Đây hẳn là cư dân bản địa của mảnh đất này, vậy thì cô sẽ không trồng giá đỗ nữa, xem xem những thứ nhỏ bé này lớn lên sẽ thành cái gì.
Nguyễn Viên Viên nhìn mảnh đất, nghĩ thầm, giá như không gian này rộng hơn một chút thì tốt, biết đâu lại có thể mọc ra cả một ngọn núi.
Ôi, cô vỗ đầu, Tiểu Hy đâu rồi? Đừng đánh nhau với gà nhé.
Nguyễn Viên Viên vội vàng quay người, thoáng thấy con cáo nhỏ trắng muốt mềm mại đang ngồi xổm bên bờ suối, uống nước suối.
Cô hơi căng thẳng tiến lại gần, không biết nước này có uống được không, thấy cáo nhỏ không có gì bất thường, thậm chí còn có vẻ thích thú thì cô mới yên tâm.
Nguyễn Viên Viên nghi ngờ nhìn Tiểu Hy, có ngon đến thế sao? Cô nhìn mười phút, Tiểu Hy cũng uống nước mười phút, khát đến mức nào chứ.
Cô đưa ngón trỏ chạm vào mặt nước, do dự một chút, rồi đưa vào miệng.
Vẫn là vị nước, nếu nhất định phải nói đặc biệt thì có lẽ là ngọt hơn nước bình thường một chút? Nguyễn Viên Viên nghi ngờ con suối này và Nông Phu Sơn Tuyền là một nguồn nước, cô không nghĩ nhiều, đưa tay bế cáo nhỏ rời khỏi không gian.
Hạ Nam nhân lúc Nguyễn Viên Viên đi rửa mặt mà cảm nhận kỹ lưỡng tình hình bên trong cơ thể, linh tuyền của mảnh đất nhỏ đó thực sự rất hiếm, chỉ uống một ngụm nước, yêu lực hỗn loạn trong cơ thể hoàn toàn bình ổn, toàn thân thoải mái.
Bây giờ anh cũng có thể thoát khỏi nguyên hình, chỉ là không tiện lắm.
Hạ Nam kiên nhẫn đợi đến khi hơi thở bên cạnh đều đặn và dài, anh lắc mình biến về hình người.
Anh phải ra ngoài xem tình hình, đôi mắt màu hổ phách của Hạ Nam nhìn chằm chằm vào Nguyễn Viên Viên đang ngủ lộn xộn trên giường, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn tiến lên cầm chăn, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Đang định đứng dậy, bất ngờ bị Nguyễn Viên Viên nắm lấy cổ tay, Hạ Nam sững người, thấy cô nhắm chặt mắt, hẳn là chỉ đang nằm mơ.
Anh thở dài, động đậy ngón tay, Nguyễn Viên Viên lập tức nhíu mày, giọng nói mang theo chút nức nở, như thể vô cùng tủi thân: "Đừng đi.
"
"Đừng để chị! một mình.
"
Hạ Nam không nói rõ được cảm xúc đột nhiên dâng lên này, chỉ là không cử động nữa, lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, đợi đến khi cô ngủ yên trở lại, mới nín thở, cẩn thận rời đi.