Thấy có người nhìn mình, chú cáo nhỏ đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn Nguyễn Viên Viên.
Đôi tai nhọn của nó dựng đứng lên khẽ động đậy, cái đuôi to xù quét trên ghế sofa, chân trước cẩn thận dò từng bước về phía trước, thấy Nguyễn Viên Viên nhìn sang thì lập tức rụt về.
Ôi, dễ thương quá, Nguyễn Viên Viên mềm lòng hẳn, cô ngồi xuống trước ghế sofa, cầm hộp cơm tự hâm nóng lắc lắc: "Em muốn ăn không? Chúng ta cùng ăn nhé?"
Không biết có phải cô ảo giác không, cô nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt một con cáo!
Hạ Nam nằm dài trên ghế sofa, nhìn cô gái trước mặt có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn tròn ăn ngon lành, người không biết còn tưởng cô đang ăn sơn hào hải vị gì chứ.
Anh di chuyển trên ghế sofa, cô gái trước mặt liền mở to đôi mắt đen trắng nhìn sang: "Cáo nhỏ, em cũng muốn ăn à?"
Hạ Nam đường đường một đại yêu, khi nào lại bị gọi là "Cáo nhỏ"? Thật là vô lễ.
Nhưng hơi thở sạch sẽ trên người cô, anh luôn cảm thấy rất quen thuộc, khiến người ta không thể đề phòng.
Anh nhìn chiếc nơ bướm thảm hại được buộc trên chân trước của mình, không nhịn được giật giật, cô gái kia lập tức ngậm một miếng cơm, hai má phúng phính tiến lại gần, nói chuyện còn hơi không rõ ràng: "Không được đụng vào không được đụng vào, cáo nhỏ, vết thương của em vẫn chưa lành, đợi em khỏe lại sẽ tháo ra cho em nhé, ngoan!"
Hạ Nam giật giật mí mắt, thấy cô gái đưa ngón tay lại gần, không nghĩ ngợi gì đã há miệng cắn lấy.
Thân thể của hai người trong nháy mắt cứng đờ, Hạ Nam không ngờ mình lại không khống chế được bản năng cơ thể, ngây người một lúc rồi lắc đầu nhả tay cô ra.
Trên tay Nguyễn Viên Viên vẫn còn cảm giác vừa chạm vào răng nanh sắc nhọn, run rẩy rụt tay lại, cô không thể tiêm vắc-xin phòng dại được.
Cáo nhỏ ngoài hành động vừa rồi cũng không có hành vi tấn công nào, lúc này bốn chân nhỏ giẫm lên ghế sofa, nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Ôi chao, em dễ thương quá!" Nguyễn Viên Viên lau ngón tay, hai mắt sáng lấp lánh nhìn những hành động nhỏ của nó.
Hạ Nam dứt khoát quay người lại cuộn tròn thành một cục, lười nhìn cô gái tự nói tự cười, sắp xếp lại suy nghĩ.