Nữ Phụ Là Vô Tội

Lúc chạng vạng, xe ngựa Tiết Tình chạy tới Ô Trấn nghỉ chân, nơi này tuy là tiểu trấn, bởi vì dựa vào quan đạo, không ít người lui tới. Khách sạn trong trấn cũng không ít, nhưng là người nhiều hơn, liên tục hỏi bốn năm nhà đều là đầy ngập khách, mấy nhà khách sạn nhỏ ngược lại có phòng trống, nhưng hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu, Tiết Tình cũng không tin mình không xài được tiền rồi. Cuối cùng là ở trấn nhỏ bên cạnh tìm được một Khách Sạn, mặc dù tên không phải Long Môn Khách Sạn cũng không phải là Duyệt Lai Khách Sạn, giá tiền cũng không quá hợp lý, Tiết Tình vẫn là quyết định ở, có tiền sao lại không dùng, hà gì đi bạc đãi mình.

Người trong khách sạn này không ít, cũng may cũng bởi vì nó giá tiền cao, người ở nơi này không hỗn loạn giống mấy khách sạn nhỏ khác, tuy có mấy bàn đang uống rượu, nhưng cũng không giống trong khách sạn nhỏ kia nồng nặc mùi rượu. Không ngửi thấy được mùi rượu, Tiết Tình lại ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, ngọt ngào, giống như rượu trái cây.

"Cô nương, xin tránh đường." Một thanh âm khàn khàn của nam nhân truyền từ sau lưng Tiết Tình, Tiết Tình biết mình cản đường của người khác, vội vàng hướng bên cạnh dịch hai bước, nam nhân kia từ bên người nàng đi qua, cười cảm tạ nàng, sau đó hướng chưởng quỹ nói: "Chưởng quỹ, một gian thượng phòng."

Tiết Tình vẫn nhìn người nam nhân này, dĩ nhiên không phải nam nhân này dáng dấp rất soái, diện mạo hắn mặc dù không bỉ ổi, nhưng là thật sự không tính là soái, mặc dù cử chỉ lễ phép khiến hắn có chút giá trị, nhưng cũng chỉ có thể gọi hắn là hào hoa phong nhã. Tiết Tình nhìn hắn là bởi vì  vừa rồi ngửi được mùi ngọt chính là từ trên thân nam nhân này phát ra, bởi vì là ban ngày mới vừa ngửi qua , Tiết Tình sẽ không nhầm, là mùi Hợp Hoan Tán.

"Chủ quán, nghe nói trong trấn này xuất hiện Hái Hoa Tặc, có phải thật vậy hay không?" Gần đó có một bàn giang hồ nhân sĩ đang uống rượu, một người trong đó là một nữ thiếu phụ lớn tuổi đột nhiên ngẩng đầu hỏi chưởng quỹ.

"Phải, đã làm hại rất nhiều hoàng hoa khuê nữ rồi, ai có nữ quyến cũng xin để ý một chút." Chưởng quỹ đáp.

"Ha ha ha, Nhị nương ngươi chẳng lẽ là sợ Hái Hoa Tặc này hái được trên đầu ngươi sao?" Một hán tử ngăm đen cao lớn ngồi cùng bàn nữ nhân uống rượu cười nói.

"Phi, Đồng Chùy Tử, *** nương ngươi, dám trêu lão nương, lão nương lột da hắn!" Nữ nhân cay cú mắng.

Biết rõ tính tình nữ nhân, hán tử kia cũng không giận, như cũ vẫn uống rượu cùng với nàng trêu chọc.

Thấy bọn họ vẫn vô tư, chưởng quỹ lại buồn bực nhắc nhở: "Biết nữ hiệp các hảo hán võ công cao cường, nhưng là cẩn thận vẫn tốt, tên tặc này cũng không đơn giản, chưa bao giờ thất thủ, còn đánh đả thương vài vị hiệp sĩ."

Hái Hoa Tặc. . . . . . Hợp Hoan Tán. . . . . . Tiết Tình lại âm thầm nhìn sang nam nhân trước mặt mình, người này hiềm nghi rất lớn. Lưu Huỳnh cũng phát hiện hắn không tầm thường, ánh mắt cùng Tiết Tình đối diện, hai người đều hiểu ý đến gần lẫn nhau nhỏ giọng nói chuyện.

"Ngươi xem võ công của hắn như thế nào? Ngươi đánh thắng được sao?" Tiết Tình làm bộ cùng Lưu Huỳnh thân mật, nhỏ giọng hỏi hắn.

"Nội lực rất bình thường, bắt hắn có lẽ không dễ, thắng hắn không khó." Lưu Huỳnh ðáp.

Vậy thì không có gì đáng sợ, Tiết Tình rất không muốn rời khỏi Khách Sạn còn sót lại gian phòng ở, nếu Hái Hoa Tặc không phải đối thủ Lưu Huỳnh, cũng không cần băn khoăn cái gì nữa.

"Cho chúng ta một gian phòng hảo hạng." Tiết Tình lấy ra một thỏi bạc đặt ở trên quầy nói.

Nghe được chỉ cần một gian phòng hảo hạng, Lưu Huỳnh có chút kinh ngạc, hắn tuy là sư điệt Tiết Tình, quan hệ thân mật, nhưng cũng không có cùng ở một phòng, sau đó mới nhớ tới Tiết Tình nội lực hoàn toàn mất, chỉ sợ nàng một mình sẽ gặp độc thủ Hái Hoa Tặc, lúc này mới cái gì cũng không nói.

"Được rồi! Hai vị khách quan mời đi theo ta." Tiểu nhị quăng một cái khăn lau màu trắng ở cọc gỗ bên cạnh, khom người mời mọc.

Tiết Tình đang muốn lên, nghe lại một giọng nữ hướng chưỡng quỷ nói.

"Chưởng quỹ, cho ta một gian phòng bình thường." Giọng của nữ nhân mềm mại dễ nghe, Tiết Tình theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn, tướng mạo nàng xa không giống thanh âm làm cho người ta mê muội của nàng, chỉ có thể coi là thanh tú, lại có một đôi mắt long lanh như nước, vóc người gầy yếu, cả người xem ra điềm đạm đáng yêu, chọc người trìu mến. Trên cổ nữ nhân mang theo một khối hắc ngọc hiếm thấy, phía trên khắc một con Liệp Ưng giương cánh được chạm trổ tỉ mỉ, chính là khối ngọc không tầm thường này khiến Tiết Tình không thể dời đi ánh mắt. 

Ngày trước, ở gần hoang mạc có một nơi tên là Trung Minh, có một võ lâm thế gia thanh danh lan xa được đặt tên là Nam Cung, Liệp Ưng là tượng trưng Nam Cung gia, do Nam Cung gia trấn giữ Trung Minh khiến nanh vuốt Minh vực vẫn không cách nào mở rộng, Nam Cung gia là đối tượng chính phái võ lâm khâm phục. Nhưng vào mười mấy năm trước, Nam Cung gia từ Trung Minh biến mất, khi đó đứng đầu Minh vực không phải là Diêm Minh, tiền nhiệm vực chủ lãnh đạo người của Minh vực đột nhiên tiến vào Nam Cung gia, Nam Cung gia trên dưới trăm miệng chịu khổ bởi độc thủ, thời điểm các chính phái khác chạy tới đã là huyết thi đầy đất, một mảnh phế tích, nhưng khi kiểm lại thi thể lại phát hiện thiếu một cổ thi thể, Nam Cung gia tiểu nữ nhi Nam Cung Lạc Lạc mất tích,tìm kiếm mấy năm vẫn không có tin tức của nàng, tất cả mọi người cho là nàng chết rồi, Tiết Tình biết nàng tuyệt đối không có chết, nàng còn sống, bởi vì nữ chủ trong bản tiểu thuyết kia chính là Nam Cung Lạc Lạc! Tín vật của nàng chính là Mặc Ngọc khắc Liệp Ưng!

Tiết Tình hít một ngụm lãnh khí, theo ý nàng Nam Cung Lạc Lạc so với Hái Hoa Tặc đáng sợ hơn, Hái Hoa Tặc chỉ cần trinh tiết, Nam Cung Lạc Lạc muốn chính là mệnh a!

"Sư thúc?"

Nghe được thanh âm Lưu Huỳnh, Tiết Tình mới lấy lại tinh thần, Lưu Huỳnh cùng tiểu nhị đang đứng ở bậc thang chờ nàng đấy. Lưu Huỳnh không nhận biết Mặc Ngọc là tổ truyền của Nam Cung gia, trừ trên mấy lão già lão luyện còn sống trên giang hồ ra, những thứ nhân tài mới xuất hiện này đại khái danh hiệu Nam Cung gia cũng không có nghe qua, lấy niên kỷ của Tiết Tình cũng không thể nào biết, này, vẫn là giả bộ không biết tốt hơn.

Tiết Tình đi nhanh hai bước đuổi theo, đi theo tiểu nhị đến phòng của mình, trên cửa sổ gỗ sồi dán giấy cửa trắng, trong phòng rộng rãi đặt một tấm rèm hoa bên giường lớn, phải là cố ý an bài cho phòng của phu thê, Lưu Huỳnh cùng Tiết Tình tuy là xưng hô sư thúc sư điệt, nam nữ trẻ tuổi lại cùng phòng, cũng khó trách tiểu nhị có suy nghĩ không trong sáng rồi.

Trong phòng để mấy tấm rèm đối với Tiết Tình cũng không sao cả, chiều nay vừa Hái Hoa Tặc vừa Nam Cung Lạc Lạc, nàng không trông cậy được ngủ an ổn, sau đó nàng phát hiện mình vẫn còn quá lạc quan một chút, đang lúc nàng hài lòng để Lưu Huỳnh đưa tiền boa cho tiểu nhị, hàng xóm ở tại sát vách nàng trùng hợp từ trong phòng ra ngoài, lễ phép hướng nàng mỉm cười gật đầu một cái. Tiết Tình lúng túng cười cười, hàng xóm nàng y phục sạch sẽ, tướng mạo bình thường, ôn văn lễ độ, có chứa một mùi hương ngọt hơi yếu, hàng xóm nàng lại là Hái Hoa Tặc. . . . . . Tốt, tối nay nàng không thể ngủ.

Chờ tiểu nhị vui vẻ cầm tiền thưởng ra ngoài, Tiết Tình ở trên giấy cửa sổ thọc một cái lỗ nhỏ, bình thường rình coi cũng thọt cửa phòng người ta, giống như nàng thọt cửa mình như vậy là rất hiếm , quả nhiên là nữ xuyên qua không phải bình thường.

"Sư thúc, sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên đường, có ta coi chừng, không cần lo lắng." Trong nháy mắt, Lưu Huỳnh đã giúp Tiết Tình trải giường thật tốt. Tiết Tình đặt mông ngồi vào trên giường, sàng giường cũng tốt, cứng mềm vừa phải, kỹ thuật tài nghệ cùng nữ đệ tử Linh Vũ phái hầu hạ Tiết Tình một dạng cao siêu, có một câu nói, cầu xin bao nuôi sẽ ấm giường, Lưu Huỳnh còn tốt chứ, ngươi này có tư cách.

"Ta không muốn ngủ, ta muốn nhìn cái tên sát vách kia có thể gây ra dạng gì ." Tiết Tình nói, chỉ là một Hái Hoa Tặc, nàng dĩ nhiên yên tâm để Lưu Huỳnh coi chừng, mình thở to ngủ đi, khó giải quyết là không phải là Hái Hoa tặc, mà là Nam Cung Lạc Lạc, trong tiểu thuyết quả thật có một đoạn kịch tình là Nam Cung Lạc Lạc gặp Hái Hoa Tặc được Diêm Minh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng địa điểm tuyệt không ở nơi này, thời gian cũng không phải là thời gian này, hơn nữa sự kiện Hái Hoa Tặc chỉ là diễn ra khi Nam Cung Lạc Lạc cùng Diêm Minh tình cảm thăng hoa, không có phần diễn Tiết Tình, trở nên đều là lý do Tiết Tình an ủi mình không cần chuyển khách sạn, lý do cuối cùng là tiền không thể phí phạm, Tiết Tình quyết định vẫn ở nơi này không chuyển!

"Sư thúc, người từ nãy giờ thần sắc luôn cổ quái, sao vậy?" Lưu Huỳnh ân cần hỏi, hắn không cảm thấy sư thúc của mình sẽ bị chính Hái Hoa Tặc hù dọa, nhất định có chuyện khác hắn không lưu ý đến.

"Ta? Thần sắc cổ quái?" Tiết Tình vội vàng dùng tay xoa nhẹ trên mặt một lần, chẳng lẽ mình trong lúc lơ đãng lúc Lưu Huỳnh trải giường chiếu nở nụ cười quái dị?

"Sư thúc, từ lúc người Tẩu Hỏa Nhập Ma tỉnh lại liền thay đổi. . . . . . Không giống như trước."

Một nữ thanh niên hào sảng mạnh mẽ ở thế kỷ hai mươi mốt làm sao có thể cùng ác độc nữ phụ trong tiểu thuyết cổ đại giống nhau, cho dù nàng xem rất nhiều phim võ hiệp Hồng Kông, cho dù nàng đọc thuộc cổ văn, nàng vẫn là nàng, sẽ là Tiết Tình ở trước cuộc thi cuối kỳ sẽ lạy khắp Tự Miếu, không phải nữ hiệp. Nàng không có ý định cùng Lưu Huỳnh giải thích, đầu tiên cổ nhân chưa chắc hiểu cái gì gọi là cuộc thi cuối kỳ, tiếp theo, nơi này cũng không phải là tiểu thuyết thần quái, thân thể là Tiết Tình thứ thiệt, chỉ cần nàng một mực chắc chắn, ai dám nói nàng là ác linh nhập thể hay sao? Làm gì phải lao lực đi quấy đục nước đây.

"Người cố chấp mấy cũng sẽ có thời điểm thay đổi, từ nhỏ đến lớn, ngươi cũng sẽ có thời điểm thay đổi." Tiết Tình ý vị sâu xa nói với Lưu Huỳnh.

Lưu Huỳnh rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng: "Ta, chưa bao giờ thay đổi."

Tiết Tình hơi há hốc mồm, không biết nên nói cái gì, Lưu Huỳnh thiết định chính là máy móc chỉ nghe tất cả phân phó của Tiết Tình, hình tượng của hắn là mỏng manh cỡ nào a, nhắc tới Lưu Huỳnh, Tiết Tình lập tức có thể dùng bốn chữ "nghe Tình mà sống" để tổng kết cuộc đời của hắn, nghĩ thêm cũng nghĩ không ra, hắn chỉ là một phần diễn nhiều hơn một chút so với người đi đường mà thôi, ngay cả vai phụ đều không hơn.

Nghĩ như vậy, Tiết Tình lại cảm thấy Lưu Huỳnh không chân thật, hắn chỉ là tác giả vài nét bút vẽ ra , thật giống như không có máu cũng không có thịt, nếu như không có Tiết Tình, hắn liền cảm giác tồn tại cũng không có, Tiết Tình thật muốn đi tới vỗ một cái vào bờ vai hắn, đối với hắn nói, hắc, anh em, đừng như vậy, hoạt bát lên một chút.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hơi nhỏ, Tiết Tình hướng Lưu Huỳnh làm cái động tác nhỏ, nhẹ chân nhẹ tay di động đến phía sau cửa, mắt dính vào lổ nhỏ, xuyên thấu qua lổ nhỏ chỉ có một miếng tầm mắt nhỏ, trong tầm mắt một người nam nhân tay ôm nữ nhân, từ y phục nhìn ra là Hái Hoa Tặc sát vách, Tiết Tình điều chỉnh góc độ nhìn mặt nữ nhân bất hạnh, là một nữ tử còn trẻ mặt mũi điềm tĩnh, ông trời ơi, Nam Cung Lạc Lạc ngươi thật đúng là âm hồn bất tán!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui