Ông chủ cười phá lên, nhận tiền rồi đánh vé cho cô, ông ta đã từng thấy người chọn số theo giờ hoặc chỉ định số, mơ mộng thì ai mà chẳng biết?
Nhưng dạo này ít khi thấy người nào bọc mình kín mít như vậy đến để mơ mộng, ông chủ nhìn người cầm tờ vé số mãi không đi, không nhịn được hỏi: "Cô gái, cô đang đợi gì thế?"
Nguyễn Viên Viên cảnh giác nhìn xung quanh: "Còn mười phút nữa là có kết quả.
"
Được rồi, lại là một người cố chấp, ông chủ lắc đầu, vừa hát vừa đi làm việc khác, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, đứa trẻ này đứng im như tượng vậy.
Dạo này trời nóng, khách quen của tiệm bán vé số cũng ít đi, bây giờ trong tiệm chỉ còn ông chủ và Nguyễn Viên Viên, không còn ai khác.
Mười phút sau, khi nghe thấy tiếng xổ số và cô gái đưa vé số tới, ông chủ vẫn cảm thấy hơi khó tin: "Thật, thật trúng rồi sao?"
"Trúng ồi sao?"
"Thật không?"
Tay Nguyễn Viên Viên cũng hơi run, cô đưa tay phải lên kéo khẩu trang lên một chút: "Trúng rồi, bảy trăm năm mươi triệu.
"
Ông chủ nuốt nước bọt: "Giải thưởng này của cô, phải đến trung tâm phát hành vé số để lĩnh, tôi, tôi không được.
"
May mà ở đây ít người, vẫn chưa gây chú ý lắm.
Nguyễn Viên Viên lấy lại tờ vé số, định nhanh chóng rời khỏi đây thì bị ông chủ gọi lại.
Ông chủ ấp úng, còn có vẻ hơi ngượng ngùng: "Cô gái, cô xem bói ở đâu vậy, cho tôi đi ké với được không? Chúng ta chia bốn sáu cũng được.
"
Nguyễn Viên Viên không muốn nói nhiều, mơ hồ nói tên một địa chỉ của một đạo quán rồi đi.
Ông chủ nhìn theo bóng lưng Nguyễn Viên Viên, không nói hai lời, quỳ xuống ngay tại chỗ: "Cho tôi thêm chút may mắn đi, trúng được một ít cũng được.
"
Bà chủ bưng đĩa trái cây ra thấy bóng dáng ông thì ghét bỏ vô cùng: "Ông lại làm gì vậy?"
Ông chủ vẻ mặt bí ẩn, thấu tới: "Vợ ơi, vừa rồi, có một người, cô ấy trúng bảy trăm triệu! Bảy trăm triệu đó! Tôi làm cả đời cũng không kiếm được!"
Đĩa trái cây trên tay bà chủ lập tức rơi xuống đất, bà kêu lên: "Người đâu? Đi rồi sao? Có xin thông tin liên lạc không? Có kết bạn trên WeChat không?"
Ông chủ gãi đầu, không dám nói.