Dây leo tơ hồng và hoa ăn thịt đang cùng quái vật triền đấu đột nhiên nổi giận đùng đùng, như sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, lập tức lao đến chổ kẻ xâm nhập.
[Kẻ xâm nhập......!Giết nó!]
Bạch Cảnh nghe được tiếng dây leo tơ hồng cùng hoa ăn thịt liền kinh ngạc, vừa quay sang đã thấy một mảng thực vật màu xanh biếc đang tuôn ra từ phía tây.
Là một gốc thực vật biến dị.
Lá của nó dài hơn một mét, cành lá tráng kiện.
Về phần mấy cây thực vật biến dị cấp hai cấp ba khác, sau khi cảm nhận được khí tức của thực vật biến dị cấp bốn đã vội vã tránh xa.
Nhưng lúc cây trầu bà biến dị hung hăng nhìn thấy dây tơ hồng cùng hoa ăn thịt đang lao tới liền há hốc mồm.
Sao có thể có tới hai cây thực vật biến dị cấp bốn!
Trong khoảng khắc nó còn đang sững sờ thì dây leo tơ hồng đã đánh tới trước mặt, dây leo đầy tơ máu gắt gao quấn lấy thân cây của nó, lúc nó định dùng lá dài cắt đứt dây leo tơ hồng thì phiến lá lại bị sương đen bao phủ, từng chút từng chút bị cắn nuốt.
[Hai người không có võ đức!]
Cây trầu bà biến dị lớn tiếng gào thét, thân mạn quay cuồng, lá cây bay múa, nó nhận ra nơi này có hai cây thực vật biến dị, định theo chân quái vật nhặt chút tiện nghi,không ngờ nơi này còn tận hai cái cấp bốn!
Mà hai gốc thực vật biến dị cấp bốn này chẳng chịu chém giết lẫn nhau, thành tựu địa vị lãnh chúa, đấy vốn là pháp tắc bất biến trong trí nhớ truyền thừa của thực vật biến dị.
Hai cây ấy lại kết thành liên minh, cùng cắn nuốt một gốc thực vật biến dị, quá vô liêm sỉ!
Cây trầu bà biến dị muốn chạy, nhưng chẳng thể nào chạy nỗi, chỉ có thể vừa gào thét vừa trở thành chất dinh dưỡng cho dây leo tơ hồng và hoa ăn thịt người.
Sớm biết như thế, sớm biết như thế......
Nó sẽ không đến!
Màn đêm buông xuống, con quái vật cuối cùng ầm ầm ngã xuống.
Dị năng giả còn sống không kịp hoan hô, đã ngã ngồi dưới đất, toàn thân đầy máu đen, có thậm chí có người chỉ dựa vào chút niềm tin để chống đỡ cơ thể chi chít vết thương.
Trăng đỏ rút đi, ánh trăng vàng nhạt rơi xuống, tựa như một mâm ngọc bạc treo trên bầu trời đêm.
Hết thảy yên tĩnh, nhưng động vật và thực vật biến dị đã hoàn thành quá trình dị hóa, cuộc sống sinh tồn của nhân loại sẽ càng lúc càng ác liệt.
Bạch Cảnh nằm vật xuống tường vây, há mồm thở dốc, mọi chuyện rốt cục đã kết thúc.
Quá gian nan, từ sáng đến tối, không một khắc nào ngừng giết chóc.
Trong ngoài tường vây tựa như lò mổ, tràn đầy thi thể của quái vật, dị thú cùng nhân loại, bây giờ còn có thể ngửi được mùi máu tươi phiêu đãng trong không khí.
Cách đầu Bạch Cảnh không xa, còn có một cái xác quái vật.
Sau khi dây leo tơ hồng và hoa ăn thịt nuốt sạch vết máu trên dây leo, bèn chạy về bên cạnh Bạch Cảnh.
[Mẹ ơi, no rồi......]
Dây leo tơ hồng cảm thấy mỹ mãn, giờ nó đã có thể hấp thu một phần nhỏ năng lượng quái vật, đặc biệt là cây trầu bà biến dị cuối cùng kia, thứ đó khiến nó vô cùng thoải mái, thậm chí hôm nay còn không cần dùng giọt nước xanh biếc.
【 Mẹ, mẹ ơi, con cấp bốn rồi này...Mẹ có thấy hoa văn màu đen trên cánh hoa của con không......!Có phải nhìn còn Tây hơn trước không......Cây trầu bà biến dị kia tới đúng lúc ghê......Tuy con cảm thấy dù chỉ có mình con là thực vật biến dị cấp bốn cũng dễ dàng thu phục nó… Hôm nay hấp thu quá nhiều năng lượng, bụng căng cứng rồi......Giọt nước màu xanh để đến mai đi.....Mẹ ơi, con vẫn cảm thấy mối biến dị ăn ngon nhất......Hương vị chua chua ngọt ngọt giòn giòn, đáng tiếc hôm nay không thấy.
】
Hoa ăn thịt nghẹn mấy ngày, giờ có thể nói liền không ngừng lải nhải bên tai Bạch Cảnh.
[Câm miệng, ầm ĩ muốn chết!]
Dây leo tơ hồng như hổ rình mồi.