Chương 95
"Không cẩn thận?" Tôn Dương lập tức sững sờ—
Là một phóng viên giải trí chuyên nghiệp có trình độ, những bức ảnh của các ngôi sao lớn rất khó khăn mới chụp tự nhiên sẽ được sao lưu đầu tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao, nếu là một siêu sao cực kỳ nổi tiếng, làm sao có thể không có vệ sĩ xung quanh?
Hơn nữa đối phương đã quen với việc bị paparazzi chặn đường, đối với hoạt động của paparazzi cũng quen thuộc.
Tin tức một khi rơi vào tay bọn họ, dù là ảnh chính hay dự phòng, tất cả đều sẽ bị hủy sạch sẽ, tuyệt sẽ không lưu lại dấu vết nào.
Chỉ là Cục Công an Nam Lư không biết nhiều về hoạt động của paparazzi, nên sau khi xóa hết ảnh của Tô Thiển khỏi máy ảnh cũng không điều tra thêm.
Tươi cười của Lý Minh Vũ tức khắc liền không được tự nhiên—
Chụp được ảnh trước tiên phải sao lưu, đây là bài học đầu tiên mà Tôn Dương đã dạy cho anh ta khi mới vào nghề.
Nếu nói có chuyện gì có lỗi với Tôn Dương, có lẽ chỉ là gửi đồ vật cho Vưu tổng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng những bức ảnh này, ngay cả Lý Minh Vũ trước đó không rõ ngọn nguồn cũng nhận ra cơ hội kinh doanh rất lớn.
Chưa kể đến hai siêu sao quốc tế Hầu Tĩnh Di và Lục Vân Phỉ, chỉ cần Cố Từ và Cố Thiển cũng Cảnh Thiên, cũng đủ gây náo động giới giải trí.
Phải biết rằng chủ đề được quan tâm nhất trên hot search hiện nay chính là người phụ nữ bí ẩn có thể khiến Cố Từ lớn nhỏ đều phải cúi đầu. Chưa kể đến người mới Tô Hằng đóng trong “Quay lại với tình cũ" chính là ảnh đế Tô Dục, mà Tô Dục là yêu cùng người với Cố Từ!
Nếu tin tức này vỡ lở, đừng nói Tôn Dương, địa vị của trợ thủ Lý Minh Vũ anh ta trong vòng phóng viên giải trí cũng sẽ bay lên một tầm cao mới.
Nhìn thấy những bức ảnh đó, trái tim của Lý Minh Vũ cũng nóng như than lửa.
Không ngờ, mặc cho Lý Minh Vũ bí mật nhắc nhở nhiều lần, Tôn Dương đều là bộ dáng như có tâm sự, trước sau vẫn không đáp lại.
Thậm chí xem ý tứ Tôn Dương, còn có ý áp tin tức này xuống.
Mặc dù không biết Tôn Dương rốt cuộc bối rối cái gì, Lý Minh Vũ liền quyết định, tuyệt đối không thể bỏ lỡ tin tức cực lớn này.
Mặc dù anh ta có thể tưởng tượng Tôn Dương sẽ không hài lòng khi anh ta tự chủ trương, nhưng Lý Minh Vũ không hối hận.
"Anh Dương, em chỉ nghĩ rằng thật đáng tiếc khi bỏ lỡ một cơ hội như vậy."
“Cậu thì biết cái gì?” Tôn Dương đột nhiên khó chịu.
Khó khăn lắm mới bắt được tin tức lớn lại bị chết từ trong trứng, Tôn Dương có thể bình tĩnh mới là lạ.
Chỉ là anh ta cũng biết rằng chú sẽ không bao giờ hại mình.
Nếu chú vẫn luôn dặn dò, bóng gió đưa tin như vậy, những ngôi sao giải trí kia chẳng tính là gì, nhưng tuyệt đối không được dùng trên người Tô Thiển.
Tuy rằng anh ta không đồng tình với thân phận chuyên gia của Tô Thiển, nhưng nhìn Tôn Thịnh Tuyền cẩn thận như thế, Tôn Dương làm sao dám lỗ mãng?
Rốt cuộc, chú sẽ không bao giờ làm hại anh ta, phải không?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là quyết định từ bỏ.
Anh ta thế nào cũng không nghĩ tới Lý Minh Vũ lại tự quyết định, gửi sao lưu qua cho Vưu Đào.
“Không phải anh Dương đã nói với em, bây giờ là thời đại giải trí sao?” Lý Minh Vũ rụt đầu, nhỏ giọng thì thào.
Nếu là thời đại giải trí, vậy người trong giới giải trí có chuyện gì, không phải nên tung lên sao?
"Cố Thiển đâu phải người trong giới giải trí?"
"Sao lại không phải? Cố Từ toàn lực nâng cô ta chẳng phải là muốn cho cô ta chút danh vọng sao?"
Để Lý Minh Vũ nói, Cố Thiển kia muốn nổi tiếng đến điên rồi, nếu không thì phụ nữ bình thường sẽ hạnh phúc đến phát điên nếu có bạn trai như Cố Từ hoặc Tô Dục, cô ta lại ngược lại, thế mà dám xoay hai người kia như chong chóng.
“Sao lưu trực tiếp hủy bỏ đi…” Tôn Dương lau mặt, “Tôi gọi điện cho Vưu tổng…”
Rốt cuộc, đó cũng là đồ vật riêng của anh ta, Tôn Dương cảm thấy rằng anh ta vẫn có quyền quyết định.
Vưu Đào muốn đi con đường riêng thì cũng không liên quan gì đến anh ta đúng không?
Nhưng ngay khi anh ta lấy điện thoại ra, một hotsearch liền hiện lên:
"Thứ bảy này, dưa lớn kinh thiên động địa, hãy chú ý theo dõi!"
—— Bách Hiểu Sinh.
Bên dưới hot search này, có rất nhiều bình luận đã xuất hiện với tốc độ ánh sáng:
"Quả nhiên ngày nghỉ chính là ngày giải trí, chẳng lẽ giới giải trí lại muốn trình diễn vở kịch chấn động nào sao?"
"Cái gì mà một màn kịch chấn động, là một trận gió tanh mưa máu đi…"
"Không biết có bao nhiêu người trong làng giải trí ngủ không ngon nữa…"
"Vưu tổng, ngài có thể cho tôi gợi ý không? Siêu sao cấp bậc nào mới có thể gọi là dưa lớn kinh thiên động địa? Nếu là tiểu minh tinh tuyến 18, tôi cũng không có hứng thú."
"Bách Hiểu Sinh" là tuần san nổi tiếng nhất ở Trung Quốc.
Nếu trước chưa gặp qua Tổng giám đốc của Bách Hiểu Sinh, mọi người đều nghĩ Vưu Đào hẳn là một người rất khôn ngoan, không nghĩ tới, nhìn ngoại hình mà nói, Vưu Đào lại có dáng vẻ của một người trung hậu.
Thân hình không cao không thấp, mặt chữ điền, đôi môi dày và đôi mắt hẹp dài khi cười nhìn rất chân thành, thoạt nhìn sẽ không thể tưởng tượng đây là người tâm tư xảo trá, quỷ quyệt như hồ ly.
Tất nhiên, chính nhờ vẻ ngoài lương thiện này mà Vưu Đào có thể vượt qua vô số trở ngại và thành công nhận được tin tức lớn của các ngôi sao.
Rốt cuộc, có ai đề phòng một người thành thật đâu?
Vào lúc này, "Người đàn ông trung thực" Vưu Đào đang thỏa mãn đặt con chuột trên tay xuống, đặt tay lên mặt bàn màu gụ sáng, nghiêng người nhìn dòng xe cộ uốn lượn trên con đường trước tòa nhà, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Vưu Đào nới lỏng cà vạt, ngồi lại ghế giám đốc, bấm một số điện thoại.
"Này… Nhờ anh chuyển tiếp điện thoại cho Cố tổng…Không có hẹn trước… Là việc rất quan trọng…Anh hỏi tôi là ai? Tôi là Vưu Đào…Không có việc gì, chỉ cần anh báo với Cố tổng tên của tôi, anh ấy nhất định biết…Tôi khuyên anh tốt nhất không nên cúp cuộc điện thoại này…Vì sao à…Ha ha, sợ anh gánh không nổi hậu quả… "
Một lúc sau, quả nhiên có người khác nghe điện thoại.
"Vưu Đào?"
"Là tôi.." Vưu Đào vẫn vẻ tươi cười thành thật, "Ngại quá, nhiều năm như vậy, lại lần nữa phải quấy rầy Cố tổng…"
Lúc trước trải qua khó khăn, một bức ảnh chụp Cố Từ hủy dung có thể coi như là một trận thành danh của Vưu Đào.
Giãy giụa ở tầng đáy quá lâu, Vưu Đào tựa như một con bạc đỏ mắt, sau khi chụp được bức ảnh Cố Từ hủy dung, anh ta trực tiếp liên hệ với cha mẹ Cố Từ, vì lo lắng tâm trạng của con trai mình sẽ bị ảnh hưởng lớn, cha mẹ anh không chút do dự đồng ý yêu cầu của Vưu Đào.
Không ngờ Cố Từ lại biết chuyện, anh không chỉ ngăn cản cha mẹ Cố mà còn ép Vưu Đào đến mức quỳ lạy xin tha.
Vưu Đào dưới cơn tức giận, một xu cũng không đòi , sau khi ra về thì trực tiếp tung ảnh ra.
Dù là một tay săn ảnh nhiều năm như vậy nhưng Vưu Đào cũng phải chịu đựng không ít khổ trên tay Cố Từ. Nhiều năm như vậy, mỗi khi nghĩ đến bản thân mình chật vật đối mặt với Cố Từ khi ấy, Vưu Đào vẫn cảm thấy nhục nhã.
Không ngờ sau bao nhiêu năm, anh ta lại có cơ hội đấu với kỳ phùng địch thủ Cố ảnh đế lần nữa, Vưu Đào cảm thấy, mình vẫn hy vọng có thể nhìn thấy khoảnh khắc Cố tổng thay đổi sắc mặt.
"Tôi gọi điện lần này không vì mục đích gì khác, chỉ là muốn hỏi Cố tổng xem anh có ý kiến gì với bài đăng của tôi trên Weibo không…"
Đã nói rõ ràng như vậy rồi, anh ta không tin Cố Từ sẽ không hiểu.
Bây giờ tiền có, danh vọng cũng không thiếu, Vưu Đào cảm thấy mình càng thích nhìn những người kiêu căng ngạo mạn trước mặt mình kia anh nói khép nép cầu xin mình như thế nào….
"Weibo của anh?" Cố Từ hừ lạnh, "Chỉ là giòi bọ trốn trong mương mà thôi, thật sự cho rằng mình là nhân vật nào sao?"
“Lần sau mấy cuộc điện thoại từ chó mèo thì đừng có nhận….” Cố Từ nói với trợ lý.
Sắc mặt Vưu Đào thay đổi:
"Cố Từ!"
Không đợi anh ta nói gì nữa, điện thoại đã bị ngắt.
“Được, được, được!” Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Từ sẽ phản ứng như vậy, Vưu Đào tức giận đến mức bật cười.
Đánh giá những bức ảnh trong tay và các đoạn ghi âm do người nặc danh gửi, Cố Từ rõ ràng rất yêu minh tinh tuyến 18 Cố Thiển kia.
Cái gọi là ngu dốt không biết sợ, nếu Cố Từ vẫn là Cố thiếu bị hủy dung trong quá khứ, hoặc Vưu Đào vẫn còn chút rụt rè, thậm chí đối với Cố Từ hiện tại, Cố Thiển chắc chắn là điểm yếu lớn nhất.
Vốn dĩ còn nghĩ nếu Cố Từ chịu hạ mình van xin, rồi cùng nhà họ Tô mỗi người đưa một khoản tiền lớn, Vưu Đào sẽ buông tha cho bọn họ, dùng tin tức một ngôi sao khác âm thầm ký đơn ly hôn thông báo thay thế vào thứ Bảy này, không ngờ Cố Từ lại nói rằng anh ta là giòi bọ, là chó!
Nếu đã như vậy, cũng không cần liên lạc với nhà họ Tô bên kia.
Về việc hai đại gia tộc có gây phiền toái cho anh ta hay không, Vưu Đào cũng không quá lo lắng.
Rốt cuộc, đây chính là tin tức hai ảnh đế Tô Dục và Cố Từ cùng tranh giành một người con gái.
Ngay khi tin tức vừa được tung ra, nhà họ Tô và nhà họ Cố đương nhiên sẽ gặp rắc rối, dù là yêu thật lòng hay vì thể diện, hai gia tộc đã định sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn, lúc đó ai sẽ chú ý đến anh ta chứ?
Cười lạnh một tiếng, anh ta chỉnh sửa từng tập tin trong tay rồi ấn định thời gian.
Xử lý xong hết thảy, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Vẻ mặt Vưu Đào đã trở lại bình tĩnh, chỉ những người thân quen với anh ta mới có thể cảm nhận được sự kích động và hưng phấn không thể kiểm soát được từ chuyển động cơ thể.
"Vưu tổng…" Nhìn thấy Vưu Đào như vậy, trái tim của Tôn Dương bất giác trầm xuống.
“Làm tốt lắm.” Vưu Đào lấy một tấm thẻ trên bàn ra ném cho Tôn Dương, “Thời gian này cậu vất vả rồi, thẻ này có 20 vạn tệ, cậu có thể mua hai vé máy bay, đưa bạn gái ra ngoài du lịch… Sau này sẽ có những phần thưởng khác. ”
Tôn Dương lại không cầm lấy tấm thẻ.
Vưu Đào cau mày, ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên mặt của Tôn Dương trong giây lát.
"Sao vậy? Chê ít?"
“Không phải, Vưu tổng……” Lúc này, vẻ mặt Vưu Đào có chút đáng sợ, Tôn Dương có chút né tránh, “Tôi không muốn lấy thẻ này, còn có tin tức này, đừng đăng lên…”
“Ý cậu là gì?” Sắc mặt Vưu Đào đột nhiên trở nên rất khó coi.
"Tôi…" Tôn Dương tuy có phần sợ hãi trước bộ dạng âm trầm của Vưu Đào, nhưng chuyến đi Nam Lư trước đó quá mức khó quên, còn có lời dặn dò của chú anh ta Tôn Thịnh Tuyền…
"Tô Thiển kia, ý tôi là Cố Thiển, sợ là địa vị không nhỏ… Nếu chúng ta không cẩn thận chọc vào, sợ rằng sau khi tin tức này được tung ra, công ty sẽ gặp một số rắc rối…"
“A!" Vưu Đào vẻ mặt khinh thường nhìn Tôn Dương, "Nhìn dũng khí của cậu kìa…."
Ông ta cứ nghĩ là nhà họ Tô hay nhà họ Cố đã đe dọa Tôn Dương, không bao giờ nghĩ rằng có liên quan đến bình hoa xinh đẹp tuyến 18 Cố Thiển.
Cái gì mà lai lịch không nhỏ, bối cảnh hùng hậu, Vưu Đào nhìn, còn không phải là nhà họ Tô hay nhà họ Cố cố tình chống lưng sao?
"Tin tức này tôi đã định ngày đăng rồi, cậu chỉ cần cầm tiền đi chơi thôi. Nếu thật sự không yên tâm, cậu có thể báo cho bọn họ một tiếng."
Không phải Cố Từ vừa mắng ông ta sao? Ông ta muốn xem anh quay đầu cầu xin ông ta như thế nào.
Tất nhiên, nếu lần này Cố Từ sẵn sàng cúi đầu, phải để cho anh biết trên đời này không phải ai cũng có thể tùy ý khinh thường.
"Giống như cậu trước sợ sói, sau sợ hổ thì cả đời cũng đừng mong làm nên chuyện lớn gì... Minh Vũ so với cậu còn mạnh mẽ hơn. Cậu ra ngoài trước đi, tôi còn có việc phải làm. Mà này, Minh Vũ cũng về rồi đúng không? Để cậu ta đến đây. "
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Vưu Đào, sắc mặt của Tôn Dương càng trở nên khó coi, vừa lúc đụng phải Lý Minh Vũ đang xuân phong đắc ý, làm sao không hiểu ảnh mình vất vả chụp được đã mang đến tai ương cho mình, chỗ tốt khác đều rơi vào người Lý Minh Vũ.
Cái gọi là may váy cưới cho người khác, chính là nói mình đi.
Ngọn lửa trong lòng nhất thời không thể dập tắt.
Lý Minh Vũ cũng có chút xấu hổ, lại giả vờ như không biết, gật đầu với Tôn Dương rồi đi đến văn phòng Vưu Đào.
"Mẹ nó!" Tôn Dương tức giận nghiến răng nói.
Anh ta thu mình trong góc hút liên tiếp hai điếu thuốc, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tôn Thịnh Tuyền:
"Chú, cháu xin lỗi…"
Tôn Thịnh Tuyền nghe được giọng điệu của Tôn Dương, da đầu nhất thời có chút tê dại, lập tức nghĩ đến một chút:
"Những bức ảnh kia…"
"...Cháu vừa phát hiện ra trợ lý của cháu đã gửi những bức ảnh đó cho ông chủ…"
"Cháu cũng đã thuyết phục nhưng ông chủ căn bản không nghe…"
Thâm chí Tôn Dương cũng có thể cảm nhận được Vưu Đào rõ ràng là không hài lòng với anh ta.
"Cháu nói cháu xem…đều làm những chuyện gì không…" Không ngờ trong tay cháu trai còn có ảnh dự phòng, nếu không phải khoảng cách quá xa, Tôn Thịnh Tuyền hận không thể đi tới đánh chết nó, "Nếu cháu sử dụng sự thông minh này trong học tập thì đã không phải học ở một ngôi trường rác rưởi…"
Một hồi lâu mới khống chế được tức giận:
"Sếp của cháu chắc cũng không phải người tốt. Người như Chuyên gia Tô cũng dám sắp xếp, công ty như vậy cháu còn bán mạng cho ông ta?"
"Mau nghỉ việc và đổi công ty đi…"
Cúp điện thoại, Tôn Thịnh Tuyền vội vàng tìm số điện thoại của Tô Thiển và gọi ngay cho cô:
"...Chuyện chính là như vậy… khi nào tôi về Yến Kinh, tôi nhất định sẽ để Tôn Dương xin lỗi cháu… Chú nghe ý tứ của Tiểu Dương, hình như Vưu Đào còn có những tấm ảnh khác… Tiểu Dương còn nói Vưu Đào thích nhất là nói không thành có, bát quái thị phi…"
“Bát quái thị phi?” Tô Thiển không thể hiểu được—
Trái lo phải nghĩ, chính mình cũng không có gì để bát quái. Thấy Tôn Thịnh Tuyền bộ dáng lo lắng, liền an ủi: "Không sao đâu, cháu cây ngay không sợ chết đứng, hiện tại là xã hội pháp trị, hẳn là sẽ không có chuyện gì…"
Sau khi nghe điện thoại của Tôn Thịnh Tuyền, Tô Thiển liền ném chuyện này ra sau đầu.
Nán lại Nam Lư vài ngày, vai diễn của Tô Dục cũng đã hoàn thành, sau bữa cơm chia tay, Kiều Chúc đặt vé máy bay cho hai người.
Lên xe lại thấy Lý Phạm đang cầm điện thoại không ngừng lẩm bẩm, bộ dáng hứng thú bừng bừng:
"Chà, hôm nay là thứ bảy, sao tin tức của Vưu lột da còn chưa tung ra?"
"Cái gì mà Vưu lột da…" Mấy ngày nay có Tô Thiển ở cùng, cũng đuổi Cố Từ đi, Tô Dục cuối cùng đã có thể độc chiếm bảo bối nhà mình, cực kỳ vui vẻ. Xé gói khoai tây chiên, lấy một miếng nhét vào miệng Tô Thiển nói: "Dọc đường anh cứ nhắc mãi, đau đầu quá."
Nhìn Tô Dục và Tô Thiển nhai ngấu nghiến đống khoai tây chiên, Lý Phạm chỉ cảm thấy vỡ mộng.
Tô Thiển thì không tính, vẫn là một cô gái nhỏ, lại rất gầy, tham ăn một chút cũng là bình thường.
Nhưng Tô thiếu sao lại thế này?
Nghe cha anh ta nói, Tô Dục năm đó chính là một người con trai hoàn hảo không chê vào đâu được, dù là dáng ngồi hay tướng đứng đều không thể bắt bẻ.
Ra ngoài, chỉ cần uống một chai nước khoáng cũng đẹp hơn nhiều so với những người khác…
Bây giờ thì ngược lại, sao Lý Phạm lại cảm thấy Tô thiếu có xu hướng tiến hóa thành một thiếu niên…
Đang miên man suy nghĩ, ngay sau đó bỗng sợ hãi kêu một tiếng:
"Ai da!"
Tiếng kêu này quá chói tai, khiến Tô Dục suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, theo bản năng nhìn về phía Tô Thiển, thấy bảo bối nhà mình vẫn bình tĩnh, ông mới có tâm trạng thu thập Lý Phạm:
"Lý Phạm, anh kêu cái quỷ gì?"
"Tô Tô Tô, Tô Thiếu…" giọng điệu Lý Phạm có chút lắp bắp, "Người Vưu lột da kia là, là Tô tiểu thư…"
"Tô tiểu thư? Anh nói là, Thiển Thiển? Có người muốn lột da Thiển Thiển?" Tô Dục tức giận nói, "Tên khốn đó dám hù dọa bảo bối, tôi xé xác hắn!"
“Không phải lột da như vậy.” Lý Phạm liên tục vuốt điện thoại, “Tô thiếu, không chỉ có cô Tô, mà còn có cả ngài và Cố tổng…”
Thậm chí còn có Hầu Tĩnh Di, Lục Vân Phỉ.
Đặc biệt là sau khi đoạn hội thoại giữa Lục Vân Phỉ và Tô Thiển được đăng tải, Weibo lập tức bị tê liệt.
Tô Dục giật lấy điện thoại, chỉ kịp nhìn thấy một hàng dấu chấm than.
Vừa định hỏi gì đó, Kiều Chúc trên ghế lái đột nhiên nhấn ga.
Nhờ Tô Thiển kéo lại, nếu không Tô Dục chắc chắn sẽ va vào lưng ghế phía trước.
“Tô thiếu, Tô tiểu thư, mọi người không sao chứ?” Kiều Chúc bẻ tay lái, trực tiếp quay đầu lại.
"Sợ rằng hôm nay không thể ngồi máy bay được."
“Sao lại không thể ngồi?” Tô Thiển có chút không hiểu, lúc này cũng chưa muộn. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô sững sờ.
Trời ơi, đám đông với những khẩu đại bác ngắn đen nghìn nghịt này đang làm gì ở bên ngoài vậy?
“Những người này đều là phóng viên?” Lý Phạm ghé vào cửa sổ nhìn một chút, liền nhìn thấy mấy tay săn ảnh siêu hạng trong làng giải trí, “Mẹ, ai thiếu đạo đức như vậy, lại để lộ hành trình của Tô thiếu?”
Cùng lúc đó, điện thoại của Tô Dục và Tô Thiển cùng vang lên.
Tô Thiển nhìn thoáng quá, mới phát hiện Tô Mẫn gọi đến, nhanh chóng bắt máy:
"Dì…"
“Thiển Thiển, con ở đâu? Tạm thời đừng về nhà…” Giọng Tô Mẫn rõ ràng có chút hoảng loạn. Ẩn ẩn, còn có thể nghe thấy một số giọng nói lộn xộn.
"Bà Tô, xin đừng lảng tránh vấn đề…"
"Bà Tô, xin mở cửa ra…"
"Bà Tô, bên ngoài có tin đồn cháu gái bà là người lả lơi ong bướm. Bà có gì muốn nói về lời nói như vậy không?"
Ngay sau đó, một tiếng hét bất ngờ vang lên, rõ ràng là Tô Mẫn đã có hành động gì đó.
"Tên khốn này, mày dám nói bậy về cháu gái tao câu nào nữa xem…"
Sau đó, điện thoại ngắt kết nối.
Rất nhanh, Tô Thiển liền biết được điều gì đang xảy ra từ những thông báo lần lượt nhảy lên.
Dưới cơn tức giận, Tô Mẫn cởi giày cao gót đập vào người phóng viên nói bậy…
Còn cuộc điện thoại của Tô Dục, là của Tô Triệu Hòa.
"Tiểu Dục, con và Thiển Thiển trước đừng về biệt thự…"
Sau đó nói một địa chỉ:
"Cha và Cố Từ đều ở đây. Chờ các con tới, chúng ta sẽ bàn cách giải quyết."
Tô Dục đáp lại, thấy Tô Thiển định nhấc điện thoại lên xem có chuyện gì, ông liền đưa tay lên nắm lấy.
"Đừng nhìn bảo bối… Đừng làm bẩn mắt con…"
Sau khi tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, Tô Dục vẫn luôn không thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, dưới cơn tức giận, hai mắt ông đỏ bừng, tay chân lạnh ngắt.
Tình huống này khiến Tô Thiển có chút lo lắng, vội vỗ vỗ tay ông…
"Cha Tô, con không sao, đừng tức giận. Ông nội Tô và Cố Từ chắc đang bàn biện pháp đối phó rồi."
Tô Dục dừng một chút, nhưng đôi mắt càng đỏ hơn, ông nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Thiển.
"Làm sao họ có thể ác độc như vậy…"
Thiển Thiển rõ ràng là bảo bối đáng yêu nhất trên đời, sao những người đó lại nhẫn tâm như vậy!
Nhưng, ngay cả khi biết những gì những người đó nói là giả, Tô Dục cũng không thể nghĩ ra cách để giải thích cho Tô Thiển.
“Chuyện này đều là do ông quá ích kỷ,” Tô Triệu Hòa vẻ mặt mệt mỏi nói với Cố Từ, “Nếu không phải ông lo lắng Tiểu Dục không chịu nổi kích thích, nhờ Thiển Thiển bao dung nó nhiều hơn, thì cũng không khiến mọi người hiểu lầm. Vưu Đào kia, ông nhất định không bỏ qua cho ông ta!"
Hiện giờ lại để Tô Thiển rơi vào hoàn cảnh hết đường chối cãi.
Cố Từ xoa lông mày, vốn dĩ muốn giấu thân thế của Thiển Thiển lâu hơn một chút, nhưng bây giờ xem ra là không được.
"Nếu họ biết, chú Tô thực sự là cha của Thiển Thiển..."
"Ông biết ý của cháu…" Vẻ mặt Tô Triệu Hòa liền có chút chua xót
Người khác đến tuổi này đã đông đủ con cháu, chỉ có nhà mình…
Nỗi lòng của Tô Triệu Hòa, thực sự nằm mơ cũng muốn có một đứa cháu trai hoặc cháu gái.
Trong khoảng thời gian ở với Tô Thiển, Tô Triệu Hòa đã biết, ông mong muốn nhất là một đứa cháu gái, tốt nhất là một đứa cháu gái tinh nghịch như Tô Thiển.
"Nhưng ông và cháu đều biết cái gọi là mối quan hệ cha con chỉ là một biện pháp tạm thời để xoa dịu Tiểu Dục mà thôi…"
Nếu đã là giả, làm sao có thể dùng để bịt miệng thiên hạ được?
“Không phải.” Cố Từ ngồi thẳng người, “Có một việc cháu định nói với ngài, thật ra, Thiển Thiển chính là cháu gái ngài, là con gái ruột của chú Tô…”