô Dục, chỉ còn Lục Vân Phỉ và Hầu Tĩnh Di ở phía trước.
 
Vội xoa mồ hôi lạnh đuổi theo:
 
“Hai vị lão sư, Tô Hằng đâu?”
 
"Vừa vào khách sạn…" Lục Vân Phỉ nói, cũng bước nhanh hơn——
 
Đánh giá những bức ảnh ở sân bay, lúc này Tô Thiển hẳn là đang ở cùng với Cố Từ, Lục Vân Phỉ quả thực không thể chờ được nhìn thấy Tô Dục tức giận trở mặt với Cố Từ, hận Tô Thiển thấu xương.
    
Hầu Tĩnh Di cũng nghĩ như vậy.
 
Đúng là ông trời đang giúp bà ta. Bà ta hiểu tính tình của Tô Dục, trong mắt không chứa được một hạt cát, Tô Thiển câu lấy ông, trong nháy mắt lại có thể cho ông đội mũ xanh, Tô Dục có thể chịu được mới là lạ.
 
Ba người mang ba tâm tư khác nhau, đều tăng tốc độ.
 
Vào đại sảnh, xuyên qua bình phong tùng hạc cùng hòn non bộ nước chảy róc rách, liếc mắt liền nhìn thấy Cố Từ đứng ngoài phòng ăn, đối diện là bóng lưng phẫn nộ của Tô Dục.
 
Thân thể Lưu Dương chấn động—
 
Mẹ ơi, nhìn như thế nào cũng giống sắp xảy ra chuyện!
 
“Chú Tô, mời chú vào.” Cố Từ từ trước đến nay vẫn rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, lúc này làm sao lại phát hiện ra áp suất thấp trên người Tô Dục?
 
Chỉ là hiện tại tâm tình anh rất tốt, lại muốn cướp lấy nhân tâm của người ta, một chút ấm ức cũng không chịu thì sao được?
 
Chỉ tiếc Tô Dục thấy anh liền khó chịu, xụ mặt nói:
 
"Ai bảo cậu lại đây, bảo bối đâu?"
 
"Chú Tô tạm thời đừng nóng nảy, bảo bối…"
 
“”Bảo bối" là cách cậu có thể gọi sao? Còn có cậu gọi ai là chú?” Tô Dục giống như một con sói bị xâm phạm lãnh địa, tức khắc xù lông.
 
“Thực xin lỗi,” Cố Từ thoải mái nhận sai, "Tô Thiển đến phòng rửa mặt, cháu vốn muốn đi cùng cô ấy, nhưng cô ấy lại lo lắng ngài không tìm được người sẽ sốt ruột, cố ý để cháu ở chỗ này chờ ngài…"
 
"...Cháu biết mình còn nhiều thiếu sót, không thể làm ngài hài lòng, nhưng ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cô ấy chịu chút ấm ức nào... Thiển Thiển là một cô gái dễ mềm lòng, nếu cô ấy thấy chúng ta nảy sinh xung đột, chắc chắn sẽ không vui…”
 
Câu nói cuối cùng không thể nghi ngờ đã đánh vào tử huyệt của Tô Dục…
    
Điều Tô Dục không muốn nhất chẳng phải chính là bảo bối nhà mình không vui sao?
 
Cố Từ này quá gian xảo, nhận sai nhanh như vậy, làm người ta không nắm được chút nhược điểm nào, còn cố ý đẩy tấm gỗ Thiển Thiển ra…
    
Tô Dục giận dữ nhìn Cố Từ, bỗng nhiên giơ tay.
 
Vốn càng nhìn Tô Dục càng không vừa mắt, muốn đẩy người ra, không ngờ vừa muốn động, Lưu Dương đã chạy tới, ôm chặt cánh tay ông, lại nhéo nhéo, cố gắng là Tô Dục tỉnh táo chút.
    
"Ai nha, Tô Hằng, sợ là cậu chưa biết đi? Để tôi giới thiệu với cậu. Đây là nhà đầu tư của đoàn làm phim của chúng ta, Cố tổng Cố Từ của Tập đoàn Cố thị. Cố tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh… Ngoài ra, Cố tổng cũng là một ảnh đế, nếu cậu có vấn đề gì về vai diễn, trong bữa tiệc cậu có thể hỏi Cố tổng…"
 
Lưu Dương nói nhiều như vậy mục đích chính là để nhấn mạnh địa vị cao của Cố Từ, để Tô Dục không dám hành động càn rỡ.
 
Người ta chính là kim chủ ba ba, chúng ta không thể trêu vào…
 
“Được.” Tô Dục nhìn chằm chằm Cố Từ, “Lát nữa xin Cố tổng chỉ giáo nhiều hơn.”
 
Miệng nói “Xin chỉ giáo", nhưng lại mang theo âm điệu nghiến răng nghiến lợi.
    
Lưu Dương lại sắp đổ mồ hôi lạnh, ông ta nắm lấy cánh tay Tô Dục, ấn mạnh xuống, cười nhìn Cố Từ nói:
 
"Chà, Cố tổng, mọi người gần đến hết rồi, chúng ta vào thôi."
 
Khó khăn mới kéo được người vào phòng, Lưu Dương chào hỏi mọi người xếp chỗ ngồi:
 
"Cố tổng, hôm nay chúng tôi là dính ánh sáng của ngài, mời ngài ngồi ghế trên…Còn có Hầu lão sư và Lục lão sư, hai người đều những người thành đạt trong giới, đặc biệt là Lục lão sư, cũng xem như là bạn cũ của Cố tổng, liền ngồi bên cạnh Cố tổng đi…”
 
Lục Vân Phỉ bình tĩnh nhìn Cố Từ, ánh mắt liễm diễm động lòng người ——
 
Nếu nói ảnh đế từng ngạo thị quần hùng trong giới giải trí Cố Từ như một đóa hoa quỳnh, kinh diễm thế nhân sau lại tàn lụi trong nháy mắt, thì Cố Từ hiện đang đứng đầu của tập đoàn Cố thị lại giống như cây trúc thẳng tắp trên núi, làm người ta say mê…
 
Là một siêu sao quốc tế, Lục Vân Phỉ trước nay vẫn luôn lấy phong thái kiêu ngạo khách khi với mọi người, giờ lại như biến thành một cô gái nhỏ, yểu điệu như nước suối nói:
    
"Cố Từ, đã lâu không gặp…"
 
Giọng nói mềm mại ngọt ngào như vậy khiến chân những người khác đều cảm thấy mềm nhũn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
 
Đây là Lục lão sư lãnh diễm động lòng người thường ngày?
 
Nhìn ánh mắt cô ta nhìn Cố Từ, cùng giọng điệu khi nói chuyện, không chỗ nào không chứa tình cảm…
    
Cố Từ còn chưa nói gì, sắc mặt Tô Dục liền trở nên khó coi, hung hăng liếc Cố Từ một cái.
    
Tên khốn này quả nhiên không phải người tốt lành gì, nếu không làm sao đi đến đâu cũng câu tam đáp tứ* với người khác.
*câu tam đáp tứ ý chỉ hành động lố lăng, không đứng đắn
 
Ông quay đầu tức giận, giây lát sau hai mắt sáng lên. Là Tô Thiển từ bên ngoài tiến vào.
    
Lưu Dương vốn luôn chú ý tới động tác của Tô Dục cũng nhìn thấy Tô Thiển, không đợi Tô Dục đi ra ngoài, ông ta đã đẩy Tô Dục về phía trước, sau đó trực tiếp đè ông ngồi xuống.
 
"Chúng ta không thể phụ lòng tốt của Cố tổng, phải không, mọi người ngồi xuống ngồi xuống đi…"
 
Lại nói với Ngụy Manh:
    
"Manh Manh, cô và Tô Thiển đều là mấy cô gái nhỏ trạc tuổi nhau, ngồi cùng một chỗ đi, cũng tiện nói chuyện hơn đúng không?"
 
“Cô Tô, lại đây ngồi đi..” Ngụy Manh tức khắc cảm thấy phát khổ trong lòng.
 
Cô ta vốn muốn tránh đi, nhưng ai biết đạo diễn lại tự mình điểm tên, cũng không biết lát nữa mình làm bia đỡ đạn thì có lì xì hay không nữa?
 
“Được.” Tô Thiển cũng không quan tâm, thoải mái đồng ý.
 
Cô còn chưa kịp ngồi xuống, một bóng đen liền đổ xuống bên cạnh cô, Cố Từ vòng qua mọi người, ngồi xuống ngay bên cạnh Ngụy Manh, lại tự mình kéo chiếc ghế bên cạnh ra:
 
"Cô Tô, ngồi bên này.."
 
Thanh âm trầm ấm giống như loại rượu ngon nhất thế gian, khiến người ta say đắm.
 
Tô Thiển bỡn cợt liếc mắt nhìn Cố Từ, bĩu môi, ánh mắt Cố Từ tức khắc tối sầm lại.
 
“Như vậy sao được……” Lưu Dương lập tức có chút sốt ruột.
 
Nhưng còn không chờ ông ta phản đối, Cố Từ đã trực tiếp xoay người Tô Thiển ngồi xuống.
 
"”Quay lại với tình cũ" có thể đi đến ngày hôm nay đều nhờ đạo diễn Lưu, Lưu đạo tất nhiên phải ngồi ghế trên…"
 
Trợ lý của Cố Từ cũng là một người nhanh nhạy, nghe vậy không đợi Lưu Dương từ chối, liền trực tiếp đưa người tới vị trí chính giữa bên cạnh Lục Vân Phỉ.
 
Lục Vân Phỉ đang vén một lọn tóc từ tai ra sau đầu, biểu tình dịu dàng, tức khắc cứng đờ.
    
Tô Dục bên cạnh càng tức giận, nghĩ Cố Từ sao có thể không biết xấu hổ như vậy, lại mặt dày mày dạn phải ngồi bên cạnh con gái bảo bối…
 
Ngụy manh chỉ cảm thấy chính mình hôm nay thật là xui xẻo ——
 
Một bên là Tô Dục, một bên là Cố Từ, mình như bây giờ rõ ràng đang ngồi trên miệng núi lửa chuẩn bị phun trào.
    
Nhất thời tâm cam đều run lên từng hồi.
 
Theo bản năng sinh tồn, anh kéo Su Qian và run giọng nói.
 
"Cái kia, cô Tô, hai người chúng ta đổi chỗ ngồi được không?"
 
Nếu thực sự ngồi đây, đứng nói đến thưởng thức món ngon, quả thực muốn tổn thọ.
    
Cái gọi là kẻ giết người sẽ không chết, nguyên nhân dẫn đến căng thẳng giữa Cố tổng và Tô Hằng chắc chắn là vì Tô Thiển, vậy thì cứ kéo Tô Thiển qua.
 
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tô Thiển.
 
Ngụy Manh nghĩ đến, mọi người sao có thể không nghĩ đến?
    
Nhất thời đã có ấn tượng xấu về Tô Thiển.
 
Cái gọi là có phúc không biết hưởng chính là chỉ Tô Thiển đi?
 
Không cần biết đó là Cố Từ hay Tô Dục, hai người này đều là những người đẹp trai hạng nhất, lọt vào mắt xanh của một trong hai người đã là may mắn lắm rồi, nhưng Tô Thiển thì giỏi rồi, cô thậm chí còn dã tâm thu cả hai người.
 
Một kẻ lòng tham không đáy ngay cả ông trời cũng không có mắt, không phải, thuyền đã lật, bây giờ Cố Từ và Tô Hằng giương cung bạt kiếm, bọn họ không tin cô còn có mặt mũi mà qua ngồi…
    
Lục Vân Phỉ và Hầu Tĩnh Di không chỉ khó chịu mà còn vô cùng tức giận.
 
Tiểu yêu tinh Tô Thiển kia có cái gì tốt?
 
Thế nhưng khiến hai thiên chi kiêu tử đều khăng khăng một mực?
 
Bây giờ phát hiện ra bản chất Tô Thiển là người lả lơi ong bướm, không phải trước tiên nên đối phó Tô Thiển sao?
 
Kết quả hai người thế nhưng buông tha Tô Thiển, sau đó vô cùng ấu trĩ nhằm vào nhau.
    
Rõ ràng có thể nhìn ra Cố Từ có chút chột dạ, đối với khiêu khích của Tô Dục hầu như không để ý tới, nhưng nếu nói thản nhiên đối mặt thì thản nhiên đối mặt, sao quay đầu lại lại lặng lẽ gắp đồ ăn cho Tô Thiển?
 
Cố Từ vẫn còn có chút che đậy, Tô Dục lại trực tiếp hơn rất nhiều, ngoài gắp đồ ăn còn giúp Tô Thiển lấy canh, thậm chí còn gỡ xương cá, cuối cùng còn rót cho Cố Từ vài ly rượu.
 
Ánh mắt Cố Từ nhìn Tô Thiển liền có chút u oán—
 
Bố vợ không nói lý, bảo bối* không vui…
* “bảo bối” này là anh tự gọi mình đó :))
 
Chỉ có điều thân thể hiện tại của Tô Dục chắc chắn có chút mẫn cảm với rượu, mặc dù Cố Từ không dám làm càn trước mặt cha vợ tương lai, nhưng Tô Dục uống một chén rượu vẫn say.
    
Cuối cùng, ông loạng choạng đứng dậy và chỉ vào mũi Cố Từ:
    
"Tên nhóc kia, nếu cậu còn dám quấn lấy Thiển Thiển nhà chúng tôi…"
 
Một câu tàn nhẫn còn chưa nói hết, ông đã ngã xuống bàn. Cố Từ nhanh tay nhanh mắt đỡ được ông.
    
Sau đó trực tiếp cõng Tô Dục trên lưng—
 
Đây gọi là phụ từ tử hiếu*, chỉ hy vọng cha vợ nhìn thấy lòng hiếu thảo của mình mà sớm đón nhận mình.
*cha hiền lành, con hiếu thảo
    
Lưu Dương vừa đưa một viên thuốc vào miệng, nhìn thấy cảnh này, tức khắc ho khan kịch liệt.
    
Nói đùa gì vậy, cái gọi là tình địch  gặp nhau đỏ mắt, Cố tổng lại ngược lại, vậy mà lại cõng người ta đi, ai nha không đúng, chắc không phải định giết người diệt khẩu chứ?
 
Liền đẩy ghế chạy ra ngoài…
 
Tô Thiển lo lắng Tô Dục không thoải mái, cũng muốn đi theo, nhưng đã bị Lục Vân Phỉ chặn lại.
 
"Cô Tô, có thể mượn chút thời gian nói chuyện được không?"
 
Thấy không khí giữa hai người không ổn, những người khác vội vàng tăng tốc rời khỏi phòng ăn.
 
Tô Thiển dừng lại, quay đầu nhìn Lục Vân Phỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa đào mùa xuân khiến Lục Vân Phỉ càng thêm chán ghét.
 
Ngoài tuổi nhỏ trẻ đẹp, Tô Thiển còn có cái gì?
 
Rõ ràng Cố Từ không phải là người nông cạn chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài, thế nhưng cũng bị Tô Thiển mê hoặc thành như vậy.
    
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thiển, một hồi lâu, Lục Vân Phỉ rốt cuộc mở miệng:
 
"Cô Tô, cô cảm thấy mình rất có sức hấp dẫn đúng không?"
 
"Cho nên nguyên nhân cô Lục chán ghét tôi chính là, tôi có sức hấp dẫn hơn cô?"
 
Thảo nào mỗi lần cô ta nhìn thấy mình sắc mặt đều không tốt.
 
Nếu trước đây chỉ là nghi ngờ, bây giờ Tô Thiển cơ bản đã xác định, Lục Vân Phỉ thích Cố Từ.
 
Tâm tư bị vạch trần, vẻ mặt của Lục Vân Phỉ trong phút chốc trở nên méo mó.
 
Trên đời này làm sao có người đàn bà vô liêm sỉ như vậy.
 
Chỉ bằng một ngôi sao nhỏ tuyến 18 đã gia nhập làng giải trí được hai năm vẫn chưa thể nổi tiếng như Tô Thiển, cũng dám khoác lác mà không thấy ngượng.
    
"Tô Thiển, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người mặt dày như cô! Nói cách khác, cô đã sớm biết Hầu lão sư thích chú Tô, lại còn muốn chen vào một chân?"
 
“Cô Lục, cô không nghĩ mình hơi độc đoán sao?” Tô Thiển có chút buồn cười, “Chỉ vì vị Hầu lão sư kia thích, tôi liền phải dạt sang một bên? Trên đời dường như không có chuyện như vậy.”
 
"Ngoài ra, ngay cả tôn ti trật tự cô Lục cũng không hiểu sao? Đã gọi ông ấy một tiếng “Chú Dục", có nghĩa ông ấy là trưởng bối, cô là vãn bối. Là vãn bối lại dám khoa tay múa chân đến chuyện của trưởng bối, cô không cảm thấy mình quản quá rộng rồi sao?"
 
“Cô đây là, cậy sủng mà kiêu?” Lục Vân Phỉ nói từng chữ, “Có phải cô cảm thấy đem con một của tập đoàn Tô Thị và Tổng giám đốc Cố thị, hai đại ảnh đế đồng thời đùa bỡn trong tay rất sảng khoái? Nhưng cô phải nhớ, người chơi với lửa sẽ tự thiêu, cẩn thận rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục… "
 
"Cả hai người họ đều xứng đáng với người tốt hơn, còn Tô Thiển cô không xứng. Nếu bây giờ cô sẵn sàng từ bỏ, rời khỏi hai người họ, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi còn có thể giúp cô nói tốt vài câu…"
 
“Thực xin lỗi cô Lục.” Tô Thiển lắc đầu, “Điều kiện của cô Lục, tôi e rằng không thể đáp ứng được. Bọn họ cả hai đều là người tôi yêu nhất, tôi không thể từ bỏ bất kì ai trong số họ, càng sẽ không trơ mắt nhìn những người khó lường ở bên cạnh họ, cho nên tôi cũng có một kiến nghị, chính là cô Lục và vị Hầu lão sư kia tốt nhất nên thu tâm tư của mình lại, mặc kệ các người nghĩ cái gì, đời này đều sẽ không thành công……”
 
Nói đến đây, Lục Vân Phỉ thực sự tức phát điên rồi:
 
"Tô Thiển, cô thật sự là cứng đầu… Tự giải quyết cho tốt."
 
Nói xong, xanh mặt dẫm lên giày cao gót bước ra ngoài.
 
Tô Thiển “Xuy” cười một tiếng, cũng không nhanh không chậm ra khỏi phòng.
 
Khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của hai người, phía sau hàng cây xanh mướt ở góc đường, một người ló đầu ra, không phải Ngụy Manh thì là ai?
 
Vẻ mặt Ngụy Manh hoảng sợ, cũng càng kinh ngạc.
 
Trời ơi, mình đã nghe thấy tin tức động trời gì thế này?
 
Tô Thiển vậy mà thực sự đã nắm được cả Cố Từ và Tô Hằng trong lòng bàn tay?
 
Đây cũng không phải là tin bùng nổ nhất, bùng nổ nhất chính là thân phận của Tô Hằng!
 
Lục Vân Phỉ  liên tục gọi anh ta là "Chú Dục", vậy chính là nói, Tô Hằng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tô thị, vậy có nghĩa là người được gọi là Tô Hằng kia thực ra chính là ảnh đế h thành công vang dội trong lĩnh vực điện ảnh một thời Tô Dục?
 
Đã biết điều này, mọi sự tình trước đây liền trở nên rõ ràng.
    
Trách không được khi Tô Hằng đứng trước máy quay liền có thể diễn xuất bùng nổ;
 
Trách không được khi Trình Ca xảy ra xung đột với Tô Hằng lại kết thúc bằng việc Trình Ca bị đuổi ra ngoài, thậm chí bị chôn vùi trong tuyết;
 
Trách không được dù là Lục Vân Phỉ hay Hầu Tĩnh Di, ở trước mặt Tô Hằng đều không bày ra cái giá tiền bối!
    
Tất cả sự kỳ lạ thực ra là bởi vì, Tô Hằng chính là con trai nhà họ Tô đã từng trở thành người thực vật kia, là ảnh đến Tô Dục.
 
Nói một câu không dễ nghe, dù là nhà họ Tô đứng sau hay thân phận ảnh đế của Tô Dục trong làng giải trí, mọi người ở đây, bao gồm cả Cố Từ ở trước mặt ông đều không thể càn quấy.
 
Mệt lúc trước mọi người vẫn cho rằng Tô Hằng nhất định tiểu bạch kiểm của Hầu Tĩnh Di, bằng không làm sao có cơ hội tốt như vậy, ai biết bản thân Tô Hằng chính là tư bản, còn là ảnh đế…
    
Nghĩ đến đây lòng cô ta chợt nhói đau.
 
Tô Thiển có tài đức gì lại có thể thu hai đại ảnh đế đến bên người?
 
Đả kích quá lớn khiến cả đầu của Ngụy Manh cứng đờ như biến thành gỗ, cô ta suýt chút nữa đã bước hụt khi đi xuống bậc thang, may mắn thay Hầu Tĩnh Di còn chưa lên xe đã đỡ cô ta.
 
"Cẩn thận, tìm được điện thoại chưa?"
 
“A, tìm được rồi.” Ngụy Manh đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
 
Vừa nãy khi cô ta đi đến bên ngoài mới phát hiện quên cầm điện thoại, mà chờ khi hai người rời đi, Ngụy Manh mới nhận ra có lẽ lúc trước vô tình ấn vào mà điện thoại của mình đang ở chế độ ghi âm…
 
Lúc nhận điện thoại và nhìn thấy thời lượng ghi âm, suy nghĩ đầu tiên của Ngụy Manh là xóa đi.
 
Nhưng không biết tại sao, cô ta lại không nhấn xóa nó.
 
Liếc nhìn Tô Thiển đã vào trong xe, cô ta bất giác siết chặt điện thoại trong túi xách.
 
Tô Thiển trở lại khách sạn rồi đi thẳng đến phòng của Tô Dục.
 
Lúc trước không chú ý để cho cha Tô uống một ly rượu, Tô Thiển cực kỳ ảo não.
    
Suy cho cùng, với người ngoài, một ly rượu không là gì cả, nhưng thể chất của cha Tô đặc thù, cũng không biết ông ấy có chịu được cồn hay không.
 
Khi đi qua, Cố Từ cũng đang ở đó, còn để người chuẩn bị tốt canh giải rượu. Khi Tô Thiển bước vào, Cố Từ đang vụng về bê bát lên, muốn phục vụ bố vợ uống canh.
 
Không nghĩ tới Tô Dục trước đó còn đang như ngủ say đột nhiên mở mắt ra, sau đó vung tay làm đổ canh giải rượu, tức giận mắng:
 
"Thằng nhóc thối, tránh xa Thiển Thiển nhà tôi ra…"
 
"Nếu cậu còn dám vây quanh Thiển Thiển, tôi đánh gãy chân cậu…"
 
Cố Từ tránh không kịp, bất ngờ bị nước canh tạt thẳng vào người, trên ngực người say rượu Tô Dục cũng dính không ít.
 
“Có bị bỏng không?” Tô Thiển hoảng sợ, cũng may là nhiệt độ của canh không quá cao nên sẽ không làm ai bị bỏng.
 
Nhìn nước canh chảy xuống từ áo sơ mi tơ lụa và bộ vest của mình, Cố Từ tràn ngập oán niệm:
    
"Thiển Thiển, cha vợ khó dỗ quá…"
 
Tô Thiển còn chưa kịp nói thì Tô Dục đang buồn ngủ đột nhiên mở mắt ra:
 
"Cái gì cha vợ, cậu lại nói hươu nói vượn...."
 
Bộ dáng kia, như là có thâm cừu đại hận với hai chữ “cha vợ" vậy.
 
“Cha đừng giận,” Tô Thiển vội vàng bưng một ly nước mật ong tới để Tô Dục uống trước, sau đó gọi điện cho quầy lễ tân của khách sạn, yêu cầu họ làm một chén canh giải rượu khác rồi mang lên.
 
"Cha Tô ngoan, người ngài bẩn, để Cố Từ giúp ngài đi tắm, được không?"
 
"Đừng nhắc đến tên cậu ta…Đau đầu…Tên nhóc thối kia, đáng giận…"
 
"Được được được, Cố Từ đáng giận… Cha Tô, con để anh ấy làm thêm việc, bắt anh ấy chăm chỉ, được không?"
 
Lại nói một đống những lời tốt đẹp, Tô Dục mới đồng ý, “ân chuẩn” Cố Từ đỡ ông vào phòng tắm.
 
Tô Thiển tìm một chiếc khăn tắm, lau sạch vết bẩn trên sàn nhà, lại rửa tay một lần nữa, đến tủ quần áo của Tô Dục tìm một bộ quần áo thích hợp, xoay người bước vào phòng tắm, gõ cửa, Cố Từ nhô đầu ra, một thân quần áo ướt đầm đìa, dán sát vào cơ thể, thấp giọng nói:
 
 "Thiển Thiển, cha vợ thực sự khó phục vụ. Em nhìn tay anh, còn có mặt mũi…"
 
Cha Tô đang say nên tự nhiên không giấu sự chán ghét đối với Cố Từ một chút nào, nhìn thấy gương mặt của Cố Từ trước mặt, ông tức giận đến mức muốn đánh một cái cho không còn bóng dáng...
 
Cố Từ bị đánh tơi tả cũng không dám đánh lại, ai bảo ngài là cha vợ chứ?
 
Hiếm khi thấy Cố tổng trong trạng thái chật vật như vậy, Tô Thiển kiễng chân hôn thật mạnh lên má anh:
 
"Em biết, Cố Từ Từ vất vả rồi…"
 
Cố Từ được cô hôn liền có chút thỏa mãn, đưa tay ra muốn ôm eo Tô Thiển, Tô Thiển sợ tới mức vội vàng lùi lại, lại đụng phải chiếc ghế phía sau.
 
Cô luống cuống tay chân nhặt quần áo rơi trên đất, lại mơ hồ nghe thấy tiếng đóng cửa.
 
Khi Tô Thiển thu dọn đồ đạc xong và bước ra từ phòng tắm mờ sương, mới phát hiện một bát canh giải rượu trên bàn.
 
Bất giác liền có chút buồn bực, thầm nghĩ người phục vụ sao lại thế này, vào phòng không gõ cửa còn chưa tính, lại còn bỏ đi không nói lời nào?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui