Trông giống như đất hoang, bên cạnh có một con suối nhỏ rất nông chảy qua, bầu trời xanh thẳm xa xăm, chỉ là quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Nguyễn Viên Viên chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Nguyễn Viên Viên nhìn bàn tay trái của mình, dấu trăng lưỡi liềm nóng bỏng đã không còn đau nữa, cô có một suy nghĩ táo bạo.
Nguyễn Viên Viên chỉ vào tảng đá trên mặt đất, nín thở, tập trung hết sức dùng ý niệm nghĩ: Nâng lên! Nâng lên! Nâng lên!
Một lúc lâu sau, những viên sỏi nhỏ bên cạnh tảng đá chậm rãi bay lên, bay được nửa chừng lại rơi xuống.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy, Nguyễn Viên Viên đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tinh thần đã tiêu hao một nửa.
Cô gần như muốn phát điên lên rồi, đây là cái gì, cô có thể điều khiển mảnh đất này, đây có phải là không gian của cô không!
Nguyễn Viên Viên vuốt ve ngọn cỏ nhỏ bên cạnh, đôi mắt to cười thành hình trăng lưỡi liềm cong cong, vui không tả xiết.
Trời không tuyệt đường người, xem ra Nguyễn Viên Viên tôi vẫn có chút tác dụng! Tôi có không gian rồi!
Chỉ là không gian này ngoài mấy mẫu đất và một con suối nhỏ sắp cạn thì chẳng có gì cả.
Nguyễn Viên Viên dùng tay nắm một nắm đất, xoa xoa trong tay, dựa vào chút kiến thức địa lý phổ thông còn sót lại của mình để phán đoán, đây chính là đất đen màu mỡ, dinh dưỡng dồi dào, trồng cây lương thực sẽ được gấp đôi kết quả!
Chỉ là, Nguyễn Viên Viên ngẩng đầu nhìn trời, không biết khí hậu trong không gian này thế nào, thích hợp trồng loại gì?
Nguyễn Viên Viên vỗ đầu một cái, tôi đang nghĩ gì vậy, tôi là chủ nhân của không gian, đương nhiên có thể khống chế thời tiết rồi!
Cô có chút dược dược dục thí, muốn ra ngoài tầng hầm lấy củ khoai tây về thử nhưng lại không biết làm sao để ra ngoài.
Nguyễn Viên Viên suy nghĩ một chút, thử dò xét sờ vào dấu trăng lưỡi liềm của mình, trong lòng thầm niệm: Tôi muốn ra ngoài.
Ngay giây tiếp theo, cô ngã trở lại chiếc giường lớn mềm mại.
Nguyễn Viên Viên ôm gối lăn một vòng trên giường, cười lớn không thành tiếng, đang định chạy xuống tầng hầm lấy khoai tây thì một cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại ập đến, cô chỉ còn cách nhắm mắt lại vì mệt mỏi.