Các loại đồ hộp rất nhiều, ngoài đồ hộp đồ chua còn có đồ hộp cơm và đồ hộp trái cây, v.
v.
Cơm bát bảo của Lục Phương Trai có rất nhiều loại, đồ hộp hải sản của Nhật Bản trông cũng không tệ, chỉ không biết tại sao đồ hộp thịt bò to bằng bàn tay mà lại phải hai trăm, đắt quá đáng.
Với suy nghĩ cải thiện chất lượng cuộc sống, Nguyễn Viên Viên vẫn lấy vài hộp.
Xung quanh liên tục có những ánh mắt đánh giá, Nguyễn Viên Viên không để ý, lấy xong đồ hộp thì đi tính tiền.
Ở đây siêu thị đủ số tiền là có thể giao hàng tận nơi, Nguyễn Viên Viên ngồi trên xe bắt đầu suy nghĩ, để không quá gây chú ý, cô đã lấy rất ít rồi, dù vậy trong mắt người thường vẫn thấy khó tin, huống hồ còn rất nhiều thứ chưa mua, chẳng lẽ cô phải chạy khắp các siêu thị trong thành phố sao?
Nguyễn Viên Viên sờ đầu, có lẽ suy nghĩ của mình đã sai, những nơi có nhu cầu lớn như vậy không nên đến siêu thị, mà nên đến chợ bán buôn!
Chợ bán buôn người ra kẻ vào, mặc kệ bạn mua bao nhiêu thứ cũng không để ý, chỉ coi như bạn đến lấy hàng, Nguyễn Viên Viên có thể yên tâm mua sắm rồi!
Nguyễn Viên Viên đứng trước cửa hàng suy nghĩ một lúc, sữa hộp đã tiệt trùng cũng có thể bảo quản một ít, về gia vị thì chỉ có thực phẩm có tính axit cao mới có thể bảo quản lâu hơn trong môi trường nhiệt độ thường, vậy thì chỉ có thể mua một ít giấm ăn và tương cà chua.
Nhưng có thể mua một ít mứt trái cây để chấm bánh quy, tránh tình trạng cả ngày chỉ toàn một mùi vị.
Lúc này, đồ ăn cô mua đã được chuyển lên xe, các chủ cửa hàng mắt sáng rực, đều coi cô là bảo bối mà đi theo sau Nguyễn Viên Viên, hy vọng cô mua thêm một chút nữa.
Đồ ăn coi như đủ rồi, Nguyễn Viên Viên theo tài xế về nhà, mỗi khi có người hỏi, cô đều nói thầy bói nói năm nay tích trữ nhiều đồ ăn sẽ phát tài, có người tin thì tin, có người không tin thì thôi, Nguyễn Viên Viên chỉ có chút năng lực này, cũng không thể làm được gì to tát.
Bận rộn mua nhiều thứ như vậy, cô vẫn thấy rất căng thẳng, cảm giác lúc này đè nặng trong lòng khiến cô khó thở.