Sắc mặt Doãn Hi Vi cứng đờ, không ngờ cô lại phá đám mình.
"Cô có ý gì, mọi người đều là đồng bào, có năng lực thì đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, còn là sinh viên đại học, nhìn phẩm chất đạo đức của cô là biết không ra gì!" Một người đàn ông trung niên cất giọng chỉ trích.
Sở Thanh thuận thế nhìn sang, người đàn ông trung niên đó đối diện vô thức lùi lại một bước, như thể nhớ đến những người chết thảm hôm qua, liền lắp bắp nói: "Ý của tôi là! mọi người có thể sống sót đều không dễ dàng, có thể giúp thì giúp, không thể giúp cũng không thể miễn cưỡng, dù sao chúng ta cũng không thể ép buộc được đúng không?"
Đàm Tri quay đầu cười khẽ, một lần nữa cảm thấy đi theo Sở Thanh chắc chắn không sai.
Sắc mặt Doãn Hi Vi càng ngày càng khó coi, tiến lên rồi tươi cười nói: "Vừa rồi tôi không có ý đó, nhưng bên ngoài nguy hiểm, ba người ở lại đây đợi là an toàn nhất.
”
Có lẽ là đi theo Sở Thanh nên cũng lớn gan hơn, Lâm Chi Chi đột nhiên hừ một tiếng không hài lòng, "Ai biết các người nghĩ thế nào, nếu bỏ chúng tôi lại, đến lúc đó tìm ai để nói lý?"
Có lẽ là bị nói mất mặt, một nam sinh đột nhiên đứng ra, khá là bất bình, "Chúng tôi liều chết liều sống không phải vì bản thân, còn không phải là vì để mọi người có thể an toàn rời đi sao?"
Doãn Hi Vi thì đỏ vành mắt, vẻ mặt không muốn giải thích đứng bên cạnh Thiệu Yến, trong đám đông cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, vẫn đang thảo luận có nên để một đội đi tìm xe tải trước hay không.
Thiệu Yến cau mày nhìn mọi người, "Mọi người bình tĩnh một chút, nếu mọi người không tin tưởng chúng tôi, tôi có thể ở lại!"
"Yến Yến!" Sắc mặt Bạch Tích nghiêm trọng.
Nhưng người trong cuộc lại kiên định, "Cứ làm vậy đi, anh Tích anh dẫn những người khác đi tìm xe tải, em ở đây sẽ không sao, cánh cửa này rất kiên cố, đám tang thi bên ngoài chắc chắn không vào được.
"
Bạch Tích vẫn không đồng ý, những người khác cũng vậy, đáng sợ không phải là tang thi, mà là những người ở đây, nhưng Thiệu Yến rõ ràng đã quyết tâm, nói thế nào cũng vô dụng.