Nữ Phụ Mạt Thế Chỉ Muốn Chuyên Tâm Làm Ruộng


Khi Nguyễn Viên Viên ra ngoài mua cây giống, cô cảm thấy có gì đó không ổn, cô mở màn hình điện thoại ra xem, vậy mà đã là thứ bảy rồi! Vậy chẳng phải chỉ còn một ngày rưỡi nữa là đến ngày tận thế sao!
Nhưng ngày hôm qua cô chỉ ngủ một giấc thôi mà, Nguyễn Viên Viên nghĩ đến cảm giác mệt mỏi về tinh thần trong không gian, đoán rằng là do sử dụng sức mạnh tinh thần, vì bây giờ cô còn quá yếu nên cơ thể tự bảo vệ mình bằng cách ngủ say.

Thời gian cấp bách không cho phép cô chậm trễ, Nguyễn Viên Viên vội vàng mua những thứ trong danh sách mua hàng về nhà rồi mang theo một thùng nước, một giỏ cây giống và thậm chí cả hai con gà vào không gian.

Ban đầu cô chỉ thử thôi, không ngờ lại thành công, chỉ không biết có thể mang người sống vào không?
Nguyễn Viên Viên buộc hai con gà con vào cái cây duy nhất trong không gian, sau đó xắn tay áo, mang theo cây giống trồng vào khoảng đất đen.


Cô nhìn con suối nhỏ nông bên cạnh, trước đây cô thấy trong không gian của người khác có linh tuyền làm đẹp, làm trắng da, cường thân kiện thể nhưng ở đây cô chỉ có một con suối nhỏ nkhông biết bao giờ thì cạn nước, cô cũng không dám động vào, chỉ có thể dùng nước bên ngoài để tưới.

Nguyễn Viên Viên suy nghĩ một chút, dùng xẻng đào một con kênh dẫn nước, không hiểu sao, trong lòng cô lại có một trực giác những cây giống nhỏ này rất thèm con suối.

Hai chú gà con bên cạnh kêu chiêm chiếp, Nguyễn Viên Viên lấy cành cây khô bên cạnh làm một hàng rào nhỏ đơn giản, vây chúng lại, sau đó nới lỏng sợi dây buộc ở chân chúng.

Hai chú gà con mới nở chưa được bao lâu, chỉ to bằng lòng bàn tay, hai cục bông vàng kêu chiêm chiếp cũng nhỏ xíu, trong trẻo đáng yêu.


Lúc này chúng cũng không sợ người, cách hàng rào kêu chiêm chiếp với Nguyễn Viên Viên, như thể đang làm nũng.

Nguyễn Viên Viên lau mồ hôi trên mặt, tay cô toàn là đất, lau một cái thì mặt lại lem luốc hơn, cô cũng không để ý, đưa tay đặt xẻng xuống.

Cô vừa định ra ngoài, nhớ lại tình hình hôm qua, sợ thời gian trong và ngoài không gian có chênh lệch, cô căng thẳng nắm chặt chiếc xẻng trong tay, do dự một lúc, mới sờ vào hình trăng lưỡi liềm trên tay.

"Ra ngoài.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận