Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

"Liêm đại ca, em yêu anh, đã yêu rất lâu rồi."

Khi cả ba người vừa bước ra khỏi phòng thực hành nấu ăn, thì một nữ sinh xông thẳng ra trước mặt cầm hộp đựng gì đó. Hoa Vân Tích nhìn mùi ngon, bắt đầu suy nghĩ có phải chuẩn bị có thị phi? Có nên theo dõi hắn không nhỉ? Chơi xấu vô tội, chơi xấu mà không thắng mới có tội. Cho nên chỉ cần cô thắng thì mọi tội lỗi đều tan biến, và cô đường đường chính chính ngồi trên chiếc ghế hội trưởng.

Từ khi nghe Uẩn Hinh Thư nói về việc hắn ham muốn rất mạnh mẽ. Trong đầu Hoa Vân Tích đầy rẫy ý tưởng tội lỗi. Cô muốn hắn đời tư bị rèm pha, ảnh hưởng danh tiếng, hình tượng của cô sẽ được tôn lên. Cô biết mình rất tiểu nhân, nhưng áp lực từ hắn là quá lớn. Cơ mà nghĩ đến đó, cô đột nhiên giật mình ngộ ra. Hắn là hiệu trưởng mà? Tiếng xấu cũng chẳng liên quan, chẳng ảnh hưởng. Huhu, vậy là cô phải cong lưng ra mà đấu với hắn rồi, nhưng cô biết sự khác biệt về thực lực mà!

Hoa Vân Tích nhìn Liêm Vũ Phong mặt lành lạnh vô biểu cảm, rồi lại nhìn mặt Viêm Khải Trực một bộ quá quen thuộc, thì gật đầu hiểu. Cô đoán lần nào hắn về trường cũng được tỏ tình. Nhưng mà gì chứ, mấy giờ rồi còn chơi trò làm quà handmade tặng để tỏ tình. Trò này dành cho hai người yêu nhau thì còn được, chứ còn tặng cho một người mình không thích, nhìn chẳng khác nào đống phế thải.

Lúc Hoa Vân Tích đang đứng ở cửa cùng Viêm Khải Trực, còn Liêm Vũ Phong ở hành lang cách bọn cô một đoạn. Chính xác thì là cô chặn Viêm Khải Trực lại theo bản năng, còn bản thân lợi dụng tường khuất đứng rình. Không ngoài dự đoán của Hoa Vân Tích, Liêm Vũ Phong lại động tác đẩy mắt kính huyền thoại.

"Tôi hơn tuổi cha cô, tôi không thích ấu dâm"

Nói xong liền đi, bỏ lại cô gái kia ngẩn ngơ đứng đó.

Hoa Vân Tích phọt nước miếng, nhìn thẻ học sinh dán trên áo, thì cô gái này 15 tuổi. Quả là ấu dâm. Có điều với bộ dạng đó mà bảo hắn ấu dâm thì cũng hơi bị quá. Nhìn hắn thế nào cũng giống như là chưa đến 30. Mà kể cả thế, cô gái kia cũng 15 tuổi rồi mà, còn gì mà ấu dâm nữa. Hắn có thể đừng kiếm cái lí do rách nát vậy không?

Hoa Vân Tích tủm tỉm cười nhìn Viêm Khải Trực:

"Có phải hắn sợ cô gái kia tổn thương khi bị từ chối nên lấy cái lí do dở hơi đó không?"

Viêm Khải Trực nhún vai. Hiển nhiên điều đó là thật.

Hoa Vân Tích phì cười.

"Người ta muốn hẹn hò, có bảo hắn thông dâm người ta đâu mà ấu mới chả dâm... À không, thời đại này yêu nhau thì không thể nào không có dục được."

Viêm Khải Trực không nói gì, đột nhiên nhìn chằm chằm Hoa Vân Tích, ánh mắt hắn ánh lên điều gì đó rất khó chịu.


"Tôi biết cô có mấy trò vui thú, nhưng phiền cô đừng tiếp tục như vậy trong bất cứ giờ nào của tôi."

Hoa Vân Tích rụt cổ lại.

"Xin lỗi"

Cô mải ham vui quên mất xung quanh, quên luôn cái người trước mắt này ghét phiền toái thế nào. Căn bản, Viêm Khải Trực bộ dạng dáng vẻ và cả biểu hiện rất dễ khiến cho người khác thỉnh thoảng nhầm tưởng rằng hắn lành tính. Lời của hắn cũng nhắc nhở cô, phải kiềm lại cái bản chất nghịch nghịch điên điên của mình. Kiểu có ngày tai vạ.

"Vậy cám ơn. Còn nữa, tốt nhất đừng có ý gì với Liêm Vũ Phong."
Viêm Khải Trực bỏ lại một tiếng, bước đi lướt qua người Hoa Vân Tích. Liêm Vũ Phong là cộng sự của hắn trong quân đội và cũng là bạn thân, chính vì thế hắn mới đồng ý đến đây dạy dỗ cho Hoa Vân Tích. Mấy người phụ nữ như vậy thường rất phiền bộ dạng thì trông yếu đuối, lúc nào cũng vô dụng. Liêm Vũ Phong mà dính vào tình trường, ảnh hưởng đến sự nghiệp, nhất là với người phụ nữ như vậy. Hắn cũng như Doãn Từ Khiêm, có khả năng đọc kí ức, chẳng qua không thể điều khiển dị năng và không thể thay đổi kí ức của người khác. Không điều khiển hạn chế được dị năng này, lúc đột nhiên có, lúc thì không. Nên nhìn vào mắt Hoa Vân Tích, hắn liền thấy cái quá khứ của cô, những quá khứ gây ấn tượng mạnh nhất trong các kí ức của cô. Người phụ nữ này...thật ghê tởm. Quan hệ rắc rối, mồi chài đàn ông. Ngu ngốc, nhảm nhí. Y như bây giờ vậy.

Hoa Vân Tích nhìn bóng lưng của Viêm Khải Trực, đột nhiên nghĩ, có khi nào Liêm Vũ Phong và Viêm Khải Trực yêu nhau không?

Chắc cú rồi!

Đột nhiên, Viêm Khải Trực quay lại, đứng trước mặt Hoa Vân Tích. Cô nhìn thấy trong mắt hắn có sự bối rối ngại ngùng giống thanh niên chuẩn bị tỏ tình hoặc kể chuyện thầm kín kiểu như như việc lỡ ngắm trộm em hàng xóm tắm chẳng hạn. Hắn lắp bắp hỏi:

"Đ...đường nào ra cổng trường?"

"Hả?"

Sau này Hoa Vân Tích mới biết, bộ dạng Viêm Khải Trực mỗi khi hỏi đường đều là như vậy.

"Anh làm sao đến đây được?"

"Trước đó thì là Viêm Khải Lân đưa đến trường."


Và sau đó thì là Hoa Vân Tích cô. Nhưng mà tên này cũng đủ mặt dày, vừa mới mắng người ta xong, liền nhờ giúp. Cô cam hạ bái phong.

--- -----

Mới gần đây gần đây Hoa Vân Tích bỗng dưng cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi, Uẩn Hinh Thư cũng nhận ra điều đó nên đưa cô lọ thuốc, nghe đâu có thể giảm căng thẳng, khiến cơ thể hoạt động nhanh nhẹn và tốt hơn.

Buổi tối Hoa Vân Tích học đàn ở dinh thự nhà họ Liêm, Yuu Kobayashi cũng đến đó. Cô gái này quả thật rất có gan, ngoại trừ trước mặt Kaneyama Hiroki ra thì trước mặt người khác nàng vẫn giãy đành đạch như thường, không có một bộ yểu điệu thục nữ giống như thường ngày. Nhưng mới học 1-2 buổi đầu, mà mỗi lần cô đánh sai 1 chút là bị cầm nguyên quyển sách đập vô đầu. Điên chết đi được! Giờ cô đã biết tại sao cô gái này trở thành tay violin nổi tiếng. Bởi vì cô ấy rất cuồng âm nhạc!

Yuu Kobayashi chỉ chăm chăm xóc xỉa mình Hoa Vân Tích, từ chuyện công việc hội trưởng và giờ đến chuyện học đàn. Hoa Vân Tích phục khả năng đàn của Yuu Kobayashi thật đấy, nhưng cô vẫn tích thù trong lòng.

Trước khi ra về, Yuu Kobayashi còn yêu cầu Hoa Vân Tích ra tiễn để có cơ hội nói chuyện riêng. Nàng ta suốt quãng đường không nói gì, đến khi ra cổng, bỏ lại một câu:

"Đừng có mà nghĩ chuyện trèo cao, bản thân cô không xứng đâu Hoa Vân Tích. Đừng có bất cứ ý định quyến rũ Hiroki của tôi! Những chuyện tôi làm là để cô biết khó mà lui, chứ đừng để tôi thực sự ra tay!"

Hoa Vân Tích trầm mặc, cô nghĩ, đúng là lo bò trắng răng. Cô có ý định làm hoa rơi, người ta cũng nước chảy vô tình, làm chi mà phải rào trước đón sau như thể Hoa Vân Tích cô đây dễ dàng thích gì với trong tầm tay luôn ấy! Hơn nữa cô cũng không có thích Kaneyama Hiroki!

Để cô ấy dạy xong, trời cũng đã muộn. Hoa Vân Tích lại phải làm bài tập được giao trong buổi học sáng nay. Sáng mai giáo viên yêu cầu mang nộp, không có thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Làm đến nửa đêm, gặp một đề mục cực kỳ khó, Hoa Vân Tích cắn đầu bút mãi không thể giải được, đó là một phép thử các nguyên liệu để chế linh dược.

Hoa Vân Tích nghĩ đến chuyện đi gõ cửa phòng Liêm Vũ Phong nhờ, để cô phát triển toàn vẹn hơn xứng với chức, đó cũng là phần trách nhiệm của hắn. Có điều, phụ nữ mà mò sang phòng đàn ông vào lúc nửa đêm, hơi có vấn đề.

Đi qua đi lại một lúc, Hoa Vân Tích quyết định lại phòng Liêm Vũ Phong. Nhân tiện, cô mang theo một chiếc đèn học tích điện trên bàn mình. Vào phòng hắn nửa đêm không tốt, có lẽ đứng ngoài cửa nhờ cũng được.

Hành lang đèn vàng nhàn nhạt đổ bóng, người không thấy một ai. Một mình Hoa Vân Tích mò đến trước phòng Liêm Vũ Phong. Tay phải cầm vở bút, tay trái cầm đèn, thân mặc váy ngủ trắng, mái tóc đen rũ xuống.

Hoa Vân Tích đưa tay lên gõ cửa. Gõ rất nhiều tiếng, cửa mới mở ra. Cánh cửa vừa mở, cô liền vội vã bật đèn lên, nhanh mồm nói:


"Làm phiền anh lúc này thật ngại quá, nhưng mong Liêm hiệu trưởng làm ơn xem giúp tôi đề mục này. Ngay ngoài cửa cũng được, tôi sẽ không vào trong."

Nói đoạn, ngẩng lên, đã thấy Liêm Vũ Phong mặt tái mét, ngây người ngồi trên sàn nhà. Mắt trợn trừng nhìn cô, nửa ngày không động đậy.

Hoa Vân Tích không tự kỷ cho rằng mình quá đẹp điện hắn đâu.

Khoảng vài phút sau, Liêm Vũ Phong bình thường lại, lúc đấy Hoa Vân Tích đã chui vào phòng hắn kiếm công tắc điện để bật, do gọi mấy câu mà hắn không động đậy.

"Thì ra là cô sao? Lần sau đừng có mặc như vậy..."

Hoa Vân Tích nhìn xuống người, ngoại trừ chân đi đất ra, chứ còn lại váy ngủ này khá kín mà!

"Ý tôi là, đừng mặc váy trắng giữa ban đêm tìm tôi... Tôi tưởng..."

Hoa Vân Tích nhe răng cười:

"Tưởng ma hả?"

Cô chỉ hỏi đùa, không ngờ Liêm Vũ Phong hơi ngượng ngùng. Bởi vì đúng là vậy, hắn sợ ma. Trong thời đại tân tiến, hắn thân mang quyền năng, thế nhưng sợ ma, cái này rất ít người biết.

"Thế cô có chuyện gì?"

"Cái này..."

Hoa Vân Tích kể lể lí do hoàn thành gấp, và đưa đề mục cho Liêm Vũ Phong. Hắn bắt đầu bình tĩnh giảng cho cô. Nhưng trong quá trình giảng cứ vô ý liếc qua mặt hắn làm cô liê tưởng đến cái vẻ mặt sợ ma của hắn ban nãy, không nhịn được cười.

"Cô có thôi đi không!"

Hoa Vân Tích ngây người nhìn mặt hắn, sau đó đột nhiên lại phụt cười. Cô không làm cách nào kiềm chế được.

"Hay cô về tự làm nhé!"


"À không, xin lỗi, tôi sẽ nhịn lại."

Liêm Vũ Phong giảng tiếp, thái độ của hắn hơi bị cau có, vì bị Hoa Vân Tích phát hiện bí mật này.

"Cám ơn, xin lỗi làm phiền anh quá. Đáng ra tôi định đứng ngoài cửa nhờ nhưng không ngờ vẫn phải vào trong" Nghe giảng xong, Hoa Vân Tích gấp vở lại lễ phép cám ơn một câu.

"Ai đi đứng giảng ngoài cửa giữa đêm. Đầu óc cô chứa gì vậy?" Liêm Vũ Phong đen mặt lại.

"Tại tôi nghĩ... nữ mò phòng nam nửa đêm có vẻ..." Cô xấu hổ nói.

"Tôi thì chẳng làm gì cô đâu!" Liêm Vũ Phong phũ.

"Ý tôi không phải thế, tôi sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Liêm hiệu trưởng..."

"Cô không có đủ tầm ảnh hưởng đâu, yên tâm." Hắn phũ lần hai. "Thế cô còn chuyện gì không?"

"Không."

"Thế mời về phòng, giờ tôi đang buồn ngủ. Sau này nhận bài làm nên đọc qua trước để hỏi, đỡ phải làm phiền tôi muộn thế này"

Hoa Vân Tích gái gãi đầu:

"À, xin lỗi, tôi sẽ lưu ý."

"Được rồi, vậy về phòng giúp tôi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Rầm.

Hoa Vân Tích nhìn cánh cửa trước mắt, tay giơ một nắm đấm. Đúng là đồ nhát ma!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận