Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết


“Cố lên, cô có thể làm được.”
Cô cao khoảng chừng một mét bảy, chỉ còn ba mươi cm này sao có thể không nâng lên được.
Năng lượng trong cơ thể Bạch Cảnh nhanh chóng lưu chuyển, 10 cm, 15 cm, 20 cm...!Trán Bạch Cảnh nổi gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, cô quá mệt rồi, thật sự rất muốn buông tay......
“Chỉ còn vài cm nữa thôi.

Cố gắng thêm chút nữa." Hàn Kiêu trầm giọng hét lớn.
Bạch Cảnh cắn chặt hàm răng, ra sức cử động, rốt cục cô cũng nâng tảng đá màu đen qua khỏi đường tinh thạch màu xám thứ hai.
“Đạt tới cấp hai.

Có thể thu hoạch phần thưởng cấp hai.”
Tiếng máy móc điện tử vang lên, có chút cảm giác ghét bỏ.
Bạch Cảnh nhanh chóng cảm giác được mình bị coi thường, thầm oán lúc đi ra ngoài cô sẽ gọi Vương Đông Thăng tới, hệ dị năng giả cấp hai như hắn nhất định có thể đạt tới cấp bốn, thậm chí cấp năm.
Hơn nữa dị năng giả hệ lực lượng trong căn cứ cũng không ít, đến lúc đó cô sẽ đến vét sạch đồ trong các thạch thất này.
Kiểm tra kết thúc, trọng lực trong thạch thất biến mất, tường bên phải ầm ầm mở ra, một loạt hộp hoàn toàn trong suốt nằm trên năm cái giá bên trong.
Đinh một tiếng, cái giá thứ hai và cái thứ ba phía trước đột nhiên hòa tan biến mất, chỉ để lại hai cái bình.
Bạch Cảnh và Hàn Kiêu đi lên phía trước, lấy cái bình xuống, còn chưa kịp mở ra xem đã cảm giác trước mắt hoa lên, lúc tỉnh lại phát hiện mình đã lơ lửng giữa không trung, giây tiếp theo liền ngã xuống đất.
Ngã xuống thế này bị tàn tật thì làm sao bây giờ?
Bạch Cảnh thấy động tác quá nhanh như vậy quả thực trợn mắt há hốc mồm.

Hàn Kiêu phản ứng rất nhanh, nhanh chóng ôm lấy Bạch Cảnh, lấy thân mình làm đệm cho cô
Cũng may lúc họ chưa ngã xuống đất, dây leo màu xanh đã nghênh đón Bạch Cảnh và Hàn Kiêu, vững vàng tiếp được hai người họ.
“Tại sao tôi lại không có đãi ngộ này chứ......" Lạc Khinh Chu ngồi ở một bên ôm cánh tay, ngữ khí thê lương.
Hắn bị cuốn lên ném ra ngoài, đợi đến khi ngã xuống đất chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức.
Hắn có cảm giác cánh tay của hắn đã bị gãy, cũng may Bạch Cảnh có lô hội biến dị, hẳn là không có gì lo lắng.
Về phần bảy tám binh lính ngã xuống trước, bây giờ cũng im lặng ngồi ở phía sau.
“Chúng tôi cũng bị thương, cũng muốn được trị liệu miễn phí......”
Bạch Cảnh rất hào phóng, nói thật ra thì hiện tại cả người cô đều đau nhức, cũng cần phải chữa trị.
Lô hội biến dị không nói lời nào, ánh sáng trắng hiện lên, một đám người bị thương cảm thấy cả người đang đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp, rất thoải mái.
“Mẹ, mẹ, mẹ về rồi......!Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra......!Làm con sợ muốn chết......!thiếu chút nữa con tưởng con mất mẹ rồi......!Mẹ ơi mẹ đi đâu thế, sao chúng con không vào được?”
Hoa ăn thịt người trông chờ nhìn Bạch Cảnh, âm thanh khóc thút thít.
Bốn cây biến dị không nghĩ tới có một ngày chúng lại bị ném xuống đến mức trở tay không kịp, cho nên khi Bạch Cảnh biến mất, bốn cây biến dị quả thực muốn phát điên.

Cũng may Lạc Khinh Chu trở về đúng lúc, bốn cây biến dị mới có thể an tâm đứng yên một chỗ chờ Bạch Cảnh trở về.
Lúc này tiếng lòng của cây ăn thịt người cũng chính là tiếng lòng của bọn chúng, tuy rằng nó nói nhảm hơi nhiều.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa, lần sau mẹ có đi tới chỗ nào nhất định cũng sẽ mang các con theo." Bạch Cảnh vội vàng an ủi đàn con thơ, nhưng về phần có thể làm được hay không thì cô không biết, dù sao bí cảnh muốn cho ai vào ai ra không phải do cô định đoạt.
"Đội trưởng Hàn, cậu cũng lấy được cái bình này sao?" Người đàn ông đẩy đẩy kính mắt, hăng hái bừng bừng đi tới: “Đây là thưởng cho cấp thứ mấy vậy, có thể cho tôi xem một chút không?"
Nói đến đây, ông ta ghét bỏ nhìn tên học sinh mà trước nay mình luôn tự hào, thế thì hắn có khác gì ông già như ông ta đâu, thế cũng không vượt qua được, nếu không thì cũng có thể biết tảng đá màu đen kia là cái gì chất liệu gì rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui