Hoa Vân Tích mới biết được, cái người nhận là vị hôn thê của Liêm Vũ Phong, thực chất chỉ là trò đùa hài hước. Chả là sáng sớm cô mới mò về nhà họ Liêm, vì đêm qua cô ngủ ở phòng hội trưởng. Lúc cô đến trước cửa nhà, cũng thấy Liêm Vũ Phong vừa bước xuống xe, có vẻ như hắn đêm qua cũng không ngủ ở nhà.
Khi mà cả hai vừa bước vào nhà, Lâm Chi Lan kia liền la ó lên. Nàng ta chửi Hoa Vân Tích không biết xấu hổ qua đêm với hôn phu của người khác. Cô đơ cả người luôn, vì không biết từ bao giờ cùng nhau bước vào nhà vào sáng sớm mà lại thành cùng qua đêm.
Trước đó, tính Hoa Vân Tích là không bao giờ xét nét ai cái gì. Ai thích sống sao đó là quyền lựa chọn của họ, chẳng ai có quyền mang cái chuẩn mực mình vẫn thờ ra để so sánh rè bỉu người khác. Chỉ có điều, gây phiền hà cho cô lại là chuyện khác. Lúc ấy cô chợt nghĩ, ông nội Liêm Vũ Phong chẳng lẽ không có mắt nhìn người đến trình độ này. Nhân phẩm của cô gái này quá kém, đến óc suy nghĩ còn kém hơn một người lười suy nghĩ như cô. Làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt vì hôn phu của mình cả.
Thế mà bà nội trẻ trong truyền thuyết kia bấy giờ lại xuất hiện, im lặng đứng đằng sau Hoa Vân Tích. Lâm chi lan đột nhiên cứng đờ người không cử động được.
"Thực ra nếu biết điều một chút tôi mắt nhắm mắt mở với cô. nhưng đến nước này thì... Người đâu, tiễn khách."
Sau đó, bà nội của Liêm Vũ Phong - Uẩn Hinh Thư, nói cho Hoa Vân Tích biết. Thực chất đấy là con gái của một đàn em mà ông nội hắn quen, từng có giúp đỡ nho nhỏ cho lão. Nay khi vị thế trong nhà không tốt, muốn nhờ cậy con gái đến lấy tiếng thơm. Hơn nữa, người phụ nữ kia thân thể cũng thuộc nhóm đặc biệt, nếu quan hệ thì có thể tăng lên không ít pháp lực. Chính vì thế, mới nhận nàng ta, để nàng ta hiểu nhầm là vị hôn thê. Kết quả, người Liêm Vũ Phong còn không thèm chạm vào, cả dinh thự đã loạn hết lên rồi. Cô còn nghe bà nội hắn mắng:
"Thằng cháu bất hiếu, đến tuổi này rồi mà vẫn còn trinh. Mày chờ bà chết rồi mới có cháu ôm sao?"
Liêm Vũ Phong nãy giờ không nói gì, nghe đến đó cũng phản bác lại:
"Bà biết vì sao mà. Hơn nữa, nếu thích trẻ nhỏ, bà có thể kiếm ông nào đẻ một đứa."
Nói xong, hắn liền quay về phòng để lại Hoa Vân Tích thắc mắc đầy mình ngồi đó. Uẩn Hinh Thư hắn thấy thế liền càu nhàu các loại, sau đó đuổi hết đám người hầu đi kể cô nghe chuyện về hắn.
Trước kia Liêm Vũ Phong tu luyện một loại pháp lực, nó đòi hỏi người trong quá trình tu, thân phải trong sạch, nghe bảo còn rủ cả Kaneyama Hiroki tu cùng cho đồng đạo. Hắn chuyên tâm tu, không đụng chuyện nam nữ, dù rằng thời gian gần đây đã đạt đến cảnh giới có thể sinh long hoạt hổ như người đàn ông bình thường, nhưng bọn hắn vẫn không có động tĩnh gì.
"Ồ, lẽ nào họ yêu nhau?"
Hoa Vân Tích bát quái buột miệng hỏi. Cô lập tức che miệng lại, thử thăm dò nét mặt Uẩn Hinh Thư, vậy mà bà ấy lại không hề tức giận, chỉ nhùn nhún vai:
"Nghe đồn có người bảo hai đứa nó yêu nhau. Nhưng sau đó liền gần chục năm hai đứa không liên lạc. thế là tin đồn cũng tắt. Chỉ có điều, tu loại pháp này bình thường vốn hạn chế ham muốn, nhưng vượt qua cảnh giới cao thì ham muốn mãnh liệt hơn."
Hoa Vân Tích cười vui sướng khi người gặp họa nghĩ: hai người này bình thường một bộ lạnh nhạt, chưa biết chừng lều trại luôn trong trạng thái dựng lên. Biết đâu trong đầu toàn ý tưởng dâm uế, khinh nha khinh nha, đừng ra vẻ đạo mạo với chị đây. Mà cái này cùng vui đáo để, chẳng may bấn quá nhịn không được thì lại vớ vài cô ăn bừa, hoặc cao cấp nhất là ăn lẫn nhau chưa biết chừng. Hoặc đến lúc cả hai làm quàng với gái cô nhất định phải bôi bác bọn hắn để hình ảnh mình trong mắt người khác tươi sáng hơn ~ Hay là chi bằng chuốc xuân dược cho bọn hắn sau đó nhét một đống gái xấu vào, cho cả hai mỗi người ngự 10 cô luôn! Nên hay không nên, nên hay không nên? Phép thuật của cô có thể khiến nước vừa uống vào chưa xuống đến dạ dày liền biến thành xuân dược hay đống phân gì cũng được.
Đột nhiên Uẩn Hinh Thư ác thú vị nhìn Hoa Vân Tích. Cô ngu đần sờ má tự hỏi không biết có dính gì trên đó không. Lại hoảng sợ bà ấy đọc được ý nghĩ của mình. Nhưng bà không nói gì thêm mà biến mất ngay trước mặt cô trong tích tắc.
"Thực ra ta không có khả năng đọc suy nghĩ, nhưng cô nghĩ gì nó hiện hết lên mặt."
Âm thanh trong trẻo vang vọng lại trong không gian.
Hoa Vân Tích nghĩ. Thôi xác định rồi.
Cô gõ đầu liên tục.
Tai họa ra toàn là do bụng cô một đống ý nghĩ xấu!
--- ------ ------ ------ ----
Hoa Vân Tích hôm nay bắt đầu khóa học. Những bài mà cô học khó hơn rất nhiều so với các lớp thường, mà giáo viên thì thuộc dạng hở chút là la mắng quát tháo, còn dùng phép thuật tra tấn cô. Cô nản, cực kì nản. Nhưng cứ nghĩ đến người khác tạo cơ hội cho mình mà cô lại không biết nắm bắt, thì thực sự đáng tiếc.
Kết thúc khóa học buổi sáng, Hoa Vân Tích mệt mỏi vừa đi vừa dựa vào Đăng Miên Miên đến nhà ăn. Hôm nay nhà ăn vẫn đông như mọi ngày, và Hoa Vân Tích cô cũng là tiêu điểm giống mọi ngày. Chuyện sáng nay cùng đi vào nhà với Liêm Vũ Phong, rõ ràng cũng có người hầu thấy cả hai đi riêng biệt từ ngoài cổng vào. Thế mà qua lời bóp méo của Lâm Chi Lan, giờ đã vinh dự thành lời bóp méo của đại đa số công chúng.
Lúc bọn cô vào, mọi người xung quanh đồng loạt có rè bỉu, có hâm mộ ghen tị. Phải biết, Liêm Vũ Phong xuất thân cao quý, năng lực xuất trúng, anh tuấn tiêu sái. Dính chút ánh sáng của hắn đã đủ chói lòa giá trị bản thân rồi, nhưng cô còn được chuyển vào dinh thự của hắn, khiến cho không ít người căm phẫn.
Hoa Vân Tích bị vần suốt cả sáng, cũng chẳng còn đâu tâm trí để tâm mấy chuyện đó, chỉ biết cọ cọ vào ngực Đăng Miên Miên ăn đậu hủ cho bớt buồn. Thế nhưng còn bị nàng cho cái cùi trỏ giữa đầu.
"Gì nha, bạn bè mà nhờ an ủi tí cũng không được ~" Hoa Vân Tích ôm đầu bất mãn.
Trên trán Đăng Miên Miên nổi lên từng tầng gân xanh, nàng nghiến răng nói:
"Có con bạn nào thò mặt vào ngực bạn thân mình không?"
Hoa Vân Tích chu mỏ giả ngu.
"Bà đi lấy đồ ăn cho tôi đi, tiện trả tiền luôn." Đột nhiên nhìn thấy hai người bộ dạng gần giống nhau tiến lại gần, Hoa Vân Tích ra lệnh.
"Chị có phải nô dịch của mày đâu? Tự túc đi!"
"Ờ, thế được rồi" Cô gật đầu rồi hất hất cằm về phía trước "Tôi sẽ cho số điện thoại và các thông tin cá nhân từ công khai hay bí mật của bà cho cái người kia."
Theo hướng Hoa Vân Tích chĩa, Đăng Miên Miên hoảng hốt vội chạy về phía quầy ăn.
"Được rồi lần này chị bố thí."
Người làm Đăng Miên Miên sợ thế, hiển nhiên là Viêm Khải Lân rồi. Hắn hôm nay vẫn ăn mặc mỏng manh gợi tình như thường, mái tóc đỏ dài buộc lên cao. Hắn cũng đã chú ý đến bọn cô, liền đi về phía bàn chỗ Hoa Vân Tích đứng. Đi cùng bên cạnh hắn là Viêm Khải Trực.
Đây là lần đầu Hoa Vân Tích được trực tiếp nhìn thẳng đánh giá Viêm Khải Trực như vậy. Hắn có vẻ ngoài tương tự với Viêm Khải Lân, nhưng mang cảm giác sạch sẽ, hài hòa chứ không rực lửa như Viêm Khải Lân. Đôi mắt hắn tĩnh lặng không gợn sóng, giống như thể một người không màng đến thế sự xung quanh. Dù vậy, đường nét khuôn mặt của hắn có nét ma mị, bí ẩn khiến hắn như một thiên thần sa đọa vậy. Hắn thấy Viêm Khải lân đi về hướng cô, thì cũng đi cùng.
Hai người bọn họ một nóng một lạnh, một náo nhiệt một trầm tĩnh. Ngay khi vừa bước vào nhà ăn đã gây sự chú ý không nhỏ.
"Chào cô em, Miên Miên nhà anh vừa đi đâu rồi?" Viêm Khải Lân vừa bước tới thì ngay lập tức kéo ghế ra đặt mông xuống và hỏi.
"Cô ấy đi mua phần ăn cho cả hai." Hoa Vân Tích và Viêm Khải trực cũng kéo ghế ngồi xuống.
"Trốn mình à." Viêm Khải Lân ngồi sang bên cạnh để chỗ trống đối diện Hoa Vân Tích cho Viêm Khải Trực ngồi, xong đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Đăng Miên Miên chỗ quầy ăn. Sốt ruột, hắn liền đi tới quầy bán đồ ăn.
Hoa Vân Tích thấy Viêm Khải Trực ngồi xuống, theo phép lịch sự đưa tay ra:
"Tôi là Hoa Vân Tích, lát nữa theo lịch là dạy nấu ăn, anh là người phụ trách dạy tôi đúng không? Mong được anh giúp đỡ."
"Hân hạnh." Viêm Khải Trực mỉm cười nhè nhẹ, nhưng không đưa tay ra bắt lại "Đó là trách nhiệm của tôi. Mong hội trưởng Hoa cũng sẽ nghiêm túc hết sức phối hợp với tôi để chúng ta có thể ăn ý trong quá trình giảng dạy."
"Tất nhiên rồi." Hoa Vân Tích hơi xấu hổ rụt tay lại. Rồi cô đột nhiên hỏi "Chúng tôi học lần này là học làm đồ ngọt đúng không?"
"Ừ."
"Thế Liêm Vũ Phong có biết chút nào không ạ?"
"Không."
Yo!! Hoa Vân Tích mừng thầm trong lòng. Ít nhất cô có lợi thế hơn hắn ở một cái. Cô đoán Liêm Vũ Phong chấp nhận nấu ăn này là vì hắn nghĩ cái gì hắn cũng làm được thôi! Cô nhất định phải hạ bệ hắn!
"Cám ơn anh."
"Không có gì."
Viêm Khải Trực âm thầm đánh giá Hoa Vân Tích. Bộ dạng cũng thanh tú, trông lại có thêm chút phong tình mềm mại giống như một người phụ nữ đã nếm mưa móc. Nhưng đôi mắt trong suốt không có bất cứ tạp niệm nào. Không phải hắn tự kỷ, nhưng phụ nữ gặp hắn mà không chớp mắt lấy một cái thì cô là người đầu tiên. Quan trọng là hắn nhìn thấy trong mắt cô chỉ có quyết tâm và chiến thắng. Có lẽ đó là lí do mà Liêm Vũ Phong ưu tiên cho cô vào vị trí hội trưởng này. Cho dù là hắn, hắn cũng sẽ đồng ý cô, tài năng thì có thể đào tạo, nhưng nhiệt huyết thì không. Nhưng suy cho cùng, hắn chỉ cần biết thế là được, tránh cho những phiền phức sau này. Đây không phải là lần đầu hắn trực tiếp chỉ đạo người khác một việc gì đó.
Ăn uống no nê xong, Hoa Vân Tích và Viêm Khải Trực đi đến phòng thực hành nấu ăn, để lại không khí cho đôi uyên ương đang vần nhau kia. Trước khi đi, cô bị Đăng Miên Miên ném cho một ánh mắt đe dọa. Kết quả là cô lờ luôn đi.
Lúc cả hai đến, thấy cảnh vệ nghiêm nghị đứng hai bên cửa, làm cô cảm giác bên trong có hội nghị quốc gia chứ không phải phòng nấu ăn nữa. Nhìn thấy Hoa Vân Tích bọn họ thoáng nheo mày lại đưa tay chặn, nhưng nhìn sang phía sau cô là Viêm Khải Trực, thấy hắn ra hiệu liền vội vàng cho vào. Cách biệt là quá lớn.
Liêm Vũ Phong ngồi trên ghế dựa ngay cạnh bàn lớn giữa phòng, trên tay cầm cuốn sách chăm chú đọc. Bọn cô vào trong hắn liền buông sách.
"Đến rồi sao?"
Hoa Vân Tích nuốt nước bọt e dè chỉ chỉ cánh cửa chính, hỏi:
"Đến mức cho cảnh vệ canh sao?"
Liêm Vũ Phong lại đẩy mắt kính rồi mới đáp:
"Tránh phiền."
Cô khinh bỉ trong lòng. Là hắn muốn tránh để nhiều người thấy bộ dạng nhếch nhác vì lăn vào bếp của hắn thì có!
Vừa mới nghĩ thế, cô liền nghe thấy tiếng hò hét ngoài hành lang. Đa phần đều là giọng nữ đòi vào trong. Cô nổi da gà. Sức hút của mỹ nam thật kinh khủng, nhưng mà không mống nào đến tìm cô. Sau này cô nhất định phải có mỹ nam mỹ nữ vờn quanh cho bõ tức!
Nghe nói lúc đó sẽ phải làm một thực đơn bánh thật dài. Trước tiên phải luyện làm thuần thục và sau đó là làm với tốc độ nhanh, vì cuộc thi đấu có mốc thời gian cố định.
Món bánh ngọt đầu tiên Viêm Khải Trực yêu cầu là bánh Sacher Torte, một loại bánh dùng trong những bữa thưởng thức trà của quý tộc nước Áo ngày xưa.
Viêm Khải Trực cho người mang vào những dụng cụ và nguyên liệu cần chuẩn bị cho việc. Hắn còn căn dặn, hãy bình tĩnh nhất có thể, đừng cố làm vội ngay. Trong lúc thi nếu không quen tay thì rất dễ nhầm gia vị, nguyên liệu hay dụng cụ, nó đòi hỏi thực hành nhiều. Ngoài ra, phải học cách nhìn tên là có thể mường tượng ra những gì liên quan đến nó trong quá trình làm. Chỉ có điều, nếu chỉ nhớ theo quy chuẩn thì chỉ qua nguy hiểm, quan trọng vẫn là phải biết sáng tạo. Điều đó mới giúp chiến thắng.
Viêm Khải Trực hiện bước đầu với giấy nướng, hắn làm nóng lò nướng lên, rồi xoa bơ lên khuôn, đặt giấy nước lại xoa tiếp lớp bột mì mỏng. Hắn làm đều tay mà lại rất nhanh, giống như đã làm hàng vạn lần.
Sacher Torte nó gần tương tự như một chiếc bánh gato chocolate. Hiển nhiên bước đầu tiên là đánh trứng bơ và bột rồi. Viêm Khải Trực đưa cho mỗi người một cuộn điện cầm tay thực hiện đánh trứng.
Cầm cuộn điện trong tay, Hoa Vân Tích nhìn Liêm Vũ Phong đang tò mò quan khán cái chuộn điện, cô lại nghĩ đến một số chuyện. Bực mình, chơi xấu một chút làm cuộn điện bừa bật thì trứng liền bắn tung tóe lên mặt và người Liêm Vũ Phong. Hoa Vân Tích ngâu thơ vô tội chắp tay cầu tha thứ.
"Ôi ôi, xin lỗi tôi thực sự không cố ý. Tại chưa quen tay lắm."
Liêm Vũ Phong không nói gì, tối sầm mặt định quay đi. Hoa Vân Tích vội với lại:
"Ây ây còn đang học hiệu trường Liêm đi đâu?"
"Đi tắm"
"Ây ây, thế sao được, Viêm tiên sinh đây mới đến dạy buổi đầu, ai lại để anh ấy lại đây mà đi tắm chứ!" Cô kiếm cái khăn trong ngăn tủ, ra vẻ chu đáo lau cho hắn.
Liêm Vũ Phong giật khăn trong tay Hoa Vân Tích lau mặt. Cô cũng không ý kiến, xoay người đối ngược lại hắn, nở một nụ cười bí hiểm. Cho chết vì mùi trứng. Người của anh hành hạ tôi, động vật của anh rè bỉu tôi, tôi trả thù thế còn nhẹ đấy!
Ai ngờ vừa ngẩng lên, đối thẳng là mặt Viêm Khải Trực. Hắn đứng trước mặt cô lúc nào không hay, còn nhìn cô ra vẻ hiểu rõ.
Hoa Vân Tích giật mình lùi lại phía sau, va phải Liêm Vũ Phong đang bận rộn lau, cả hai ngã chềnh ềnh xuống sàn. Cô nằm gọn trong lòng hắn. Cô lúc đó vẫn còn đương mải mơ màng nghĩ.
Thôi chết quên mất chuyên gia là đây. Cô lừa được Liêm Vũ Phong chứ qua mắt không nổi Viêm Khải Trực. Bình thường người hay nấu nướng cũng biết, dễ gì đánh trứng mà bắn tùm lum lên người vậy.
"Cô còn ngồi đó nữa."
Nghe thấy giọng đầy vẻ bất mãn phía trên đỉnh đầu. Hoa Vân Tích ngửa cổ lên, bắt gặp khuôn mặt góc cạnh của Liêm Vũ Phong cúi xuống gần sát trong gang tấc. Cô hơi hoảng thần một chút, hắn cũng hơi ngây người. Môi của hắn đang đặt lên trán cô.
Đôi mắt hắn thâm sâu lặng trong. Ánh lên trong đó là bóng dáng cô, trong đôi mắt cô cũng vậy. Cảm giác ấm áp mềm mại từ nơi tiếp xúc truyền sang cả hai người.
"Khụ khụ" Viêm Khải Trực giơ nắm đấm che miệng giả ho "Yêu đương gì phiền hai vị gác lại giúp tôi"
Hai người bối rối đứng dậy phủi quần áo. Hoa Vân Tích xấu hổ vì cái tình huống rất cliché này không ngờ lại diễn ra với cô. Bình ổn lại cảm xúc, lại quay lại với công việc làm bánh.
Đối với Hoa Vân Tích thì mấy việc này khá dễ dàng, chẳng qua Liêm Vũ Phong cứ hỏng suốt. Lúc đánh bột thì cứng như tảng, cho thêm nước thì loãng, làm cái mới thì vón cục. Mãi mới đánh được bột râ hồn. Cho đến khi cô đã làm lớp phủ rồi thì Liêm Vũ Phong vẫn chỉ vừa mới thực hiện cắt bánh. Hắn cắt ngang lát đầu thì lệch, cắt lánh thứ hai ghì mạnh tay quá nát nguyên cái bánh. Vâng, vè thế là làm lại.
Hoa Vân Tích làm xong bánh, còn Liêm Vũ Phong thì loay hoay ngoáy bột. Cô vui sướng vừa cắt bánh ra làm nhiều phần, vừa huýt sáo. Cô cắn thử một miếng, có lẽ nhờ sự hướng dẫn của Viêm Khải Trực, bánh ngon hơn thường. Cô mừng rỡ mang nguyên chiếc bánh vừa cắn ra chìa về phía Viêm Khải Trực:
"Thầy Viêm, ăn thử một miếng xem sao!"
Tâm trạng cô bây giờ chỉ có là háo hức tranh công nên không để ý điều đó. Viêm Khải Trực cứ nhìn chằm chằm vào chỗ bị căn, không động đậy chút nào. Qua một lúc, cô biết vấn đề ở đâu, liền xấu hổ rụt lại, lấy miếng bánh khác đưa hắn. Bản thân cô thì cầm bánh của mình ra đứng bên cạnh Liêm Vũ Phong, cố ý nhai nhồm nhoàm ra tiếng cho hắn biết, động thời phê bình từng cử chỉ của hắn.
Hoa Vân Tích tự nhận thấy mình lúc này chắc cầm tinh con chó dại, nhìn hắn càng tức cô càng --- mắc dại.
Cuối cùng nhìn Liêm Vũ Phong vụng về quá, cô không nhịn được thò vào đặt lên mu bàn tay hắn.
Tay hắn hơi run một chút, có lẽ là khó chịu, nhưng Hoa Vân Tích không phát hiện ra. Cô dạy hắn cho nước vào và đánh thế nào thì đặc quánh. Viêm Khải Trực cũng đứng ra bên cạnh hai người, đôi khi đưa ra lời góp ý. Không khí hài hòa đến khó tin.
Rốt cuộc thì đến tận chiều muộn Liêm Vũ Phong mới hoàn chỉnh được một cái bánh ra hồn, dưới sự lên mặt chỉ bảo của Hoa Vân Tích và hướng dẫn của Viêm Khải Trực.