Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

Chương 96
 
“Đây là một ý kiến ​​hay.” Tô Triệu Hòa hai mắt sáng lên, “Chỉ cần ông khẳng định Tô Thiển là cháu gái ông, những người đó tự nhiên sẽ ngừng sủa…”
 
Nói rồi nhấc điện thoại:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ông liền cho người chuẩn bị một phần xét nghiệm ADN…"
 
Bằng thủ đoạn của ông ấy, lấy ra một phần xét nghiệm ADN là dễ như trở bàn tay.
 
Chỉ cần họ tung xét nghiệm ADN lên trên mạng thì còn ai dám bắt họ làm lại.
 
Thành thật mà nói, Tô Triệu Hòa thực sự thích Tô Thiển. Trong thời gian này, Tô Thiển không ở Yến Kinh, không có ai ồn ào nhốn nháo cùng ông, Tô Triệu Hòa cảm thấy rất cô độc…
 
Mà sau sự việc này, về sau tự nhiên có thể danh chính ngôn thuận để Tô Thiển làm cháu gái mình. Nghĩ đến đây, ông ấy còn cảm thấy vui mừng khôn xiết…
 
Phản ứng của Tô Triệu Hòa làm Cố Từ dở khóc dở cười—
 
Ông cụ rõ ràng không tin lời mình nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ lại cũng đúng. Lúc trước Tô Dục ở trong giới, ông luôn giữ mình trong sạch, tất cả mọi người đều biết, ông không có bạn gái.
 
Bạn gái còn không có thì lấy đâu ra con gái?
 
Đương nhiên, nếu có thể, Cố Từ vẫn có khuynh hướng chờ Tô Dục hoàn toàn khôi phục ký ức mới nói chuyện này ra…
    
Cố Từ tự nhận là người ích kỷ, anh không bao giờ muốn Tô Thiển phải hứng chịu bất kỳ sóng gió nào vì chuyện của nhà họ Tô.
 
Bên cạnh đó, Tô Dục còn là người cuồng bảo vệ con gái, đã khiến Cố Từ ăn không ít khổ rồi, nếu thêm vợ chồng Tô Triệu Hòa vào, sao Cố Từ lại cảm thấy con đường phía trước còn rất dài?
 
Nhưng hiện tại, anh không thể giấu được nữa.
 
Những phóng viên này đăng tin tràn lan khắp nơi, anh không cho phép người khác bôi nhọ Tô Thiển dù chỉ một chút.
 
Đối với những người nhắm tới Tô Thiển, anh đương nhiên sẽ từ từ xử lý bọn họ, nhưng anh sẽ không bao giờ để Tô Thiển rơi vào tình cảnh chật vật rồi mới ra tay thu dọn đống hỗn độn.
 
Lập tức lấy ra một tờ giấy từ trong lồng ngực, đẩy qua:
    
"Ông nội Tô, ngài nhìn đây…"
 
Tô Triệu Hòa hiển nhiên có chút kinh ngạc trước thái độ trịnh trọng của Cố Từ, ông nghi ngờ cầm tờ giấy trên bàn lên, mở ra xem, đó là giấy xét nghiệm ADN.
 
Nhìn lướt  xuống dưới, đến khi nhìn thấy những dòng chữ xác nhận quan hệ cha con giữa Tô Thiển và Tô Dục, môi run rẩy vài cái, chỉ cảm thấy yết hầu cũng có chút khô khốc:
    
"Cố Từ, cậu nghĩ cũng thật chu đáo… mọi thứ đã chuẩn bị tốt..."
 
Nhưng đột nhiên ông dừng một chút, vô cùng vội vàng nhìn về phía Cố Từ:
 
"Không phải, Cố Từ, cậu nói cho tôi biết giấy xét nghiệm này rốt cuộc là thế nào?"
 
Là người điều hành của Tô gia, mấy chục năm nay, thuật luyện khí dưỡng sinh của Tô Triệu Hòa đã đạt đến đỉnh cao, Cố Từ là người trẻ tuổi non nớt, ngay cả những con cáo già kia cũng khó có thể nhìn ra được ý nghĩ thật sự của Tô Triệu Hòa.
 
Nhưng giờ phút này, Tô Triệu Hòa rõ ràng đã mất hết toàn bộ ngụy trang, niềm mong mỏi và hy vọng trên gương mặt già nua không khác gì một con bạc đột nhiên được ném cho nắm tiền:
 
"Là cậu chuẩn bị tốt, hay là, hay là…"
 
Tuy rằng ông cũng nghĩ đến khả năng đó, nhưng hy vọng quá lớn thì thất vọng cũng lớn không kém, cuộc đời Tô Triệu Hòa đây là lần đầu tiên sinh ra cảm giác khiếp sợ, thế nào cũng không dám nói câu kế tiếp:
    
"Là sự thật." Cố Từ hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
 
"Thiển Thiển đã từng có một mặt dây chuyền bằng ngọc, mặt dây chuyền đó giống hệt như chiếc mà bà nội Tô đeo. Dây chuyền kia, hẳn là của chú Tô đúng không? Mặt sau chiếc của Thiển Thiển khắc tên của người mẹ đã khuất. Theo cháu đoán, dây chuyền kia hẳn mang bí ẩn nào đó…"
 
"Sau khi biết chuyện này, cháu đã lặng lẽ làm xét nghiệm ADN, đây là kết quả."
 
“Cậu!” Tô Triệu Hòa đập bàn, toàn thân giống như một con sư tử tức giận, quả thực hận không thể xé Cố Từ thành hai mảnh, nặng nề thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, “Thiển Thiển là cốt nhục Tô gia chúng ta, cậu dựa vào đâu mà dám giấu…"
 
Nhiều năm như vậy, nhà cũ của Tô gia rất ít khi tiếp đón hậu bối, không phải hai vợ chồng già máu lạnh mà là nhìn những đứa trẻ hoạt bát nhảy nhót ở nhà, hai vợ chồng lòng đau như cắt…
    
Ước chừng kiếp này, cả hai đều không có cơ hội được ôm con cháu mang trong mình dòng máu của họ.
 
Bọn họ không bao giờ nghĩ rằng, đứa trẻ mà họ mong đợi thực sự đã tồn tại từ lâu, nhưng lại bị số phận đẩy ra khỏi họ, không, không phải là đẩy ra…
 
Tô Triệu Hòa che mặt, đôi tay run rẩy, một giọt nước mắt già nua đục ngầu chảy ra từ kẽ tay rồi rơi xuống đất.
 
Lần đầu tiên ông nhìn thấy Tô Thiển là tại bữa tiệc nhà họ Cố đón con gái trở về.
 
Khi đó Tô Triệu Hòa rất khó chịu với Tô Thiển, cảm thấy cô gái này quá liều lĩnh, quá vong ơn bạc nghĩa.
 
Dù sao thì cô đã sống ở nhà họ Cố được mười chín năm.
 
Nếu nhà họ Cố đã biết rõ Tô Thiển không phải là con gái ruột của họ, một bên tìm kiếm con gái, một bên nuôi dưỡng đứa trẻ Tô Thiển bị vứt bỏ, không có Cố gia quan tâm, Tô Thiển không chừng chịu không ít khổ.
 
Sau đó, cả hai lại gặp nhau lần nữa trong Phòng thí nghiệm của Trương Chí Minh.
    
Tô Thiển thẳng thừng hỏi ông ấy, làm sao ông ấy biết rằng gia đình cô sẽ không muốn cô?
 
Nói không chừng, người thân của con bé đang ngày nhớ đêm mong, chính nhà họ Cố đã giở trò, khiến Tô Thiển không có cơ hội đoàn tụ với gia đình…
    
"Tôi, nhà họ Tô chúng tôi, thực có lỗi với Thiển Thiển…"
 
Nếu lúc đó Tô Triệu Hòa còn cảm thấy lời nói của Tô Thiển đều là ngụy biện, dù sao đứa nhỏ này thật sự rất hiếm có, sau khi lạc mất làm sao không có người tìm kiếm?
 
Không nhìn thấy nhà họ Cố tha thiết nghĩ đây là con gái ruột của bọn họ sao?
 
Có trời mới biết, nếu biết đó là cháu gái của mình, Tô Triệu Hòa nhất định sẽ quỳ trên mặt đất tạ ơn trời phật.
 
Huyết mạch duy nhất của nhà họ Tô bọn họ, sao có thể không cần?
 
Nghĩ đến cảnh con trai lúc trước vội vã rời đi, sợ rằng nó đã biết tin tức của cháu gái, kết quả còn chưa nói với mình liền xảy ra tai nạn!
    
Mà nghe ý Cố Từ, mẹ Tô Thiển căn bản chính là vì khó sinh mà chết…
    
Tô Triệu Hòa nhất thời chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt…
    
Rõ ràng cả đời này của ông đều thích làm việc thiện, thậm chí còn chăm sóc rất chu đáo cho cô con gái ruột nhà họ Cố trong một trại trẻ mồ côi.
 
Nhưng hóa ra đứa cháu gái duy nhất của ông lại chịu sự dè bỉu của người khác, ăn nhờ ở đậu, trải qua bao khó khăn trên đời, thậm chí người làm ông nội như ông chẳng những thờ ơ lạnh nhạt mà còn mắng thầm cô…
    
Ông đúng thật không xứng là ông nội. Không đúng, ông căn bản không xứng với một tiếng “Ông nội” của Thiển Thiển!
    
Thảo nào sau này khi ở chung, ông càng không thể buông bỏ đứa nhỏ đó, giờ nghĩ lại, rõ ràng nó xuất phát từ huyết mạch và tình cảm gia đình…
 
Bị phản ứng quá kịch liệt của Tô Triệu Hòa dọa sợ, Cố Từ vội đứng dậy muốn dìu ông.
 
Tiếng mở cửa vang lên, Châu Thụy Vân từ bên ngoài đi vào, vừa định nói chuyện, sau đó đột nhiên cứng người, hai ba bước liền tiến lên:
 
"Triệu Hòa…"
 
Tô Triệu Hòa nắm chặt tay Châu Thụy Vân, muốn cười, nhưng giọng còn khó nghe hơn khóc:
 
"Thụy Vân… Thiển Thiển, Thiển Thiển nó, thực sự, thực sự là con gái của Tiểu Dục, là cháu gái của chúng ta…"
 
“Ông nói cái gì?” Châu Thụy Vân có chút bối rối.
 
Tô Triệu Hòa run rẩy đưa kết quả xét nghiệm ADN qua:
    
"Thụy Vân, Thiển Thiển là con gái của Tiểu Dục, là cháu gái của chúng ta…"
 
Trách không được mặc dù Thiển Thiển đã biết mình là cháu gái nhà họ Tô nhưng lại không nói ra, đứa bé đó cũng có oán hận trong lòng phải không?
 
Châu Thụy Vân một tay đỡ Tô Triệu Hòa, một tay cầm lấy giấy xét nghiệm, lúc nhìn thấy kết quả, bà trực tiếp che miệng khóc.
 
Khi Tô Dục và Tô Thiển từ bên ngoài bước vào, những gì hai người thấy chính là bộ dáng loạn thành một đoàn như vậy…
    
Hai người liền sững sờ.
    
"Ba, mẹ, mọi người làm sao vậy?"
 
Quan hệ của Tô Dục với hai ông bà mấy ngày nay càng ngày càng sâu, nhìn thấy bọn họ khóc, ông hiển nhiên cũng giật mình.
 
Ngay sau đó, Tô Triệu Hòa đứng dậy, sải bước về phía hai người họ.
 
Tô Dục vội vàng đưa tay ra đỡ nhưng lại bị cha đẩy ra.
    
Tô Triệu Hòa đi qua ông, nắm lấy tay Tô Thiển:
 
"Thiển Thiển, đứa trẻ ngoan…Ông bà thực xin lỗi cháu…"
 
Bị cha già đoạt lấy con gái, Tô Dục liền có chút không thoải mái, đi tới chỗ Châu Thụy Vân hai mắt đang đẫm lệ oán giận nói:
    
"Mẹ, người nhìn cha xem, nếu dọa Thiển Thiển sợ thì làm sao bây giờ?"
 
Không ngờ, Châu Thụy Vân trước nay đều đau lòng con trai lại đẩy ông ra:
    
"Đừng dựa, Thiển Thiển của chúng ta…"
 
— có cháu gái, con trai thì tính là cái gì. Hơn nữa lại là một cháu gái đáng yêu như vậy.
 
Từ khi Tô Dục tỉnh lại, đây là lần đầu tiên ông bị cha mẹ ghét bỏ như vậy. Nhưng ghét bỏ mình cũng không sao, còn đoạt bảo bối với mình là thế nào?
 
"Anh còn mặt mũi nào nói…" Châu Thụy Vân quay lại mắng con trai mình, "Mau tới đây…"
 
Bà nắm lấy tay Tô Dục rồi đưa ông tới trước mặt Tô Thiển:
 
"Con trai ngốc, con đúng là có phúc, vừa tỉnh dậy liền có một cô con gái xinh đẹp hiểu chuyện như vậy…”
    
Nghe thấy hai người khen ngợi Tô Thiển, Tô Dục nhoẻn miệng cười:
 
"Đúng vậy, bảo bối là đáng yêu nhất…"
 
Nếu không thì làm sao mình vừa nhìn liền thích bảo bối được.
 
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngốc của ông, mắt Châu Thụy Vân lại đỏ lên.
 
Nếu con trai không bị tai nạn ô tô, con dâu còn sống, cháu gái cũng không lạc mất thì gia đình mình hạnh phúc biết bao…
 
"Đứa trẻ ngốc, Thiển Thiển chính là con gái của con. Lúc trước con tỉnh lại, khăng khăng nói tên của mình là Tô Hằng, kỳ thực, Tô Hoành là tên của mẹ Thiển Thiển, Thiển Thiển chính là con gái ruột của con…"
 
"Tô Hoành?" Tô Dục giật mình, trong đầu chợt lóe lên một ít hình ảnh—
 
Cô gái xinh đẹp với bím tóc, cô gái nghịch ngợm với đôi chân trần, nép vào vòng tay của ông, mỉm cười hạnh phúc…
 
Cuối cùng, tất cả hình ảnh đẹp đẽ đều biến thành tiếng khóc không dứt, từng tiếng xé rách tâm hồn Tô Dục.
 
"Dục, em và con sợ quá, anh mau tới đón em và con được không… Dục, Dục…"
 
Giọng nói càng lúc càng thê lương, những đồ vật đã từng khắc cốt ghi tâm trong nháy mắt lại trở thành mũi kim độc đâm vào tâm trí ông lúc này.
 
"Cha Tô?" Tô Thiển ngay lập tức nhận ra Tô Dục không đúng, tiến lên đỡ lấy eo ông, "Cha Tô…"
 
"Bảo bối—" Tô Dục lẩm bẩm rồi ngã về phía sau, nhưng vào lúc tiếp đất, theo bản năng bảo vệ Tô Thiển phía trên.
    
Tô Thiển đập vào ngực Tô Dục. Cô muốn đứng dậy, nhưng phát hiện vòng tay của Tô Dục siết cực kỳ chặt: 
    
"Cha, cha, ngài làm sao vậy?"
 
Nhìn Tô Dục hai mắt nhắm nghiền, giọng nói Tô Thiển mang theo tiếng nức nở.
    
Kiếp trước rồi kiếp này, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được cha cưng chiều, dù bây giờ Tô Dục mất trí nhớ nhưng vẫn làm Tô Thiển quyến luyến không thôi…
    
Nếu cha lại lần nữa lâm vào hôn mê…
    
Vội muốn đứng dậy kiểm tra, nhưng Tô Dục ôm chặt đến mức Tô Thiển không thể cử động được.
 
Biến cố như vậy cũng là Tô Triệu Hòa và Châu Thuỵ Vân choáng váng. Hai người tiến đến phía trước, muốn tách hai cha con ra, nhưng Tô Dục vẫn không chịu buông ra.
 
May mắn thay, Cố Từ ở đó, ngay lập tức gọi cho bác sĩ riêng của nhà họ Tô. Anh cũng đã thử tất cả các loại phương pháp để tách hai người ra, nhưng đều không có hiệu quả.
 
Lại lo lắng dùng lực quá mạnh sẽ khiến Tô Dục bị thương, vì vậy phải tạm thời dừng tay.
 
Nghe nói Tô Dục đột nhiên hôn mê, bác sĩ cũng sửng sốt. Chợt nghĩ đến tin tức trước đó—
 
Tô Dục như thế này, 80% là bị kích thích.
 
Đến khi nhìn thấy Tô Dục nằm trên mặt đất ôm Tô Thiển trong tay, bác sĩ càng khẳng định ý nghĩ trước đó—
    
Tin đồn kia lại là sự thật. Tô Dục thực sự đem lòng yêu cô gái tên Tô Thiển này, người đã ngất xỉu vẫn không chịu từ bỏ.
 
Đang cảm khái Tô Dục si tình, đột nhiên nhìn thấy Cố Từ đang đỡ Tô Triệu Hòa bên cạnh. Bác sĩ suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi— 
 
Trời ơi, đây là cốt truyện gì vậy?
 
Tại sao Tô Dục tức giận đến ngất đi, một bộ muốn chết cùng người mình yêu, ông Tô lại cùng tình địch của con trai là Cố Từ quan hệ rất tốt…
    
Cố Từ tự nhiên thấy được sự kỳ lạ trong mắt bác sĩ, nhưng bây giờ anh không có thời gian quan tâm đến chuyện này, lo lắng nói:
 
"Bác sĩ, trước tiên có thể nghĩ cách tách họ ra được không?"
 
Sau đó, anh nói ngắn gọn với bác sĩ những việc đã xảy ra trước đó:
 
"...Hẳn là khi nghe được tin tức Thiển Thiển là con gái ruột, chú Tô đột nhiên nhớ ra điều gì nên mới bất tỉnh…Ngài có thể nghĩ cách để chú Tô buông tay trước được không?"
 
Con gái ruột? Tuy vị bác sĩ này ngày thường rất có ý thức về đạo đức nghề nghiệp của mình, lúc này cũng không nhịn được mở to mắt
    
Ông chỉ đến đây để khám bệnh, sao lại gặp phải một tin đồn gây sốc như vậy?
 
Mối tình lãng mạn giữa Tô Dục và Cố Thiển được đồn đại trên mạng, hóa ra là cha và con gái.
 
May mắn thay ông ấy cũng phản ứng nhanh:
 
"...Tôi vừa lúc có học qua tâm lý học… Nhìn tư thái của Tô thiếu, rõ ràng rất coi trọng người trong tay. Đừng giãy dụa, cô nói cho Tô thiếu nói, cô đau…"
 
Tô Thiển lập tức hiểu ý bác sĩ, nói nhỏ vào tai Tô Dục:
 
"Cha Tô, người làm con đau…"
 
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy đôi tay đang ôm chặt lấy eo Tô Thiển của Tô Dục thực sự từ từ buông lỏng ra.
 
"Cha.." đột nhiên được giải thoát, Tô Thiển quả thực muốn khóc, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện ra Tô Dục vẫn đang hôn mê.
 
Bác sĩ vội vàng bước tới kiểm tra, vẻ mặt nghiêm túc lộ ra một chút vui mừng.
 
"Hoạt động tế bào não của Tô thiếu đã được tăng cường rất nhiều. Hẳn là như Cố tổng nói, ký ức của Tô thiếu khôi phục lại không ít…Có lẽ đại não chịu kích thích quá lớn mới có thể ngất xỉu…"
 
"Chờ cảm xúc của ông ấy hoàn toàn bình phục, hẳn là có thể tỉnh lại. Ừm, còn có khả năng khôi phục ký ức…"
 
Dưới sự vui mừng khôn xiết, Tô Triệu Hòa không nhịn được nữa, trực tiếp ngã xuống sô pha.
 
Châu Thụy Vân thì khá hơn chút.
 
Sau khi tiễn bác sĩ đi, nhìn Tô Dục vẫn còn hôn mê, Châu Thụy Vân dùng ngón tay gõ mạnh vào đầu con trai mình.
 
"Thằng nhóc thối, con làm cha như vậy đấy à!"
 
Ngay sau đó lại lau đi nước mắt, hung tợn nhìn về phía di động…
    
Bởi vì sự việc do Vưu Đào thông báo quá kích thích, trước đó Weibo trực tiếp tê liệt.
 
Bây giờ đã khôi phục, trên mạng cũng cực kỳ náo nhiệt. Mấy tin tức trăm năm khó gặp một lần trong giới giải trí chói lọi treo trên hotsearch:
    
"Họa quốc yêu cơ? Hồng nhan họa thủy? Người từng khó khăn theo đuổi “Tiểu Cố Từ" Cảnh Thiên mà không được, hiện giờ lại bằng năng lực của bản thân làm hai đại ảnh đế phải phục tùng dưới váy!"
 
“Tô Hằng, nam chính “người mới” của “Quay lại với tình cũ", thật ra lại chính là ảnh đế Tô Dục ngày xưa!"
 
"Cố gia? Tô gia? Xem thử mỹ nhân nhà ai!"
 
Tiêu đề còn được xem là quy củ, ít nhất dưới mắt người ngoài, cũng không có quá khác thường.
    
Nhưng nội dung lại hỗn loạn những mô tả phán đoán lung tung, viết rõ ràng Tô Thiển là một gái cao cấp, dựa vào sắc đẹp để hấp dẫn với đủ loại đàn ông.
 
Thậm chí thông tin nguyên chủ bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà cũng được đào lên…
 
Nếu Cố Từ và Tô Dục được định vị là tổng tài tiền đồ vô lượng, thì Tô Thiển lại là kẻ suy đồi đạo đức, nông cạn hư vinh……
 
Đặc biệt là đoạn ghi âm và cảnh hôn được tung ra ở tin tức cuối cùng.
 
Trong đoạn ghi âm, Tô Thiển dõng dạc thừa nhận, dù là Tô Dục hay Cố Từ đều là những người cô ấy yêu thương nhất, cô sẽ không bao giờ từ bỏ bất cứ ai;
 
mà trong những bức hình kia, do có sương mù nên có thể nhìn thấy bóng dáng Tô Thiển đang nhón chân hôn lên mặt người đàn ông, lại không thể nhìn rõ mặt người kia.
 
Chỉ là từ cảnh bên ngoài của căn phòng được chụp lén lúc trước, căn phòng đó rõ ràng là phòng của Tô Dục trong khách sạn.
 
Với quá nhiều bằng chứng chắc chắn được tung ra, Tô Thiển ngay lập tức bị sỉ nhục.
    
Những lời mắng nhiếc trên mạng càng ngày càng tăng lên—
 
Ảnh hưởng của Tô Dục và Cố Từ trong giới giải trí cũng không phải là nhỏ.
 
Không ngoa khi nói rằng fan của cả hai phủ khắp các nhóm tuổi.
 
Cứ tưởng chỉ có thể đặt hai người bọn họ trong trí nhớ để hoài niệm, không ngờ lại có ngày có thể nhìn thấy hai thịnh thế mỹ nam.
    
Nhưng không chờ người hâm mộ vui vẻ, liền nổ ra việc dơ bẩn như vậy.
 
Tô Dục và Cố Từ, đó là hai nam thần đáng mơ ước cả đời của bao người, có thể được tiếp xúc vài phút, thậm chí vài giây ngắn ngủi với bất kỳ ai trong hai người, đã là một may mắn lớn trong đời.
 
Kết quả minh tinh tuyến 18 gọi là Cố Thiển kia lại ngược lại, lại dám đem hai nam thần đùa bỡn trong tay.
    
Cũng may là cách Internet, nếu không những người hâm mộ giận dữ đó nhất định sẽ trực tiếp giết Tô Thiển.
 
Làn sóng trên mạng càng ngày càng cao, thậm chí nhiều sinh viên nước ngoài đã trèo tường trở lại để tham gia theo dõi sự việc lớn này.
 
Nếu nói lúc này, ai là người hạnh phúc nhất, đó chắc chắn là Vưu Đào.
 
Thấy số lượt truy cập vào những tin tức đó ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc đã đạt đến tình huống Vưu Đào cũng không dám tưởng tượng, thậm chí khâm phục kính nể Vưu Đào vì dám tung tin về nhà họ Cố và nhà họ Tô, thậm chí đã lên Weibo của Vưu Đào, thông báo đã trở thành người hâm mộ của ông ta.
 
Chỉ trong vài giờ, lượng fans của Vưu Đào đã tăng thêm mấy chục vạn.
 
“Vưu tổng, chuyện này thật là...” Lý Minh Vũ, người đã thay thế Tôn Dương trở thành cánh tay phải của Vưu Đào, vui vẻ xoa hai tay vào nhau, “Vẫn là Vưu tổng khôn ngoan, anh Tôn kia, cái gì cũng tốt, chỉ là không thông minh lắm… "
 
"Cậu cũng đừng học cậu ta." Vưu Đào lấy một điếu xì gà rồi đưa vào miệng.
 
Đã lâu như vậy mà không thấy Tô thị hay Cố thị phản hồi. Có vẻ như mọi chuyện đúng như ông ta nghĩ, hai nhà Cố, Tô lúc này không chừng đang đấu nhau đầu rơi máu chảy.
Nhưng như vậy cũng tốt, xét cho cùng thì hai công ty thế lực ngang nhau,chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, chính mình chắc cũng kiếm được rất nhiều tiền rồi.
 
“A, cuối cùng nhà họ Tô và nhà họ Cố cũng đăng Weibo….” Lý Minh Vũ đang theo dõi nhất cử nhất động của hai nhà, đột nhiên nói.
 
"Phải không? Tôi muốn xem xem Cố Từ nói gì…"
 
Cố Từ không phải rất kiêu ngạo sao, cũng không biết cảm giác của anh khi biết mình bị đội mũ xanh (cắm sừng) thế nào?
    
Lý Minh Vũ vừa muốn bấm mở, lại phát hiện ra rằng tốc độ mạng trong giây lát bị đóng băng. Rồi ngay sau đó, Weibo lại bị tê liệt như khi Vưu Đào đăng tin trước đó.
    
“Cố Từ nói gì vậy?” Vưu Đào rất hào hứng.
 
Lại có thể gây tê liệt Weibo, chẳng lẽ Cố Từ chuẩn bị quyết đấu với Tô Dục?
 
Lý Minh Vũ cúi đầu loay hoay một hồi, may mà hơn mười phút sau, mạng cuối cùng cũng thông trở lại.
    
Theo chỉ thị của Vưu Đào, Lý Minh Vũ tươi cười mở Weibo của Cố Từ.
 
Mặc dù nhiều năm như vậy không đăng gì cả, Weibo của Cố Từ vẫn duy trì mức hơn 100 triệu lượt theo dõi.
 
Hiện giờ dưới Weibo lại có một làn đạn:
    
"A a a a, đây là cái thứ tình yêu thần tiên gì vậy, tôi lại tin tưởng vào tình yêu…"
 
"Cố tổng, thực xin lỗi, suốt mấy năm nay để anh một mình chịu đựng…"
 
"Tô Thiển, tôi thiếu cô một lời xin lỗi, xin lỗi cô…"
 
“Không đúng.” Lý Minh Vũ cũng sững sờ.
 
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nên giống như trước đây nghiên về một bên mắng Tô Thiển sao?
 
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vưu Đào bất ngờ giật lại con chuột khỏi tay anh ta, di chuyển con trỏ thật nhanh, gần như có thể bóp nát con chuột, rất nhanh nhìn thấy hình ảnh Cố Từ nhẹ nhàng ôm một cô gái xinh đẹp xuất hiện trên màn hình
    
"Cô gái đã cùng anh bước ra khỏi vũng bùn, Thiển Thiển, em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh."
 
Dưới Weibo này còn có Cố Từ @Vưu Đào:
 
"Gặp lại ở toà án!"
 
Vưu Đào bất giác rùng mình—
    
Ngay từ mấy năm trước, Vưu Đào đã lĩnh hội qua sự tàn nhẫn của Cố Từ. Rõ ràng là đầu đã xanh đến không nhìn được, nhưng không gây phiền toái nhà họ Tô, mà đầu tiên chứng tỏ anh sẽ không từ bỏ.
 
"Tô Dục, nhanh, xem Weibo của Tô Dục…"
 
Lý Minh Vũ cũng có chút bối rối, vội vàng bấm vào Weibo của Tô Dục, Weibo đã nhiều năm không cập nhật, bây giờ quả nhiên có bài đăng mới:
 
"Bảo bối, cha sẽ dành hết quãng đời còn lại để yêu con."
 
Sau câu nói kia là một bản xét nghiệm ADN.
    
Xác nhận quan hệ cha con ruột thịt giữa Tô Dục và Tô Thiển.
 
Xét nghiệm này quá long trời lở đất, Weibo của Tô Dục cũng náo nhiệt không kém gì của Cố Từ:
    
"A a a, dành hết quãng đời còn lại để yêu con…Những lời này mới ấm áp quá!"
 
"Tô Thiển nhất định đã cứu cả hệ mặt trời đúng không, nếu không làm sao có cả cha và bạn trai đều là ảnh đế thế này…"
 
"Oa, hai bên đều có giá trị nhan sắc cao, tôi đã bắt đầu mong chờ những đứa con bé bỏng của họ rồi…"
 
"Vưu Đào kia đúng là đáng chết! Đều viết cái gì không biết! Rõ ràng là tình cảm tốt đẹp như vậy lại bị ông ta viết thành dơ bẩn…"
 
"Đúng vậy, chỉ sợ thế giới không loạn, người như Vưu Đào đúng là bại hoại!"
 
"Ông ta mới không quan tâm cái này, ông ta chỉ để ý xem có tiền hay không thôi. Người như vậy, làm sao có đạo đức tốt được…"
 
"Nhưng tôi thấy ngày lành của Vưu Đào cũng sắp kết thúc rồi."
 
"Các người không thấy sao? Chẳng những Cố thị, Tô thị, còn có núi Tiểu Dung, Văn phòng luật sư Hoa Quang, Cục giám sát môi trường, Cục du lịch quốc gia,... tất cả đều @Vưu Đào, gặp lại ông ta tại Tòa án!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui