Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Nước M

Đêm muộn, Cao Lực Ngự bận rộn làm việc, trước mắt hắn công việc còn chồng chất. Vụ kiện này kéo dài dai dẳng mãi, đối với tập đoàn hắn, nó đã đem lại thiệt hại rất lớn, còn khiến cổ phiếu giảm giá mạnh. Ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm mới có thể khiến tình hình ổn định lại được.

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng vắng lặng. Cao Lực Ngự ngẩng đầu lên, thở dài đứng dậy đi mở cửa. Ở khách sạn làm việc cũng thật phiền, mỗi lần cấp dưới tìm đến đều phải tự mình ra mở cửa.

Mở ra, hắn nhin Hoa Vân Nhã đang đứng trước mặt, nàng mặc một bộ váy ngủ ren mỏng màu đen, tôn lên khuôn ngực trong trịa cùng đường cong quyến rũ. Hai tay nàng vắt ra phía sau lưng. Nhìn thấy hắn mở cửa, nàng mỉm cười:

"Tôi có thể vào trong không? Tôi vừa rồi định đi ngủ nhưng quên mất là có một số chuyện quan trọng phải bàn nên vội qua đây."

"Mời vào."

Cao Lực Ngự tránh ra một bên cho Hoa Vân Nhã vào trong, rồi hắn đóng cửa lại đi về phía bàn làm việc ngồi xuống.

"Có chuyện gì?"

Hoa Vân Nhã e thẹn cúi đầu xuống lật văn kiện ra,nói cho Cao Lực Ngự nghe một số vấn đề quan trọng theo như lời nói. Thực chất, những vấn đề này nàng cố ý để lại để tìm cơ hội gặp riêng hắn sau. Từ lần đầu gặp hắn, nàng đã đem lòng yêu hắn, nàng biết chỉ có hắn mới xứng với nàng. Nàng thời gian qua đã phô trương hết tài năng của bản thân cho hắn trong việc phân tích vấn đề, đôi khi còn đề bạt một số ý tưởng cho hắn. Nàng mặt ngoài còn động viên hắn trong cồn việc, nhưng tỏ thái độ lúc xa lúc gần với hắn. Nàng nghĩ, đàn ông thành công trong sự nghiệp thường thích một người phụ nữ như vậy. Nhưng có vẻ như hắn điềm nhiên coi như không nhìn thấy biểu hiện hoàn mỹ của nàng. Không còn cách nào khác, nàng buộc phải chủ động, có lẽ hắn thuộc tuýp người không nhạy bén trong chuyện tình cảm.

"Thế là được rồi. Cám ơn cô đã nhọc công như vậy vào giờ này. Giờ cũng muộn rồi, cô có thể về phòng nghỉ ngơi."

"Tôi…"

"Hoa thư ký, đáng lẽ ra cô nên nói với tôi mấy vấn đề này trước, khi mà buổi chiều chúng ta đều có thời gian nhiều vậy. Tôi hi vọng lần sau hiệu xuất làm việc của cô sẽ cao hơn"

Hắn không lưu tình nói thẳng.

"Xin lỗi, tôi về phòng đây…" Hoa Vân Nhã ngượng nghịu cúi đầu xuống, hơi thoảng lưỡng lự nhưng vẫn nói "Cao tổng, anh nên nghỉ ngơi một chút. Không nên quá sức."

Gợi ý rõ ràng như vậy, Cao Lực Ngự sao không hiểu, nhưng hắn vờ như không hiểu.

"Cám ơn cô đã quan tâm, nhưng tôi là tổng giám đốc và tình hình hiện tại thì rất cấp bách."

"Tôi hiểu rồi, vậy tôi xin phép về phòng…" Hoa Vân Nhã thất vọng xoay người bước đi.

Vừa mở cửa, nghe thấy Cao Lực Ngự nói:

"Hoa tiểu thư."

Hoa Vân Nhã tim đập gia tốc, hồi hộp quay người lại chờ đợi hắn nói câu tiếp theo.

"Tôi nghĩ cô cũng là một người tài giỏi, tôi cho rằng tôi nên khuyên cô một điều. Phụ nữ dựa vào thân thể để giữ tâm đàn ông là điều không thể, chỉ khiến cô biến mình thành món đồ chơi mà thôi. Chơi nghiện thì giữ lâu dài cho đến lúc hỏng thì vứt đi. Bản thân cô, cô nhận được niềm tin yêu của cha mẹ cô đến thế, có lẽ cô nên nghĩ đến việc chuẩn bị tinh thần để gánh vác cơ ngơi của nhà họ Hoa. Chúc cô tiến xa hơn nữa. Hi vọng chúng ta còn có thể hợp tác lâu dài"

Hoa Vân Nhã không nói câu gì, chỉ lẳng lặng khép cửa lại bước đi về. Sau khi cánh cửa khép lại, Cao Lực Ngự lấy lọ xê sủi cam trong ngăn bàn ra, lấy một ly nước đầy bỏ vào. Nhìn bọt sủi lếnh láng trên mặt ly, hắt nhớ đến một khuôn mặt. Hoa Vân Tích. Một đoạn ký ức lúc hắn và cô còn ở dinh thự nhà Stojanovic, cùng làm việc trên hai chiếc bàn khác nhau. Khi ấy, Hoa Vân Tích cứ liên tục nhìn về phía hắn, như thể cố ý muốn nói cho hắn cô đang nhìn. Hắn không phản ứng gì, cuối cùng cô cũng phải đầu hàng mở miệng hỏi:

"Cao tổng, sắc mặt của anh không tốt lắm. Trông tái nhợt."

"Ừ, tôi hơi mệt mỏi chút." Mắt Cao Lực Ngự vẫn không rời văn kiện.

Hoa Vân Tích nghe vậy bèn chạy lại chỗ va li, lấy ra một hộp sủi cam để xuống trước mặt hắn.

"Đây, anh uống cái này đi, cho đỡ phần nào."

Nói xong cô quay trở về chỗ làm việc tiếp.

"Pha cho tôi."

"Sao cơ?"

"Tôi nói pha cho tôi" Cao Lực Ngự vừa hì hục viết vừa ra lệnh.

"Gì vậy, bình nước chỉ cách anh mấy bước chân ~"

"Đó là việc của cái bình nước."

"Bó tay sếp tổng."

Hoa Vân Tích đành đi lấy cốc nước bỏ viên sủi vào, cầm đến giơ thẳng mặt hắn.

"Đây."

"Cô cứ để đấy."

"Không được. Để đấy đợi tết Congo anh mới thò tay lên cầm được."

Cao Lực Ngự bấy giờ mới ngước lên nhìn cô lấy một cái, rốt cuộc cũng đưa tay ra với cái ly. Đột nhiên, hắn choáng váng đầu.

"Sao vậy?... Á, trán anh nóng quá, cho trứng lên ốp chắc chín được luôn! Anh mau lại đây!"

Hoa Vân Tích kéo hắn ra bắt nằm xuống sofa, lấy thuốc hạ sốt trong vali vốn toàn rác ra cho hắn uống. Hắn uống xong cười yếu ớt hỏi:

"Cô mà cũng biết lo chu toàn cho bản thân vậy sao?"

"Đương nhiên rồi! Không có ai ở bên lo cho, tôi không tự lo ai lo! Còn anh nữa đấy, nghỉ một vài tiếng có làm tập đoàn của anh phá sản được đâu! Cứ tiến độ làm việc liều mình kiểu này, có ngày chảy máu dạ dày chứ chẳng chơi! Thôi được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi lo liệu phần nào cho!"

Lúc ấy, Cao Lực Ngự cũng không nghĩ gì cả, chỉ yên lặng nằm đó. Nhưng giờ nghĩ đến, cái bóng dáng cô bận rộn làm việc trên bàn của hắn khi ấy, trong đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ giờ lại khắc sâu vào nỗi nhớ. Hắn thật mong có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này thật nhanh.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Hoa Vân Tích tỉnh lại, trời đã tối mịt mùng, căn phòng khép kín không ánh đèn, bên hông cô còn có cánh tay đang đè nặng. Cô ngồi dậy xoa xoa phần eo đau nhức. Một vài hình ảnh dâm mỹ lướt qua trong đầu cô, hoa vân tích hoảng hốt sờ thân trần rồi lại với lấy công tắc cạnh giường bật đèn lên. Ánh đèn trắng chói lóa rọi vào mắt cô khiến cô tỉnh ngủ hẳn. Đồng thời, cũng đánh thức người nằm bên cạnh.

"Sao vậy?"

"Anh...chúng ta…"

Lâm Hạo Lăng ngồi nghiêng người dậy chống tay lên giường, chăn rơi xuống bên hông lộ ra phần cơ thể màu mạch săn chắc. Hắn vuốt vuốt mái tóc rối bời, thẳng ruột ngựa nói:

"Chúng ta đã làm tình, em cưỡng bức tôi."

Hoa Vân Tích đỏ mặt lắp bắp nói:

"Tôi…chúng ta. Tôi xin lỗi... Tôi…"

"Em muốn rũ bỏ trách nhiệm sao?"

"Trách nhiệm? Trách nhiệm gì ở đây chứ? Nếu trách nhiệm thì anh phải là người chịu nữa, thế nào thì tôi vẫn thiệt hơn."

"Vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm."

"Không…ý tôi là… Chúng ta, tôi vô tình, anh vô tâm bị mê hoặc nhất thời..."

Lâm Hạo Lăng ngắt lời:

"Tôi không vô tâm bị mê hoặc nhất thời. Còn em…" Lâm Hạo Lăng đưa tay nắm vai Hoa Vân Tích, ép cô dối diện với hắn "Em vô tình thật sao? Nhìn vào mắt tôi đây, em thực sự có tình cảm với tôi. Phải không?"

Hoa Vân Tích ngây người, tim đập thình thịch. Nhưng nghĩ nghĩ, lại cúi đầu xuống. Có tình cảm với hắn, cô thừa nhận. Nhưng thế thì sao? Hắn đối với cô thế nào, cô cũng không nắm chắc. Là tâm lý quấy phá hay thương cảm khiến hắn này sinh suy nghĩ gần gũi cô, cô cũng không rõ ràng. Cảm xúc đó tồn tại được bao lâu, cô không thể xác định. Cô sợ, nếu mình chìm đắm vào vũng lầy tình yêu của hắn, cô vĩnh viễn không thoát ra được. Nếu một ngày hắn vì say đắm Hoa Vân Nhã mà giẫm đạp lên tình cảm của cô, cô không biết mình phải sống sao. Cô rất sợ kết cục đó. Hơn nữa, cô không chỉ có tình cảm với mình hắn. Mặc dù cô chưa bao giờ dám đối diện với sự thật rằng cô là một con người như vậy.

Cách, cạch.

Tiếng mở cửa rồi đóng nhẹ cửa vang lên phá vỡ không khí nặng trĩu giữa hai người. Vân Thiên từ ngoài đi vào, khoanh tay dựa lưng vào tường nhìn đôi năm nữ đang trần chuồng trên giường.

"Hai người đang coi đây là khách sạn?"

Hoa Vân Tích đang cúi xuống đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Thiên, cất tiếng gọi:

"Vân Thiên, anh lại đây."

"Cô nói gì?"

Hoa Vân Tích đẩy Lâm Hạo Lăng ra trước ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của hắn.

"Anh cứ lại đây!"

Vân Thiên nghe theo, bước lại gần, cổ tay của hắn bị cô nắm lấy. Ánh mắt của cô đầy quyết tâm nhìn về phía Lâm Hạo Lăng.

"Thực ra tôi không chỉ lên giường với Vu Dịch, mà còn cả Vân Thiên."

"Em nói sao?"

"Tôi lên giường với đàn ông, không cần biết có cảm tình hay không. Từ trước đến giờ anh vẫn biết tôi luôn thích quyến rũ đàn ông mà! Vân Thiên đã ở đây rồi, tôi chưa thấy thỏa mãn. Nếu anh cũng muốn, ba chúng ta cùng làm tại đây."

Lâm Hạo Lăng nghiêm mặt lại:

"Em có biết mình đang nói gì không?"

Hoa Vân Tích kéo Vân Thiên xuống hôn lên môi hắn, còn bạo tay cởi từng cúc áo của hắn ra. Không hiểu sao lúc này Vân Thiên đột nhiên chủ động phối hợp không khó hiểu trúc trắc chút nào, cả hai môi lưỡi giao triền phát ra tiếng hút chậc chậc.

"Đủ rồi..."

Hai người vẫn tiếp tục hôn nhau, Hoa Vân Tích với tay xuống kéo thắt lưng của Vân Thiên ra.

"Đủ!"

Lúc này hai người mới rời môi ra. Lâm Hạo Lăng xuống giường mặc quần áo vào, xong xuôi, hắn lạnh lùng nhìn nói:

"Thì ra em vẫn luôn dâm đãng như vậy. Em thực tiện!"

Hoa Vân Tích nhìn hắn bỏ đi, còn đóng sầm cửa thật mạnh, có gì đó như nghẹn ứ lại trong cổ họng cô.

"Thì ra là thế..." Vân Thiên bỗng dưng cất tiếng nói, giọng điệu không mặn không nhạt khác với thường ngày "Thì ra quyến rũ đàn ông đúng là sở thích của cô thật."

Hoa Vân Tích ngoái lại nhìn Vân Thiên, hắn lúc này ngồi tựa lưng vào thành giường, cả người tản mát ra một cỗ lười biếng.

"Và mục tiêu tiếp theo của cô là tôi phải không?"

"Tôi đang rất mệt mỏi, không muốn đùa với anh đâu Vân Thiên."

Vân Thiên cười khẩy một tiếng, lôi điện thoại trong túi ra, bấm bấm gì đó trên màn hình cảm ứng, rồi mới giờ điện thoại lên cho cô xem. Bất ngờ, là slideshow chạy một loạt những ảnh chụp cô đang làm chuyện đó với Vu Dịch trên ban công, và sau đó là ảnh cô làm chuyện đó với Lâm Hạo Lăng trong bệnh viện.

"Anh...sao lại có cái này?"

"Cô nghĩ xem, nếu tôi đăng những ảnh này lên mạng xã hội nói rằng có người đưa bằng chứng và nói rằng cô lừa tình cảm của tôi. Kết cục sẽ ra sao?"

Cho dù là nhân cách nào của hắn, thì nó cũng có một ham muốn theo dõi biến thái đối với cô. Ngay cả khi cô ở nước ngoài, Cao Lực Ngự ngăn chặn tin tức, vẫn không ngăn được hắn đột nhập vòng vây, Hắn và Vu Dịch chưa bao giờ thất bại trong việc điều tra thông tin. Bản thân hắn không biết từ bao giờ, cả căn phòng tràn ngập toàn những ảnh chụp của cô

Hoa Vân Tích choảng váng nhìn một Vân Thiên xa lạ trước mắt. Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của hắn, cả lúc hắn đội mũ trùm đầu đeo râu giả đẩy xe lăn đưa cô đi dạo quanh vườn bệnh viện. Rồi lúc hắn dỗ dành, đỡ lấy đứa trẻ nhỏ chập chững bước đi trên quá trình chữa đôi chân bị tê liệt của nó. Một Vân Thiên đem lại ấm áp cho cô như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối?

"Anh muốn gì?"

"Làm bạn gái tôi, bao gôm việc phải thỏa mãn dục vọng của bạn trai." Hắn cười ngả ngớn "Ba ngày sau cô tháo bột đúng không? Chúng ta sẽ giữ mối quan hệ trong sáng cho đến lúc đó. Thống nhất như vậy, mai tôi sẽ quay lại."

Nói đoạn, hắn liền bỏ đi.

Hoa Vân Tích ngây ngốc nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà trắng xóa, cảm thấy mọi thứ như đang chế giễu cái tự tôn nhỏ bé của cô vậy.

Vân Thiên bước ra khỏi bện viện đến chỗ lấy xe, mới trở lại bộ dạng bình thường. Hắn thở dài thườn thượt cúi đầu xuống.

"Ta lại vừa làm điều gì xấu xa rồi? Cô ấy sẽ rất căm ghét ta." Đang nét mặt ủ rũ, hắn đột ngột chuyển sang vẻ lạnh nhạt bất cần đời "Ta không quan tâm cô ấy ghét ta hay không. Đây là lần đầu tiên ta biết bản thân muốn gì, từ giờ trở đi, ta sẽ thức tỉnh thường xuyên hơn. Trước giờ ta đã say ngủ quá nhiều!"

Ba ngày trồi qua lặng lẽ trên giường bệnh, Hoa Vân Tích được tháo bột và làm nốt đợt kiểm tra cuối. Người thực hiện là bác sĩ khác, Lâm Hạo Lăng không hề xuất hiện. Có lẽ...hắn thực sự đã hoàn toàn chán ghét cô. Vân Thiên hôm nay cũng đến, cô vẫn không thể hiểu con người hắn rốt cuộc thế nào. Kiểm tra xong, hắn liền ôm eo cô kéo đi trước ánh nhìn ngạc nhiên của các y tá bác sĩ. Cả hai đi một đoạn xa, Lâm Hạo Lăng mới từ phòng bệnh kế bên bước ra ngẩn người nhìn theo. Khuôn mặt hắn nhìn không có biểu cảm gì, nhưng những ngón tay đâm vào lòng bàn tay siết chặt nắm đấm của hắn đã bán đứng tâm trạng hắn.

--- ------ ------ ------ ------ --------

"A...đừng nhanh như vậy..."

Hoa Vân Tích cắn môi hòng ngăn không cho chính mình rên rỉ. Đã một thời gian trồi qua kể từ khi chấp nhận làm bạn gái của Vân Thiên. Qua một thời gian tiếp xúc, cô nhận thấy dường như hắn có hai nhan cách cùng tồn tại, một Vân Thiên ác quỷ, một Vân Thiên thiên thần. Thực ra thì Vân Thiên thiên thần hay ác quỷ thì bụng vẫn đầy ý xấu như nhau. Khi cô hỏi hắn, khi nào mới chán cô, hắn liền lôi cô đi nơi nào không có người, tiến vào cơ thể cô, giống như đó là câu trả lời, Qua mấy lần, nhận ra điều đó, cô không dám hỏi tiếp nữa.

Mặt ngoài, Vân Thiên vẫn rạng rỡ chói lóa như vậy nhưng chỉ có cô biết con người khác của hắn. Nếu như là Vân Thiên thiên thần, cả hai sẽ hẹn hò như người yêu thực sự. Nếu có làm thì hắn cũng sẽ rất ôn nhu đối đãi cô. Nhưng Vân thiên ác quỷ thì lúc nào cũng bắt cô làm những gì hắn thích, hoặc là nhiệt tình tra tấn cô thừa sống thiếu chết, tới mức hoa huy*t đến hôm sau còn tê dại vì bị hắn đâm, Nhất là hắn còn có ham thích bắt cô mặc các kiểu đồ khác nhau khi làm tình với hắn, và hắn cũng vậy. Như hôm nay, cả hai đứng trên sân thượng, hắn mặc đồ của nam sinh trung học còn cô mặc đồ nữ sinh.

Hoa Vân Tích quay lưng lại về phía Vân Thiên, tay cô chống lên rào chắn bằng thép trên sân thượng. Áo cô mở sang hai bên, cởi chỉ chừa lại hai cúc cuối, áo ngực bị vén cao lên lộ ra đôi gò bồng căng tròn lắc lư lên xuống mỗi lần hắn va chạm. Váy hắn đưa cô đã ngắn lại bị kéo cao thêm, quần lót bị kéo xuống tận đùi. Hắn cũng chống tay lên rào thép, từ phía sau ra vào cơ thể cô. Tư thế này khiến hắn có thể tiến vào tận sâu.

Vân Thiên nâng cằm Hoa Vân Tích lên cho cô ngước nhìn phía trước, hắn đặt môi hôn lên mái tóc cô, nụ hôn dịu dàng hiếm thấy dưới lốt ác ma này.

"Bầu trời hôm nay thật đẹp,thời tiết cũng tốt, lát nữa chúng ta đi chơi đâu đó."

Nếu không phải vẫn là giọng điệu bằng phẳng không gợn sóng đó, cô đã lại tưởng nhân tính của hắn quay về.

"A...ah...khoan...để tôi nói. Sao hôm nay nghĩ đến chuyện đi chơi đâu đó? Anh bị ma nhập đúng không?" Bình thường không bắt cô làm những gì hắn thích thì ôm cô ngủ, hoặc làm tình. Nói chúng coi cô như đồ chơi, gối ôm và kiêm búp bê tình dục.

Vân Thiên hơi dừng lại một chút, sau đó liền nắm eo cô dũng mãnh tiến công. Vật nam tính nóng rực nhồi vào sâu trong cơ thể cô, dùng tốc độ nhanh đột ngột đâm sâu vào trong hoa tâm dẫn đến từng đợt từng đợt khoái cảm đánh úp lấy cô. hoa huy*t ẩm ướt gắng gượng mở xộng ngậm lấy côn th*t thô to, dâm dịch thành bọt nhỏ bắn ra vấy lên đùi trong của cô. Trong không gian vang lên tiếng da thịt va chạm phách phách, tiếng côn th*t rút ra đút vào trong hoa huy*t cùng tiếng mật nước ọp ọp trào ra mỗi lần hắn đâm thẳng vào. Hòa với tiếng phụ nữ rên rỉ ngân nga và tiếng đàn ông thở dốc trần thấp trong họng, như một bản hòa thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

"AAA…hư….ah…ah…sâ…sâu quá…tôi chịu...hết nổi rồi...: "

Vân Thiên cúi xuống nhìn côn th*t ra vào giữa khe của hai cánh mông đỏ bừng vì va chạm, khoái cảm càng tăng thêm, hắn càng ra sức chôn côn th*t trạc mạnh vào điểm nhạy cảm của Hoa Vân Tích. Cả người cô run rẩy đón nhận cơn mưa tình dục như vũ bão của hắn, hắn mặc sức tiến công không quan tâm đến việc cô có chóng đỡ nổi không. Thói quen thật là đáng sợ, quen với việc nếm thử tình dục, cô lại càng thấy xấu hổ bởi những phản ứng nguyên thủy của bản thân.

"Dạo này em vẫn qua lại với Vu Dịch?" Vân Thiên hỏi.

Nhắc đến Vu Dịch, Hoa Vân Tích cảm thấy thực có lỗi với hắn. Từ khi cô ra viện, hắn đối xử rất lạnh nhạt với cô. Rồi một hôm hắn đột nhiên tìm đến hỏi cô tại sao cô đồng ý chuyển lớp A, cô không nói gì, hắn cứ thế bỏ đi. Từ sau đó, thái độ của hắn với cô khác hẳn. Hắn quan tâm đến cô nhiệt tình hơn, thậm chí một chút thương nhỏ cũng khiế nhắn phát hiện ra. Cô luôn tận tình né tránh hắn, bởi cô càng gần hắn, càng sợ bản thân sẽ sa vào đó. Ở hắn có một sự thu hút đến đáng sợ.

"Không cho nghĩ đến người đàn ông khác!"

Vân Thiên đột ngột nhấc một chân cô giơ lên cao, từ bên cạnh cắm vào cô, gần như đến cả gốc, Tư thế này giống như khớp cả những khoảng trống giữa cả hai, khiến cô và hắn khăng khít hơn bao giờ hết. côn th*t cũng bì thế mà bành trướng thêm khiến vách tường càng thêm khó nhọc để bao lấy.

Ring ring.

Tiếng chuông điện thoại từ túi váy của Hoa Vân Tích.

"A…ư..để tôi nghe điện...ah...dừng lại đã…"

Vân Thiên lùi lại tốc độ ra vào thong thả, rút ra hết cỡ rồi từ từ cắm chút một vào. Hoa Vân Tích mở điện thoại ra, không cần xem tên ai liền ấn nghe luôn.

"A lô." Cô cố nhịn tức trướng ở bụng dưới, khiến cho giọng đỡ kỳ lạ hơn. "Thầy Vu..."

Vừa nghe đến hai chữ "thầy Vu", Vân Thiên đột ngột đâm mạnh vào rồi đổi tốc độ tăng lên dần cho đến hết cỡ.

"H....ah.." Hoa Vân Tích không nhịn được rên rỉ lên thành tiếng.

Đầu bên kia, Vu Dịch nghe tiếng kêu của cô, đáy mắt tối tăm lại, kể cả không có tiếng kêu đó thì âm thanh va chạm vẫn quá rõ ràng. Hắn nghiến răng cắn ra từng tiếng "Ngay lập tức xuống phòng giáo viên, tôi có chuyện quan trọng muốn nói."

"h…ưm…Để sau...có được không?"

"Ngay bây giờ. Vô cùng quan trọng."

"Tôi biết rồi..."

Hoa Vân Tích ngắt điện thoại đi, lập tức rít lên mắng:

"Anh khốn nạn! Aaaa….h…ư…ahh…"

Vân Thiên chỉ cười khẽ không nói, hắn đè ép cô lên rào thép, nắm hai bên mông cô điên cuồng đâm mạnh vào. Mũi tên nhọn cương cứng đâm thẳng vào điểm mẫn cảm nhất của cô, cứ thế ma sát tập trung vào đó. Hoa Vân Tích rố cuộc chịu đựng không nổi run rẩy khụy gối xuống. Hắn xoay người cô lại, mở hai chân ra áp lên tường bao phía dưới. Hắn nghĩ đến lần đầu của cô với Vu Dịch, Vu Dịch cũng mở hai chân cô ra hết cỡ như vậy mà cắm vào. Nghĩ liền, hắn sượt côn th*t từ trên xuống ma sát qua viên hạch nhỏ đâm vào cửa động chật hẹp. Tiểu huyệt không chịu nổi công kích, run rẩy mở ra bị động chờ xâm nhập.

Hoa Vân Tích nắm lấy vai áo hắn, rên rỉ khàn cả cổ họng. Cuối cùng qua bao lâu hắn mới bắn vào cơ thể cô. Bắn đầy tràn ngập, côn th*t vẫn lưu luyến lại trong đó, không để cho mật dịch lot ra. Cứ thế cả hai ôm lấy nhau thở dốc. Hồi phục lại tinh thần, cô tức giận đẩy hắn ra, lấy khăn trong túi xách lau qua loa, mặc quần trong vào rồi bỏ đi không nói câu nào.

Vân Thiên ngồi đó nhìn cô bước đi, trong mắt tràn đầy những suy nghĩ, giống như tích tụ lại của bao thời gian qua.

Hoa Vân Tích đi xuống phòng giáo viên thì thấy Vu Dịch đang ngả lưng trên sofa chợp mắt. Hắn trong bộ dạng này hấp dẫn nhất, im lặng, tựa như pho tượng điêu khắc tinh xảo. Hắn mở mắt ra nhìn cô đi lại gần. Cô mặc đồng phục nữ sinh cấp 3, gương mặt ửng hồng.

"Thầy Vu, có việc gì quan trọng ạ?"

Vu Dịch ngồi dậy nhìn cô một lúc, rồi đột ngột kéo cô ấn xuống sofa. Trời đất chao đảo, môi cô bị hắn nuốt lấy. Đúng, là nuốt, hắn ngậm cả môi cô vào, cắn nuốt như muốn hút cả cô nuốt vào. Lưỡi hắn bá đạo chen vào quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô. Hắn hôn nghiêng đầu sang trái rồi sang phải, chưa lúc nào làrời khỏi môi cô.

Hoa Vân Tích thiếu dưỡng khí, tay đập liên tục vào ngực hắn, điều đó càng làm cô mấy sức dần đi. Mãi hắn mới buông cô ra, nắm hai tay cô ghì xuống ghế. Hắn cúi xuống hôn lên cổ cô.

"Vu Dịch, anh làm gì, buông tôi ra!" Hoa Vân Tích vặn vẹo giãy dụa cả người.

Vu Dịch ngẩng đầu lên, nhìn cô, lạnh lùng hỏi:

"Tại sao là tôi thì không được?"

Ánh mắt hắn quá mức thẳng, có chua xót, căm hận, đau đớn. Những cảm xúc mà cô cho rằng mình tự huyễn hoặc ra. Thấy cô không nói, hắn cởi cúc áo cô ra, vén cao áo ngực ngậm lấy một bên hồng phấn trước ngực cô. Hẵn đảo lưỡi xung quanh, rồi mút lấy đùa nghịch.

"Vu Dịch. Tha cho tôi đi…"

Vu Dịch ngưng động tác, lại ngẩng lên nhìn cô. Bất đắc dĩ cười khổ:

"Là ai không buông tha ai cơ chứ...."

Hoa Vân Tích bỗng nghĩ đến Lâm Hạo Lặng, đột nhiên không hiểu nội rốt cuộc là thế nào nữa. Nhập vào thân xác này vốn là điều quá mức vi diệu, nên cô càng sợ cô đang ảo tưởng về thứ vốn không phải của bản thân. Có lẽ, cô nên nói rõ ràng với hắn.

"Vu Dịch, chúng ta không nên là thế này."

"Thế thì nên là thế nào?" Hắn hỏi, câu hỏi đầy cay đắng.

"Chúng ta…" Hoa Vân Tích không biết nên nói thế nào. Chung quy cô vẫn sợ hãi. Con người vẫn luôn sợ hãi, cho nên mới là con người. Cô lựa chọn vứt bỏ để không bị sợ hãi vì tổn thương. Cứ nghĩ đến cái kết cục đó, cô không thể nào chịu đựng nổi.

"Thực ra tôi rất dâm đãng. Vừa bị Lăng bỏ rơi, tôi rất buồn. Tôi tìm đến Thiên, tôi nghĩ rằng anh ấy không đủ thỏa mãn tôi. Hay chúng ta làm tình nhân đi."

Vu Dịch nghe vậy tối sầm mặt lại, hắn ngồi dậy kéo vai cô lên, nắm chặt hai bả vai lắc mạnh, tức giận gắt lên:

"Em dám nói lại xem!"

Hoa Vân Tích im lặng vài giây, rồi nói lại cho hắn nghe lời ban nãy, còn hỏi thêm "Thế nào? Anh muốn tôi không?". Ghét thì ghét đi, mỗi quan hệ này chẳng đến đâu. Nếu giờ cô buông sớm thì sau này mới không hối hận vì hắn đổi thay.

"Haha..." Vu Dịch cười nhạt thếch như người mất hồn, hắn buông cô ra ngồi quay lưng lại rũ mi mắt xuống. Hắn hít sâu, cố bình ổn lại tâm trạng. Hắn thực sự muốn moi tim Hoa Vân Tích ra xem trong đó chứa gì, mà lại làm hắn đau đến thế, như linh hồn bị hút đi mất.

Một lúc sau, hắn mới ngẩng lên, vẻ mặt tràn đầy trào phúng lãnh khốc:

"Hoa đại tiểu thư, cô có bị bệnh không? Cô luôn nghĩ đưa đàn ông lên giường bất cứ lúc nào, tôi thật vinh hạnh vì được xếp hàng làm đối tượng nhắm tới của cô. Cô cho cô là ai vậy? Cô nghĩ gì mà cho rằng Vu Dịch tôi muốn một người phụ nữ dâm đãng đê tiện như cô làm tình nhân? Cô hãy tự về soi gương lại xem mình có mấy phân cân lượng! Tôi nói cho cô biết, cô bớt ảo tưởng về giá trị của bản thân đi! Nếu cô muốn một người đàn ông giúp cô lấp chỗ trống sau khi bị thất tình, còn giúp cô lấp cả chỗ trống cơ thể thỏa mãn dục vọng của c. Thì tôi xin lỗi tôi không có cái phước đó với loại người như cô. Cô đi khỏi đây, biến khuất mắt tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô thêm mộtgi ây phút nào nữa!"

"Vậy tôi đi đây, vĩnh biệt."

Hoa Vân Tích đau nhói lòng, mọi thứ muốn nói đều nghẹn lại trong họng không thành lời. Cô mím môi sửa sang lại quần áo xộc xệch, cầm túi sách dưới sàn đứng dậy bước đi. Mới nắm vào tay cầm, liền nghe thấy Vu Dịch trầm giọng ngăn cản.

"Khoan đã."

Cô dừng lại, chờ hắn nỏi nốt.

Vu Dịch thở dài, gặng hỏi:

"Em...không cầu xin tôi thêm chút nào sao?" Nói đi, thế là đi liền.

Hoa Vân Tích không nói gì, cô vặn tay cầm mở cửa ra. Lập tức cửa bị một bàn tay đẩy mạnh đóng sầm lại, cô lại bị kéo đè xuống sofa. Áo của cô bị vặn bung cúc ra, quần lót cũng bị kéo xuống vứt ra.

Vu Dịch một tay nắm hai cổ tay cô để lên đỉnh đầu, tay kia đưa ngón tay đâm vào tiểu huyệt cô. Ngón tay hắn xoay tròn trong đó, kéo ra một ít chất lỏng trắng. Hắn lạnh lùng giễu cợt:

"Trong cơ thể vẫn còn tinh dịch của đàn ông đã vội leo lên giường của người đàn ông khác. Em đã cơ khát như vậy tôi sẽ thỏa mãn em."

Nói là làm, Vu Dịch kéo khóa quần rút côn thịch sưng to ra đẩy mạnh người đâm thẳng vào hoa huy*t của cô. Hắn không lưu tình chút nào đâm thẳng vào cổ tử cung. Mỗi lần hắn đút vào đều có một ít chất lỏng trắng chảy ra, hắn như muốn đào hết chất dịch của tên đàn ông khác ra khỏi cơ thể cô.

"H…ah, aaahh"

Hoa Vân Tích khó chịu vặn vẹo cơ thể nhưng cô thật sự yếu ớt trước sự kìm ép của hắn. Cô không hiểu, vì sao lại ra thế này. Cô không biết nữa, rốt cuộc cô phải làm thến nào, làm gì cũng đều thành sai hết,

Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mi.

Vu Dịch ngừng lại động tác, đưa tay vuốt nước mắt cô.

"Em khóc cái gì? Chẳng phải tôi đồng ý làm tình nhân của em rồi sao?"

Hắn tự giễu, hắn cũng thật tiện. Rõ ràng miệng trước nói sẽ không muốn cô, khi cô vừa dứt khoát nói vĩnh biệt ra đi lại sợ hãi, dùng thân thể để nĩu kéo lại.

Hoa Vân Tích không nói gì, chỉ nhắm nghiền mắt nức nở trong họng.

"Tích. Chúng ta kết hôn được không?"

Cô ngạc nhiên mở đôi mắt nhòa đi vì nước nhìn hắn.

"Chúng ta kết hôn, em muốn gì tôi cũng cho, Chỉ cần cam đoan rời xa tất cả các tên đàn ông khác, ở bên tôi vĩnh viễn."

Tim Hoa Vân Tích đập gia tốc, nhưng lại nghĩ đến sự bền vững của hai từ vĩnh viễn kia, cô lại không có dũng khỉ thử. Cô cũng không xứng đáng để có dúng khí đó.

"Nếu anh không làm…" Hoa Vân Tích quay mặt đi né tránh ánh mắt chân thành kia "…Tôi sẽ tìm người đàn ông khác."

Hắn sẽ chân trọng thư tình cảm này được bao lâu?

"Đây là đáp án em dành cho tôi sao…haha" Hắn cười đầy chua xót, rồi điên cuồng tiến vào cơ thể cô.

Lần này Hoa Vân Tích cảm thấy hắn đích thực muốn tra tấn cô, hánh đâm mạnh vào không chút thương tiếc, như muốn xé nát cơ thể cô. Đau đớn, dục vọng làm cô mềm nhũn, không thể nói thành lời, chỉ có thể hóa thành tiếng rên rỉ mỏng manh.

"A...đau..."

Trước mắt cô mọi thứ ngày càng nhòe dần đi, mơ hồ, cô không thể dùng trí lực để suy xét bất cứ điều gì nữa.

Chỉ nghe thoang thoảng bên tai, giọng nói trầm thấp của hắn, như một con thú hoang bị tổn thương.

"Em cũng biết đau sao? Kẻ vô tâm vô phế vô tình vô nghĩa như em làm gì biết đau, nếu biết đau đã không làm tổn thương người khác đến vậy...."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Thời gian cứ thế trôi tiếp, Hoa Vân Tích tiếp tục như một con rối gỗ loanh quanh giữa trò chơi tình ái. Cứ như vậy, cô rên rỉ dưới thân người đàn ông này, sau đó lại mang mùi hương cùng dấu vết hắn để lại rồi mở chân ra với người đàn ông khác. Ánh mắt bọn hắn nhìn cô ngày càng tối tăm, còn cô thì cứ đế ngược chờ ngày bọn hắn chán ngán cái trò đùa nhạt nhẽo này.

Cho đến một buổi tối cô trở về nhà, trên quanh thân đầy mùi vị hoan ái. Cô thấy Lâm Hạo Lăng đứng trước cửa nhà mình. Hắn trông gầy đi rất nhiều, cả người cũng nhếch nhác, râu dường như rất lâu chưa cạo đi. Mái tóc hắn hơi rối, người còn hơi rượu. Hắn hỏi cô:

"Hai người bọn họ có đủ để em thỏa mãn."

"Anh say rồi."

Cô lướt qua hắn mở của, hắn cũng không giữ lại.Cứ đứng đấy nhìn lên bầu trời không sao.

"Nếu say được đã tốt biết mấy."

Hoa Vân Tích vào phòng tắm xả nước từ đầu đến chân, nhìn chính mình trong gương, cô cảm thấy thật xa lạ.

Hoa Vân Tích ơi là Hoa Vân Tích, sao ngươi lại trở thành một thứ ngay cả bản thân còn thấy chán ghét?

Cô bước ra khỏi phòng tắm, vừa vặn điện thoại rung báo tin nhắn. Thấy đề tên "Cao tổng" cô mở ra xem. Một đoạn tin khó hiểu.

Quà? Cô còn không biết hắn về nước, lấy đâu ra tặng quà chào mừng?

Cô nhắn lại:

Tin nhắn gửi đi, nhưng mãi không hề có hồi đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui