Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Rốt cuộc thì vốn dĩ dự tính ban đầu của Hoa Vân Tích là ngậm tiền thưởng của Cao Lực Ngự và lăn đi đâu đó, giờ lại thành chuyến đi của ba người. Thực sự để mà nói, cô rất sợ Vu Dịch sẽ để lộ ra mối quan hệ xấu hổ giữa hai người, và cả chuyện đêm đó nữa. Cao Lực Ngự dù gì cũng là cấp trên của cô, để hắn biết chuyện cùng hắn đi công tác mà còn làm chuyện ám muội không đứng đắn thì cô không biết nên chui vào đâu cho đỡ xấu hổ nữa. Chẳng qua kẻ không biết điều kia thỉnh thoảng hay tự nhiên mà có những hành động rất thân thiết. Mỗi lần như thế, cô đều lén nhìn sang Cao Lực Ngự, thật may hắn không có vẻ gì, có lẽ hắn không để ý. Cũng đúng thôi, một tổng giám đốc cao cao tại thượng như hắn chắc chắn không phải kiểu cấp trên soi mói cả đời tư của nhân viên để đánh giá này nọ. Vả lại, hắn không biết chuyện xấu hổ đêm đó, do cô có tật giật mình nên sợ bóng sợ gió.

Cũng vì thế mà Hoa Vân Tích chuyển từ trạng thái mất tự nhiên sang quẩy hết mình, nhất là khi vừa bước đến vườn bách thú, cô liền bất chấp mà lăn xả vào - giống y như Cao Lực Ngự nói - gặp được đồng loại. Nhìn những sinh vật có hình dáng kỳ thú kia, cô cầm điện thoại lên chụp mọi góc độ:

"Giá như có cái máy ảnh ở đây. May mà Hoa Vân Tích nguyên chủ dùng điện thoại cao cấp. Có điều, nó vẫn không bằng máy ảnh được"

Cao Lực Ngự và Vu Dịch không hứng thú với mấy vụ này lắm, cả hai chỉ im lặng theo sau nhìn chằm chằm Hoa Vân Tích nghịch ngợm đôn đáo chạy qua chạy lại. Mỗi cử chỉ của cô đều thu vào trong mắt bọn hắn. Khi với tay sờ vòi voi, đứng ngoài chuồng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn mấy con báo, cả khi cô nằm bò cả xuống đất để có góc chụp lạ nhất. Mỗi hành động đều không chú ý một chút hình tượng nào.

Một lúc lâu sau, đã chụp chán, Hoa Vân Tích mới phủi phủi quần áo lấm lem bụi cát quay về phía bọn hắn điềm nhiên hỏi:

"Hai người không còn gì khác để làm sao?"

Cao Lực Ngự khoanh hai tay, nhàm chán không đáp lại. Vu Dịch hai tay để sau lưng thì một bộ dáng như cố nói "Đây không phải quê hương của tôi."

Hoa Vân Tích bĩu môi.

"Được rồi, tính tình hai người không thú vị gì cả. Tôi đói rồi, đi ăn"

"Cầm lấy" Vu Dịch đột nhiên từ sau lưng đưa ra một chai nước khoáng mát lạnh. Hắn ban nãy nhân lúc cô còn mải chơi chạy đi mua.

"Cũng biết tinh ý phết. Cám ơn!" Hoa Vân Tích cười hì hì nhận lấy chai nước khoáng tu ừng ực. Thời tiết hôm nay không nắng, nhưng trời khá oi bức. Cô nãy giờ lại hoạt động chân tay nhiều vậy nên giờ nóng khô cả người.

Uống xong nửa chai, Hoa Vân Tích vặn lắp cẩn thận lại bỏ vào túi xách.

"Được rồi, tiền thưởng là của tôi, Cao tổng cũng cho tôi quyết định tất. Hôm nay tôi tự dưng thèm ăn lẩu cay. Tôi ban nãy có tra điện thoại rồi, ở phố bên gần đây có quán ăn nước C mình. Các món rát đa dạng, dưới bình luận có vẻ được đánh giá cao, xem sreet view thấy cũng khá dân dã nhưng lại đẹp. Cho nên chúng ta đến đó!"

Cao Lực Ngự hiếm có mở lời bỗng dưng hỏi:

"Nóng thế này mà cô đi ăn lẩu cay sao?" Hắn thực ra không thích ăn cay cho lắm, càng không thích ăn lẩu, nhất là vào không khí nóng thế này.

"Nóng thêm nóng cùng với cay nó mới đã!" Sợ Cao Lực Ngự đổi chủ ý, cô nhanh nhanh kéo khuỷu tay hắn nằng nặc đòi đi "Kệ, tôi bảo đi là phải đi!"

Cao Lực Ngự đầu hàng, để mặc Hoa Vân Tích túm đi. Dù sao cô cũng đang vui. Riêng Vu Dịch thì có vẻ im lặng theo sau, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào bàn tay đang nắm cánh tay người đàn ông khác của cô.

Vào đến nhà hàng, Hoa Vân Tích lập tức gọi ngay một phần lẩu cay lớn nhất. Cao Lực Ngự chỉ ăn vài miếng rau và một ít lát thịt bò mỏng, còn lại chủ yếu là làm động tác nhúng đồ sống và rau vào nồi rồi múc sang bác Hoa Vân Tích. Vu Dịch có lẽ mấy bữa bận rộn điều tra, không ăn miếng nào vào bụng nên hắn ăn khí thế hơn một chút, nhưng cũng không kém cạnh thường xuyên gắp cho Hoa Vân Tích. Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, cứ thế có là ăn là chiến, cũng không quan tâm hai người kia no đói thế nào. Tiền là của cô mà!

Ăn no nê, Hoa Vân Tích lại gọi kem ly ăn, hai tên đàn ông kia chỉ uống một chút nước. Cô vừa ăn vừa soi mói nhìn bọn hắn. Quả thực dẫn chó đi dạo còn thú vị hơn mang hai cây cột điện đi chơi. Không thú vị, không thú vị gì cả! Ăn được một chút, Cao Lực Ngự nhận được cuộc gọi, hắn nói hắn phải có cuộc họp khẩn nội bộ lúc này, không chơi tiếp được. Được nghỉ một ngày, cô không cam lòng chôn chân ở nhà suốt, bèn xòe tay ra trước mặt hắn.

"Làm sao?" Cao Lực Ngự khó hiểu.

"Số còn lại của tiền thửa, anh phải đưa tôi nốt chứ Cao tổng. Anh thì có thể về, nhưng tiền phải ở lại. Tôi muốn đi chơi tiếp!"

Cao Lực Ngự bật cười, lắc đầu ngán ngẩm, nhưng vẫn dung túng rút ví trong túi áo ra đặt lên tay cô:

"Đừng về muộn quá." Cao Lực Ngự dùng ánh mắt sắc bén liếc qua Vu Dịch, lấy áo khoác ngoài trên ghế đứng dậy mặc vào.

Hoa Vân Tích đang lấy tiền trong ví, thấy Cao Lực Ngự định bỏ đi, vội vàng túm cổ tay hắn.

"Ấy ấy, Cao tổng, anh quên chưa lấy lại ví tiền đã bỏ đi rồi!"

"Cô dùng bao nhiêu thì dùng xong trả lại tôi."

"Thế sao được!"

Hoa Vân Tích lấy một số tiền vừa vặn tính tổng với khoản đã tiêu ban nãy thì đủ với mức tiền thưởng cho một chuyến công tác vất vả, gấp ví lại kéo tay Cao Lực Ngự đặt vào lòng bàn tay hắn. Đàn ông đưa toàn bộ tiền trong ví của mình cho phụ nữ thì thường là một trong ba lý do: người đó là mẹ, vợ, hoặc tình nhân. Thường là vợ nhiều hơn. Cô vẫn nghĩ cô là cấp dưới của hắn, dù thời gian này cô đã phụ giúp hắn rất nhiều, bởi thế cô cảm thấy thái độ của hắn hòa nhã hơn. Cái vẻ hòa nhã đó không giống như ngụy tạo thường ngày của hắn, mà thực sự xuất phát từ tâm, coi cô như một người cộng sự thân thiết. Năng lực làm việc của cô xứng đáng với đãi ngộ đó. Tuy nhiên, cô cũng không thể quá phận, như vậy đem lại cho hắn ấn tượng không tốt. Nếu cô cầm ví của hắn đi tiêu xài thoải mái rồi trả lại, có lẽ hắn sẽ nghĩ cô đang muốn trèo cao với đến hắn, coi sở hữu của hắn là sở hữu của bản thân. Cho nên cô phải cẩn trọng, mọi việc phải sòng phẳng rõ ràng, để tránh những cái thất thiệt không đáng. Biết đâu hắn đang thử cô để xem có thể trở thành mối quan hệ hợp tác lâu dài hay không, hắn vốn ghét phụ nữ chắc chỉ trừ Hoa Vân Nhã, có lẽ hắn sợ cô có ý đồ không tốt gì với hắn khó hợp tác làm ăn lâu dài được mới thử cô như vậy.

"Tôi lấy thế này thôi, cám ơn Cao tổng vì ngài đã thưởng rộng rãi như vậy. Cao thị có tổng giám đốc thưởng phạt công minh như ngài thảo nào mà các nhân viên đều nỗ lực hết mình như vậy. Tôi tuy là người mới nhưng cũng xin cam đoan nhất định sẽ cùng những nhân viên khác dốc sức vì sự phát triển của tập đoàn. Ngài rộng lượng xin đừng để ý những lời than phiền trong lúc làm việc của tôi mấy ngày qua. Từ giờ tôi sẽ tích cực hơn, mong ngài chỉ giáo cho nếu có gì sai sót." Hoa Vân Tích dùng kính ngữ vuốt mông ngựa, cẩn thận hơn đứng dậy nghiêm cẩn cúi đầu một góc 45 độ. Còn một tuần nữa là hết tháng, tức là còn phải quần quật làm việc thêm một tuần. Cô thể hiện ý chí cống hiến hết mình cho tập đoàn của bản thân, hy vọng hết tháng công tác nước ngoài này hắn lại trích máu thưởng tiếp, vài tháng nữa là đến cuối năm rồi. Hầu bao dày một chút chắc cô ôm nó ngủ quá, ôm tiền vẫn thích nhất.

Vu Dịch nghe Hoa Vân Tích nói vậy, đang uống nước không nhịn được sặc phun ra. Cô nheo mi nhìn hắn. Hắn hơi nhêch khóe môi cầm khăn ướt lau nước dính trên miệng rồi lau bàn. Hắn không khỏi bội phục cái đầu gỗ của cô, tên kia ngụ ý rõ ràng như vậy mà cô còn không nhìn ra, còn vạch rõ giới hạn như vậy. Quả thực là --- yêu hết biết. Vẫn như cũ, bộ dạng kiên quyết của cô thật hấp dẫn mà.

Cao Lực Ngự cúi xuống nhìn chiếc ví trong tay, sau đó không nói một câu gì âm trầm nhét vào trong túi áo bước đi mà không nói một câu gì. Coi vẻ mặt hắn, Hoa Vân Tích tự hỏi có phải mình vừa khen thái quá làm hắn tưởng đang ngầm châm biếm không? Cô lại bắt đầu lo lắng cho khoản tiền thưởng cuối năm của mình.

"Tôi nói rất chỉn chu mà, có nói sai hay thất lễ câu nào đâu. Sao hắn tức giận vậy nhỉ..." Hoa Vân Tích phụng nhét thìa kem lớn vào miệng rồi tiếp tục phàn nàn "Rõ ràng lời tôi nói về tình về lý thì đều không sai chút nào! Mà chắc hắn bực bội chuyện gì ấy chứ không phải chuyện tôi đâu!"

Đề tài này xó vẻ khá thú vị, Vu Dịch quyết định hỏi thử lòng cô:

"Dù sao hắn cũng có lòng như vậy, tiền đến tay sao không nhận? Hơn nữa được đích thân tổng giám đốc mời đi chơi cùng mà em có vẻ chọn những nơi đơn giản nhỉ."

Hoa Vân Tích lắc đầu nguây nguẩy.

"Ngu ngốc, phải biết lấy lùi làm tiến chứ!"

"Lấy lùi làm tiến?" Giọng nói hắn dạt dào hứng thú.

"Người làm thám tử tư, tự do thoải mái như anh, không hiểu được cái áp bức quan hệ cấp trên cấp dưới của những nhân viên văn phòng phải tiến từng chút một từ dưới lên như tôi đâu!" Cô nói một hơi, không quên ăn kem mới tiếp diễn câu chuyện "Làm cái nghề này ấy, năng lực bản thân là không đủ, còn phải biết tính trước sau nữa. Thử hỏi, hôm nay tôi cầm ví của hắn đi tiêu xài thì còn ra thể thống gì, hắn mời tôi đi chơi mà tôi mặc sức chọn những nơi sang trọng thì ra thể thống gì khi mà hắn đã cho tôi quyền quyết định. Hắn sẽ đánh giá con người tôi ra sao? Không những không được cầm ví của hắn mà còn không được phép lấy quá nhiều tiền thưởng. Mặc dù trong đầu tôi luôn có suy nghĩ nhất định phải đốt sạch tiền hắn hôm nay, nhưng à…ờ tôi là cái kiểu người chỉ dám nghĩ không dám làm. Ở nhà thì đứng nhất đứng nhì được nhưng ra xã hội thì đôi khi phải biết lựa tình thế mà cúi thấp cái đầu xuống. Tôi nghĩ hắn đang thử lòng tôi. Ừm, một lãnh đạo sau thời gian làm việc vất vả muốn chơi bời xả láng với cấp dưới, tức là họ đã có một cái nhìn nhất định với người đó. Tất nhiên mình phải thể hiện cái mặt chân thật của mình với người ta, không xu nịnh hay hùa theo gì cả. Lãnh đạo xây dựng cơ nghiệp lớn vững mạnh như vậy, người ta cũng sẽ có cách dùng người riêng, mình làm chiêu trò siểm nịnh gì để dược chú ý đến thì cũng làm sao mà qua mắt được! Những lãnh đạo như thế thường thích những cấp dưới thật thà, sòng phẳng và khiêm tốn một chút, không chỉ vì mới được đãi ngộ một tẹo đã được nước lấn tới. Tôi là người làm công ăn lương, nên phải tính cho cái bền vững sau này chứ không phải chút lợi trước mắt. Theo tôi thấy, Cao tổng mua biệt thự ở đây, chứng tỏ hắn còn lại đây nhiều. Thậm chí nếu không có gì thay đổi, hắn khả năng cao sẽ mở thêm chi nhánh tại đất nước này. Đến lúc đó lựa chọn những vị trí then chốt của chi nhánh, có lẽ hắn sẽ cân nhắc tôi qua những biểu hiện công việc và thái độ ứng xử vừa rồi. Biết đâu tôi lại tiến xa hơn và trụ lâu dài hơn thì sao. Đó gọi là lấy lùi làm tiến."

"Tư tưởng tốt đẹp trong sáng. Tốt lắm." Vu Dịch gật đầu, vui sướng khi người gặp họa nghĩ nghĩ mà cười thầm trong lòng, chẳng qua Cao Lực Ngự ý tưởng không trong sáng như cô cho nên mới tức, thật sự là thú vị.

"Hoa Vân Tích, em cũng là một nhân viên khá chuyên nghiệp đấy. Tôi khá tự hào khi là thầy của em" Vu Dịch nửa đùa nửa thật.

Hoa Vân Tích được khen, mũi dài ra cả chục cây số, hí hửng ăn hết kem. Có điều, hắn lại nói thêm một câu làm cô khó hiểu:

"Cơ mà. Nếu em bớt chuyên nghiệp hơn một chút thì có lẽ em sẽ tiến xa hơn cả những gì em nghĩ đấy." Tiến hẳn lên chức tổng giám đốc phu nhân - Vu Dịch bổ sung trong đầu.

"Sao cơ?"

"Không nói với em, em cứ chuyên nghiệp tiếp đi."

"Hừ, không nói thì thôi, sao tôi phải nói chuyện này với anh nhỉ!"

Hoa Vân Tích khó chịu, lau miệng xách túi xách bỏ đi, cô bực vì Vu Dịch nhìn cô như thằng hề vậy. Ra đến quầy thanh toán, thu ngân nói với cô rằng Cao Lực Ngự đã thanh toán rồi, cô cám ơn một tiếng và đi ra ngoài. Bước đi trên đường phố, vừa ngắm cảnh vừa suy nghĩ xem nên đi đau tiếp theo, nhận thấy có cái đuôi bám theo sau mình, cô quay phắt người gắt lên:

"Anh còn muốn theo tôi bao lâu nữa? Anh không có việc gì khác để làm sao thầy Vu?"

"Tôi chỉ đang làm kẻ biến thái theo dõi em thôi, nhưng em có thể không cần để ý, tôi sẽ không chụp trộm ảnh em đâu."

Nói với hắn như nước đổ lá khoai vậy!

Hoa Vân Tích tiến lại gần phía hắn, nghiêm túc chất vấn:

"Những gì tôi nói chẳng lẽ anh cố tình không hiểu sao? Chúng ta hãy coi nó như một hồi mộng."

Vu Dịch đột nhiên không nói gì, cứ lẳng lặng cúi xuống nhìn vào trong mắt cô một lúc. Sau đó hắn mới trầm giọng:

"Muộn rồi."

Hắn lúc này đã không thể coi là giấc mộng được nữa. Tránh mặt cô, bình ổn lại suy nghĩ của mình, nhưng lại không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng cô khi trở về, tìm thầy rồi lại lẳng lặng đứng từ xa nhìn. Nhìn rồi lại không tự chủ khắc ghi vào trong trí óc, không tự chủ nhớ đến. Hắn thừa nhận hắn đã khó có thể rời mắt khỏi cô.

"Muộn gì?"

"Tôi không coi như giấc mộng được, em phải chịu trách nhiệm."

"Mệt anh nói ra được câu đó, cứ như là trinh nữ bị cưỡng bức ấy. Tôi nói rồi..."

Chưa kịp nói hết, những tiếng thét lớn phát ra từ đám đông vừa bước xuống xe buýt ngay tại điểm đỗ xe hai người đang đứng gần, cắt đứt câu nói của Hoa Vân Tích. Một tên đội mũ lưỡi chai cầm súng lục đe bắn những người xung quanh. Đất nước này còn chia nhiều đảng phái, tôn giáo, mặc dù khá có tiềm năng phát triển nhưng an ninh vẫn chưa tốt lắm. Thỉnh thoảng vẫn có biểu tình đụng độ lớn hay khủng bố xả sung hoặc bắt cóc các con tin. Thật không may mắn, bọn cô đã gặp khủng bố. Và hắn không hề che mặt, có vẻ như đây là kiểu cảm tử điên cuồng.

"Tất cả ngồi im! Không được phép động đậy, đứa nào động đậy tao bắn!"

Tên khủng bố bắt tất cả ngồi im chỉ để nghe hắn chủi và bất mãn về cái đất nước này. Giọng nói hắn thể hiện một sự căm thù muốn tàn phá sâu sắc.

"Làm sao bây giờ? Trên tay hắn có tận hai khẩu, theo cách cầm thì có vẻ như hắn thuận cả hai tay." Hoa Vân Tích lo lắng, khẽ nói. Hai khẩu đó đủ giết nửa già số người ở đây, với thái độ điên cuồng của hắn, việc nổ súng chỉ là sớm muộn.

"Từ từ xem thế nào" Vu Dịch thở dài, thật tệ là hắn không mang sẵn theo súng, nó để trong va li được chuyển tới biệt thự của Cao Lực Ngự.

Tên khủng bố có vẻ như rất thính tai, hắn lập tức phát hiện ra hai người đang trao đổi, hắn chĩa súng về phía Hoa Vân Tích.

"Hai đứa kia, chúng mày đang tính cái gì!?"

Nói dứt lời hắn liền nã viên đạn đầu tiên về phía Hoa Vân Tích. Đoán trước động tác của hắn, cô liền tránh sang bên. Viên đạn đầu đi chệch, hắn bắn tiếp viên đạn thứ hai, lần này thì cô tránh không kịp nữa.

"Cẩn thận!" Vu Dịch tái mét mặt lại, hắn không chần chừ suy nghĩ chút nào, lao thẳng về chắn trước mặt cô. Đạn bắn thẳng vào phần gần hông phía sau lưng hắn. Tên khủng bố bắn được, hắn liền cười điên cuồng nã đạn không mục tiêu nhất định vào những người xung quanh làm nhiều người bị thương, đồng thời tiếp tục chửi rủa.

Cảnh sát đến, còi vang rền cả con phố, tên khủng bố thấy vậy rút bình xăng ở ba lô lớn đặt dưới chân hắn, tự đổ dốc từ đầu xuống chân. Xong, hắn bật lửa, tự thiêu cháy mình.

Vu Dịch mất máu nhiều, hắn dường như đã lâm vào trạng thái hôn mê. Hoa Vân Tích hoảng sợ run rẩy bấm số gọi cho cấp cứu và báo địa chỉ. Sốt ruột không chờ được, cô liền túm một người còn yên lành ở bên cạnh hỏi:

"Ở gần đây có bệnh viện nào không?"

Người đó vẫn còn hoảng sợ những cố bình ổn lại để trả lời:

"C…Có, ở...ở ngã tư cuối đường này…"

Hoa Vân Tích lập tức cám ơn, rồi dùng hết sức cõng Vu Dịch lên vai lết tới bệnh viện. Khoảng thời gian nãy giờ đã đủ để hắn mất máu một lượng lớn rồi.

Thuận lợi đưa hắn vào phòng cấp cứu, cô mời đỡ sốt ruột hơn một chút, lôi điện thoại ra nhắn cho Cao Lực Ngự: "Xin lỗi Cao tổng, hôm nay tôi sẽ về muộn"

--- ------ ------ -------

Cao Lực Ngự đang họp trực tuyến, thấy điện thoại rung, hắn cầm lên. Nhận được tin nhắn của Hoa Vân Tích, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.

"Có chuyện gì vậy Cao tổng?"

Thấy sắc mặt của hắn có vẻ tối tăm, những người bên kia trong cuộc họp thắc mắc lên tiếng hỏi hắn.

"Không có gì, chúng ta tiếp tục cuộc họp."

Hình ảnh đêm đó lại vụt qua trong tâm chí Cao Lực Ngự. Hắn nhếch môi, nụ cười trở nên tà mỵ.

Hoa Vân Tích, giỏi thật, chỉ cần có cơ hội tách riêng là em ngay lập tức muốn mở chân ra đón nhận người đàn ông khác.

--- ------ ------ -----

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, viên đạn hơi khó lấy ra một chút những cũng không bị bắn vào vị trí nguy hiểm nên không tổn thương nhiều lắm, chỉ là mất máu hơi nhiều chút vì đưa đến phòng cấp cứu hơi chậm. Không lâu nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại, để bệnh nhân nghỉ ngơi khoảng một tuần là khỏi."

Nghe bác sĩ nói như vậy, trải qua tâm trạng lo âu bất an suốt mấy giờ ở ngoài phòng cấp cứu tảng đá trong lòng Hoa Vân Tích mới thoáng buông xuống một chút. Vu Dịch vì cô mới bị thương, nếu chẳng có chuyện gì bất trắc xảy ra thì cô sẽ thấy rất có lỗi. Thật may là mọi chuyện vẫn ổn.

Hoa Vân Tích ngồi trong phòng bệnh chờ Vu Dịch tỉnh lại, nhưng đến hơn 11 giờ khuya hắn vẫn chưa tỉnh. Nhìn đồng hồ trên tay, cô nghĩ nên về lấy cho hắn một ít vật dụng cá nhân, liền nhờ y tá để ý giúp cô đón taxi đi về biệt thự.

Về đến nơi, Hoa Vân Tích ấn chuông cửa. Giống như đã chờ đợi sẵn, cô vừa ấn chuông một cái thì đã có quản gia mới đến từ trong nhà ra mở cửa cho cô vào. Cô vừa mở cửa vào vào trong nhà thấy phòng tối om, nghĩ chắc Cao Lực Ngự không ở dướin nhà, bèn cất tiếng hỏi quản gia:

"Xin lỗi cho hỏi, đồ đạc của Vu Dịch tiên sinh được chuyển đến rồi phải không? Nó được đặt ở đâu vậy? Tôi muốn tìm một vài vật dụng cá nhân cho hắn."

Không thấy tiếng quản gia đáp lại, cô quay đầu nhìn về phía cửa chính, chỉ là một cánh cửa khép hờ, vị quản gia vốn dĩ đi theo sau cô ban nãy lại biến đâu mất.

Cạch. Tách.

Một cánh tay vươn ra từ phía sau cô đóng cửa lại và bật đèn lên. Cô thụt lùi lại dính cả người lên cửa, nhìn thấy Cao Lực Ngự đang đứng trước mặt, cô vỗ vỗ ngực:

"Suýt trụy tim mà chết. Cao tổng, sao anh ở dưới nhà mà không bật đèn lên? Làm tôi tưởng là ma."

Cao Lực Ngự nhìn Hoa Vân Tích dáng vẻ mệt mỏi, mái tóc còn hơi rối bởi, nét tà mị trên khuôn mặt hiển rõ hơn nữa.

"Tôi tưởng em tính qua hết đêm nay kia. Sao nào? Muốn tìm đồ của Vu Dịch làm gì? Định chuyển ra ở một không gian riêng?"

"Thực ra hôm nay Vu Dịch..."

"A, không cần nói tôi nghe ngay." Hắn cũng không muốn nghe cô ve vãn gì với tên đàn ông khác ". Em có vẻ mệt mỏi, giống như vừa -- vận động mạnh. Lại đây uống miếng nước đã rồi nói tiếp."

Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ "vận động mạnh".

Hoa Vân Tích chắc mẩm không biết có phải mình nhạy cảm quá không, nhưng cô cảm thấy Cao Lực Ngự có vẻ gì đó là lạ. Tuy nhiên cô vẫn nghe lời ngồi xuống ghế sofa, uống nước chanh hắn đưa cho.

"Cứ uống hết đi rồi nói." Cao Lực Ngự ngồi bên cạnh dịu dàng nhắc nhở, giọng nói của hắn trầm thấp, như thủ thỉ bên tai. Ý cười bên môi càng thêm nungfm, nhưng cô vẫn không phát hiện ra.

Có vẻ cả chiều quăng quật vật lộn, Hoa Vân Tích cảm thấy khô cổ, cô uống gần hết cốc nước chanh.

"Ăn một chút bánh đi đã rồi nói gì thì nói, 'làm việc' lâu như vậy chắc hẳn khá là mệt lại đói nữa"

Cấp trên đã nói sao Hoa Vân Tích kháng được, hơn nữa cô cũng đói, lại tiếp tục ăn bánh quy lót dạ. Nhưng cô vẫn ngờ ngợ thế nào, thái độ của Cao Lực Ngự rất lạ, lạ ở đâu không rõ, hắn có ý gì trong bụng cô cũng không bói được. Cơ mà hắn lo lắng đến cấp dưới, không như kiểu bóc lột sức lao động thường ngày, trái lại khiến cô cảm giác đang tra tấn trên mặt trận tinh thần vậy.

"Thực ra chiều nay...ưm..."

Lời nói của Hoa Vân Tích bị một đôi môi chặn lại, một nụ hôn dịu dàng. Người làm điều đó không ai khác chính là Cao Lực Ngự. Đáng lẽ ra lúc này cô phải ngạc nhiên, nhưng không hiểu sao cô chỉ cảm thấy buồn ngủ, cô không cách nào có thể tỉnh táo suy nghĩ tiếp được.

Nhìn Hoa Vân Tích ngả vào bờ vai mình mà ngủ thiếp đi, Cao Lực Ngự nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

"Thuốc này công hiệu nhanh thật."

Hắn lại cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc cô, cười sủng nịch.

"Đêm nay chúng ta sẽ về nước, tôi sẽ tạo một cái lồng sắt thật xa hoa cho em."

Nhìn Hoa Vân Tích im lặng không đáp lại, Cao Lực Ngự hôn nhẹ lên trán cô. Thật chậm rãi, nụ hôn kéo dài xuống mi mắt, xuống má, đến môi và dừng lại ở cằm. Hắn ôm cô vào lòng, hít nhẹ mùi hương trên người cô.

"Ừm, em lúc ngủ vẫn đẹp nhất, vẫn tốt nhất. Chỉ có lúc đó…" Hắn nắm bàn tay cô đặt lên vị trí trái tim hắn "...chỉ lúc đó thì em mới không làm nơi này đau vì em. Tôi không dứt khỏi em được nữa, làm sao đây…."

Máy bay tư nhân của Cao Lực Ngự vội vã bay về nước C giữa đêm.

Cho đến khi Hoa Vân Tích tỉnh lại, đã là bình minh ngày hôm sau. Lại tiếp tục mở mắt là thấy một căn phòng khác, lần này cô thực sự choáng váng không thấy trời đâu đất đâu. Cô vỗ vỗ hai bên đầu, lẩn thẩn đứng dậy đi ra ngoài cửa, thấy Cao Lực Ngự đang ngồi trên bàn làm việc.

"Cao tổng, đây là nơi nào, sao tôi lại ở đây?"

"Tập đoàn Cao thị, phòng làm việc của tôi."

"Hả?" Sao vừa tỉnh giậy đã thấy mình nằm ở nước C rồi?

"Chúng ta đã về từ đêm qua."

Lại nói về đêm qua, Hoa Vân Tích chợt nhớ đến hình ảnh mơ hồ trước khi ngủ quên mất, một hình ảnh mà cô không dám tin vào.

"Hôm qua…"

"Hôm qua cô đang nói chuyện thì tự dưng ngủ thiếp đi."

Cao Lực Ngự vừa cúi đầu làm việc, vừa thản nhiên đáp trả, trên mặt không có biểu hiện gì lạ.

Thì ra là thế. Hoa Vân Tích bỗng dưng cảm thấy xấu hổ. Thì ra đó chỉ là mơ, cô lại có một giấc mơ không đứng đắn với hắn, thật là đáng trách mà.

"Nhưng…"

Cô lại còn hỏi tiếp thì bị hắn cắt ngang:

"Hôm qua có việc đột xuất phải về nước, cô ngủ say quá không đánh thức cô được, tôi đưa cô về luôn."

Hoa Vân TÍch ngẩn người sở trán, chẳng lẽ hôm qua cô bị bệnh. Chắc do dào này làm việc nhiều nên người yếu đi, mới động một chút đã mệt buồn ngủ. Tất nhiên, cô tuyệt nhiên không hề nghi ngờ hắn bỏ cái gì vào đồ ăn thức uống của cô.

"Đồ ăn sáng ở trên bàn tiếp khách, cô lấy mà ăn."

"A, còn Vu Dịch!" Hoa Vân Tích đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.

Nghe cô nhắc tên Vu Dịch, tay cầm bút của Cao Lực Ngự hơi siết lại.

"Hắn còn đang bị thương ở viện mà chúng ta bỏ hắn lại!"

"Bị thương?" Rốt cuộc thì Cao Lực Ngự cũng rời sự chú ý từ tài liệu trên bàn sang Hoa Vân Tích.

Cô ngồi lên ghế kể cho hắn nghe lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua. Hắn nghe xong, dựa vào sau ghế khoanh tay trầm ngâm.

"Hóa ra là vậy. Tôi cứ tưởng..."

"Hửm?"

"Không có gì, tôi sẽ cho người đến chăm sóc hắn, cô đừng lo."

Kể ra làm thế có chút không phải, Hoa Vân Tích yên tâm với chiếc bánh ở trên bàn định ăn, nhưng Cao Lực Ngự tự dưng ngăn lại.

"Khoan đã."

"Có vấn đề gì vậy?"

"Hôm qua cô chưa ăn gì đúng không?"

Cô gật đầu.

"Vậy thì chúng ta ra ngoài ăn, không cần ăn cái này, không dinh dưỡng, không tốt lắm."

"À không, không cần đâu, tôi xuống nhà ăn nhân viên ăn cũng được, Cao tổng cứ tiếp tục làm việc, tôi không phiền đến ngài."

Hoa Vân Tích không biết không tốt chỗ nào, nhưng nói chung không nên cãi lại vấn đề nhỏ này, cô đành xuống nhà ăn.

"Này."

Vừa ra đến cửa, Cao Lực Ngự lên tiếng gọi lại.

"Cô ăn xong, xuống văn phòng sắp xếp chuyển lên đây, từ giờ cô trực tiếp trở thành thư ký riêng của tôi. Yên tâm tôi sẽ có thông báo lý do rõ ràng."

Được thăng chức, quyết định này khá đột ngột nhưng không phải quá ngạc nhiên gì. Có điều mới vào làm mà một mạch qua sông thế này có lẽ sẽ dĩnh nhiều rắc rối thị phi lắm đây!

"Vâng, thưa tổng giám đốc."

Trầm mặc nhìn cánh cử khép lại vài giây, Cao Lực Ngự đi đến phần bánh để trên bàn, cầm nó đổ vào thùng rác.

Không phải vấn đề ở dinh dưỡng, mà vấn đề ở cái bánh. Nó đã được bỏ thuốc mê, liều mạnh.

Hắn vốn định cho thuốc mê vào thức ăn, cho cô ngủ quá hôm nay, chờ chiếc lồng sắt kia đưa đến. Nhưng nghe cô kể lại chuyện hôm qua, quyết định tạm thời thôi.

Cao Lực Ngự lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

"Lồng sắt đó, chọn người thiết kế cho nó đẹp một chút và rộng hơn nữa. Hãy thiết kế thế nào để có thể để vừa chính giữa trong phòng ngủ ở trên phòng làm việc của tôi. Khi nào cần dựng thì tôi sẽ gọi cho."

Lần này tôi tạm tha cho em, để em còn tự do. Đừng làm tôi phải sử dụng đến nó để nhốt em lại bên tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui