Nữ Phụ Là Vô Tội

"Được"

Khi Tiết Tình đem chuyện minh chủ võ lâm nói cho Động Trù nghe, Động Trù trả lời như vậy.

Trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng việc Động Trù vì ngại phiền toái mà từ chối, ngược lại nhận được câu trả lời như vậy càng khiến cho Tiết Tình kinh ngạc hơn: "Nghe cho rõ! Muội nói là minh chủ võ lâm!"

Bị Tiết Tình lớn tiếng, Động Trù xoa xoa lỗ tai nói: "Sư muội, muội đã là một cô nương trưởng thành đừng có hơi tí lại lớn tiếng như vậy, huynh không hề nghe nhầm."

"Minh chủ võ lâm! Thật sự là minh chủ võ lâm! Không phải là đùa giỡn!"

"... ......Huynh cũng không nói là muội đang đùa giỡn."

"Nhị sư huynh, nhìn vào mắt ta! Huynh hãy thề là huynh đang nghiêm túc, hết sức nghiêm túc để gánh vác trách nhiệm nặng nề là thống nhất võ lâm?" Tiết Tình vẫn không dám tin tưởng, tin đồn nói rằng Nhị sư huynh rất sợ phiền toái tại sao muốn làm minh chủ võ lâm? Có lẽ là nàng điên rồi, không có lẽ thế giới này cũng điên rồi?

"Đúng thế, huynh nghiêm túc hết sức nghiêm túc muốn thống nhất võ lâm." Động Trù hướng đôi mắt đen nhìn Tiết Tình trang nghiêm nói.

Sau khi hai người quay về nhà, mặc dù Tiết Tình hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, nhưng vẫn cúi đầu mang dáng vẻ ủ rũ. Lưu Huỳnh lo lắng hỏi: "Thế nào, sư phụ không đồng ý sao?"

Tiết Tình dùng tay ra hiệu: "Đống ý, đồng ý một cách vui vẻ, điều đó càng làm cho ta nghi ngờ có phải là ta vẫn đang nằm mơ."

Lưu Huỳnh lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Sư phụ, người......có phải là đang uống say hay không?"

"Hắn đảm bảo với ta là hắn đang tỉnh táo, nghiêm túc chịu trách nhiệm."

Tiết Tình cũng nghi ngờ Động Trù đang uống say hoặc đang muốn trêu nàng, cho đến khi Động Trù nói ra lời nói kia.

"Cho dù bề ngoài muôn vàn tốt đẹp, nếu xúc phạm đến lợi ích của bọn họ chắc chắn họ sẽ trở mặt với chúng ta, nếu muốn thành lập liên minh Võ Lâm, phải đảm bảo tất cả các môn phái đều lấy được lợi ích mà họ mong muốn, tất nhiên Võ Đang và Nga Mi sẽ ủng hộ, chúng ta không cần lo lắng về họ, nhưng Thiếu Lâm lại không muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ, đó chính là chuyện khó giải quyết, không có sự ủng hộ của Thiếu Lâm thì không thể thành lập cái gọi là "liên minh" Võ Lâm, tuy nhiên phương trượng Vô Ích là một người hiểu chuyện, hắn không muốn nhúng tay vào chuyện trong võ lâm Trung Nguyên, nhưng nếu để chống đỡ với hoang mạc, chắc chắn hắn sẵn sàng đóng góp một phần sức lực, cung Côn Luân nhất định sẽ không vừa lòng, nghe nói gần đây họ thường xuyên qua lại với Tây Lân các, chắc là muốn giúp đỡ lẫn nhau, nếu Đông Kỳ các thâu tóm được Tây Lân các, cung Côn Luân sẽ mất đi một cánh tay, hơn nữa nếu võ lâm Trung Nguyên muốn thành lập liên minh Võ Lâm thì bên trong không thể để xảy ra mâu thuẫn, giữa Đông Kỳ các và Tây Lân các chỉ có thể có một cái tồn tại, tất nhiên đối với chúng ta thì Đông Kỳ các có ích hơn."

Tiết Tình ngạc nhiên, Động Trù cả ngày ở trong rừng sâu núi thẳm thế mà đối với tình hình trong giang hồ còn hiểu rõ như thế, càng ngạc nhiên hơn là hắn muốn giúp Đông Kỳ các thâu tóm Tây Lân các, điều này đúng lúc ngược lại với ý nghĩ của Tiết Tình, theo nguyên tác không phải là Tiêu Quy Ứng sẽ thống nhất Kỳ Lân các sao, có một cảm giác sợ hãi quanh quẩn bên trái tim Tiết Tình, lẽ nào nàng vẫn phải chui vào ngõ cụt như theo nguyên tác, chạy thế nào cũng không thoát khỏi được số mệnh? Nếu như địa điểm đã sai sót, thời gian cũng sai sót, thậm chí quá trình cũng sai sót, nhưng chung quy kết cục vì sao vẫn đi về hướng kia?

"Sư phụ và chưởng môn không hẹn mà có cùng ý tưởng, hiện tại Đông Kỳ các đang tranh giành với Tây Lân các, Đông Kỳ các lại đang chiếm thế thượng phong, có thể tin tưởng Tiêu các chủ không lâu nữa có thể thống nhất Kỳ Lân các." Lưu Huỳnh nói.

"Không lâu là bao lâu? Ta không thể đem toàn bộ hy vọng đặt vào một phương án không có phương án dự phòng." Động Trù uống rượu nói.

"Sư phụ, ý của người là muốn phái Linh Vũ giúp Đông Kỳ các một tay?"

Động Trù gật đầu, Lưu Huỳnh lại lắc đầu: "Không thể nào, chưởng môn chắc chắn sẽ không đồng ý, nàng đã từng nói chắc chắn phái Linh Vũ sẽ không nhúng tay vào nội tình của môn phái khác."

"Ta sẽ nói với nàng chuyện này, các ngươi không cần lo lắng." Động Trù lại uống một ngụm rượu nói.

"Nhị sư huynh, khi nào thì huynh quay về phái Linh Vũ" Tiết Tình mở miệng hỏi.

"Trở về phái Linh Vũ? Tại sao?" Động Trù để vò rượu xuống, giống như cảm thấy Tiết Tình đang hỏi một vấn đề kỳ quái.

"Huynh đã đồng ý đóng góp sức lực vào liên minh Võ Lâm, dĩ nhiên phải trở về phái Linh Vũ, như thế thì thương lượng sẽ dễ dàng hơn." Tiết Tình lau mồ hôi nói.

"Có rất nhiều phương pháp truyền tin tức, có cái này là đủ rồi." Động Trù vừa nói vừa bắt chéo hai tay ngón tay lay động như dáng vẻ chim bay: "Ta không muốn về để nghe sư tỷ càu nhàu."

Tiết Tình không muốn khuyên hắn cái gì nữa, dù sao chuyện Phương Vân giao nàng ðã hoàn thành, chuyện sau đó nàng không quản được, nàng còn phải làm chuyện của mình. Ba người ngồi quanh bàn thảo luận khí thế ngút trời, Kiển Điệp nghe không hiểu, nằm trên bàn đã sớm ngủ thiếp đi, dù thế nào thì Kiển Điệp cũng đã là một cô nương mười lăm tuổi, Lưu Huỳnh và Động Trù đều không tiện ôm nàng, không thể làm gì khác là Tiết Tình phải bước từng bước chân đưa nàng về phòng.

Nhìn Tiết Tình mệt mỏi trên trán đầy mồ hôi, Động Trù thở dài nói: 

"Làm sao đột nhiên muội lại tẩu hỏa nhập ma..... Quên đi, dù sao muội vẫn luôn thích nghiên cứu kiếm pháp, nhưng nội lực lại không thâm hậu."

"Nhị sư huynh, huynh đang an ủi muội sao, cám ơn huynh." Tiết Tình liếc mắt nói, tự nói với bản thân mình đây đúng là lời an ủi.

"Không cần cám ơn, ai bảo muội lại là sư muội của ta chứ." Động Trù gõ một cái vào đầu Tiết Tình nói.

Buổi tối, Tiết Tình nằm trên giường lăn qua lăn lại nghĩ xem mình nên quyết định như thế nào, Động Trù muốn giúp đỡ Đông Kỳ các, Diêm Minh muốn giúp đỡ Tây Lân các, Tiết Tình rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, hiện tại nàng không có võ công, nếu như không có sự ủng hộ của phái Linh Vũ, ở trước mặt Diêm Minh không khác gì con dê đang đợi bị làm thịt, hơn nữa nàng cũng không phải là người con gái mà Tiêu Quy Ứng yêu thương trước mặt hắn không thể có chỗ cho nàng đặt chân, nữ phụ a, rốt cuộc là làm sao ngươi lại rơi vào tình trạng như thế này! Tiết Tình biết rõ ràng là Diêm Minh đang giám thị nhất cử nhất động của nàng, nhiều năm nay Tiết Tình một lòng đi theo Diêm Minh, nhưng thật ra Diêm Minh chưa bao giờ tín nhiệm nàng, Diêm Minh đã giết người hắn tín nhiệm nhất để có thể đứng đầu Minh vực, hắn làm sao có thể tín nhiệm thêm người khác, dĩ nhiên, ngoại trừ nữ chính. Trong nguyên tác, cho đến khi chết Tiết Tình cũng không biết rõ tổ chức, kết cấu của Minh Vực là như thế nào, thông qua Nam Cung Lạc Lạc Tiết Tình mới có thể biết được sáu thủ hạ đắc lực của Diêm Minh, ở nơi mà không có tên lửa xuyên lục địa và vũ khí nguyên tử thay mặt, võ công chính là vũ khí lợi hại nhất, mặc dù hiện tại phần lớn thời gian của Diêm Minh là ở trên cao ra lệnh, nhưng võ công của hắn vẫn xuất quỉ nhập thần, có lẽ hắn chỉ cần dựa vào sự quang hợp là có thể tăng cường nội lực, cho dù như thế nào, hiện tại ở Trung Nguyên không có bất kì một môn phái nào dám đối kháng một mình với Minh Vực, điều này Tiết Tình có thể khẳng định, không phải nam chính luôn có năng lực mạnh nhất sao, hắn cũng đang đi trên con đường được đặt ra đó!

Có một việc làm cho Tiết Tình nghi ngờ, trong nguyên tác Diêm Minh không yêu cầu Tiết Tình trợ giúp Tây Lân các, chính là Tiêu Quy Ứng trực tiếp thống nhất Kỳ Lân các, cũng có thể tình yêu của Nam Cung Lạc Lạc là đầu mối chính, nếu như Minh Vực giúp đỡ Tây Lân các, Tiêu Quy Ứng sẽ lành ít dữ nhiều, ở liên minh Võ Lâm cũng chưa có ai có thể bắt được Diêm Minh, nhưng nếu Tây Lân các bắt tay với cung Côn Luân sẽ gây uy hiếp với liên minh Võ Lâm. Tiết Tình nhàm chán lăn qua lăn lại, tình hình của Kỳ Lân các là do tin đồn truyền đến, vẫn là tự mình đi xem như thế nào rồi mới phải quyết định thật tốt, lời đồn đãi của giang hồ không thể tin tưởng, ví dụ như.....scandal của mình và Tiêu Quy Ứng.

Người ta nói ban ngày suy nghĩ cái gì thì đêm sẽ nằm mơ cái đó không phải là không có lý, chiều nay Tiết Tình có một giấc mơ kỳ quái, trong giấc mơ mình vẫn xuyên vào khối thân thể này, nhưng thân thể vẫn còn sự khống chế của linh hồn nguyên bản, Tiết Tình như một người xem, lẳng lặng cuộn lại mình vào một góc.

"Thương thế của ngươi ra sao?" Thân thể Tiết Tình không tự chủ hỏi thăm ân cần nam nhân nằm trên giường, nam nhân trên giường lộ ra vẻ mặt tuấn mỹ, vạt áo lộ ra cơ thể hoàn mỹ của người tập võ, cổ tay phải xăm hình Hồ Điệp, đây chính là chủ nhân của Minh Vực, Diêm Minh.

"Vết thương đã được cầm máu, phải ít nhất một tháng thì mới có thể khép lại." Diêm Minh vừa nói vừa đưa tay ôm lấy Tiết Tình, hôn ở cổ Tiết Tình một cái: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ừ, ta đã kiểm tra cẩn thận chỗ này, dưới vách núi có một chỗ rất hẹp, ta dùng nhánh cây che lại, dùng lá cây làm đệm, ngươi nhảy xuống sẽ bị tầng lớp này đỡ được, bên cạnh sơn động có đường xuống núi, ngươi có thể từ đó đi xuống núi". Tiết Tình dựa vào trong ngực Diêm Minh, ngoan ngoãn dịu dàng nói.

Diêm Minh buông Tiết Tình ra, trên mặt lộ vẻ đắc ý: "Rất tốt, để cho bọn họ nghĩ rằng ta đã chết, chờ cho vết thương của ta tốt lên ta sẽ về tìm bọn họ tính sổ."

Bên ngoài phòng truyền đến mơ hồ truyền vài tiếng bước chân, Tiết Tình vội vàng đứng dậy cẩn thận nghe: "Bọn họ đang đến"

"Đi" Diêm Minh mang Tiết Tình ra khỏi phòng, một đoàn đệ tử Võ Đang và Nga Mi đuổi theo đến tận núi, nhìn thấy hai người càng theo sát không ngừng.

Hai người chạy trốn đến bên vách núi, Diêm Minh vội vã nói: "Nhánh cây ngươi trải ra ở đâu! Ta nên nhảy từ nơi nào xuống?"

Thân thể Tiết Tình đang định nói cho Diêm Minh địa điểm chính xác, nhưng bên trong cơ thể Tiết Tình đảm nhiệm vai trò người xem đang sốt ruột, trong lòng luôn có một âm thanh tự nói với chính mình: không thể để cho Diêm Minh chạy trốn một mình! Linh hồn Tiết Tình rất muốn khống chế thân thể mình, thân thể lại cố gắng đi tiếp, đi được hai bước một cách khó khăn cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước sự cố chấp của linh hồn.

"Nơi này". Tiết Tình đứng ở một nơi nào đó bên vách đá nói.

Đệ tử Võ Đang và Nga Mi đã đuổi tới nơi, đoàn người vây tròn xung quanh hai người, thậm chí không nhìn Tiết Tình lấy một cái, Diêm Minh vội vàng nhảy xuống vách đá, Tiết Tình khom người nhìn xuống vách đá, thấy Diêm Minh đang rơi xuống, nhìn thấy hắn phát hiện phía dưới không có vật chống đỡ thì hoảng sợ ra mặt, trên mặt Tiết Tình lộ ra nụ cười quyến rũ, giơ ngón tay giữa hướng về phía hắn.

Mang tâm sự nặng nề, lại còn có giấc mơ kỳ quái, nên lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Lưu Huỳnh và Kiển Điệp đang ở bếp, dùng canh nấm còn thừa lại tối hôm qua để làm điểm tâm, Tiết Tình không muốn ăn chút nào, trong nhà Động Trù đến cả muối cũng không có, Tiết Tình thật sự nghi ngờ, hắn thật sự dựa vào rượu mà sống đến tận bây giờ.

"Cô cô, nấm đùi gà và dạ dày dê cô cô thích loại nào?" Thấy Tiết Tình đến, Kiển Điệp hưng phấn hỏi.

"Ta thích cả đùi gà và dạ dày dê....." Tiết Tình trả lời.

Lưu Huỳnh múc cho Tiết Tình chén canh suông, Tiết Tình tiếp tục nói: 

"Thật ra ta thấy nấm đùi gà ăn cũng khá ngon."

"Haizz ~~~~!" Động Trù ngáp đi ra từ trong nhà: "Chào buổi sáng, các ngươi còn dậy sớm hơn cả Ma Tước."

"Nhị sư huynh, chưa đến một canh giờ nữa là huynh có thể ăn cơm trưa." Tiết Tình không tốt bụng nói cho hắn biết.

Kiển Điệp nhìn cái chén một chút, đứng lên nói: "Ta đã ăn no!" Sau đó chạy vào trong phòng như một làn khói.

Canh trong chén của nàng vẫn còn đầy, cùng lắm là mới uống hai ngụm, làm sao có thể no rồi, Tiết Tình cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng vẫn cảm thấy là Động Trù cố ý làm cho nàng chạy mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui