“Đúng rồi, nói đến Vương Minh Cẩn.
" Vương Đông Thăng do dự: “Hình như cậu ta muốn đổi tiền lương của cậu ta thành tinh thạch cho chị cậu ta dùng, chúng ta có nên đi khuyên cậu ta một chút không.
”
Hắn ta thật sự rất bội phục tình cảm chị em thắm thiết này, nhưng theo tình hình của Vương Minh Nguyệt chỉ sợ một hai khối tinh thạch cũng không thể giải quyết được.
“Tôi đã nói với Vương Minh Nguyệt.
" Hàn Kiêu gật đầu: “Cô ấy sẽ nói chuyện lại với Vương Minh Cẩn.
”
Vẫn là để cho chị hắn ta thuyết phục thôi.
Người khác nói chỉ sợ hắn ta còn không muốn nghe.
Bạch Cảnh ho nhẹ một tiếng, có dung dịch tăng cường, có lẽ Vương Minh Nguyệt sẽ dễ dàng thức tỉnh dị năng hơn rất nhiều.
Có điều vẫn nên chờ sở nghiên cứu có kết quả rồi mới nói với Vương Minh Cẩn, lúc đó nghe sẽ đáng tin hơn.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Cảnh lại cùng mọi người đi tới bãi đất trống, có điều bọn họ không đến quá gần, chỉ đứng ở một bên nhìn Vương Đông Thăng và các dị năng hệ lực lượng đứng ở phía trước, phía sau là một loạt binh lính bình thường.
Ngày hôm qua cái bí cảnh này hấp thu người vào cũng không hạn chế dị năng giả, người có thân thể cường tráng cũng có thể.
Hôm nay họ dự định xem liệu có gì khác hay không.
Trên dụng cụ hiện lên dao động cực lớn, trong nháy mắt đám người Vương Đông Thăng đã biến mất.
Binh sĩ phía sau lại đứng tại chỗ.
Lạc Khinh Chu đứng ở trước dụng cụ, suy nghĩ một lúc ngẩng đầu hô lên.
" Mọi người đứng yên đó đừng nhúc nhích, đợi một lúc nữa xem bọn họ đi ra ngoài thì mọi người có thể đi vào hay không.
"
Không tới một giờ sau, Vương Đông Thăng rơi ra, lan biến dị nhanh chóng vươn dây leo, đón lấy đoàn người.
Không gian lại xuất hiện, nhưng đám binh lính kia vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Xem ra người bình thường chỉ có thể đi vào một lần.
" Lạc Khinh Chu lấy laptop ra ghi lại điểm này.
Không phải tin tốt, như vậy cơ hội có thể lấy được dung dịch tăng cường liền bị ít đi.
Hôm qua viện nghiên cứu đã cho chuột bạch uống một giọt dung dịch tăng cường, nhưng rất nhanh sau đó con chuột đã chết.
Sau khi pha loãng rồi đút lại thì con chuột bạch co giật một trận nhưng vẫn sống sót, trải qua kiểm tra đo lường, cường độ lông và cường độ thể lực của chuột bạch đều tăng lên không ít.
Vì vậy, chất lỏng trong bình chính là là dung dịch tăng cường.
Mà lúc này, trong bí cảnh thành phố B, đám người Nghiêm Phỉ nhìn vũ khí luyện kim bị dịch ô uế vây quanh, sắc mặt trầm xuống.
Bọn họ khổ sở đi tới đây lại không lấy được vũ khí luyện kim.
Mạc Vũ cắn chặt răng, nếu lúc ấy mình hấp thu năng lượng của cây lô hội biến dị kia thì đã có thể giải quyết được những thứ dơ bẩn này.
Bạch Cảnh.
Từ khi trở lại thành phố B, tiểu đội Cô Lang không thuận lợi chút nào.
Mạc Vũ lên tới cấp hai, nhưng cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh của Nghiêm lão, chỉ có thể thông qua việc điều trị hàng ngày, duy trì tính mạng Nghiêm lão.
Tin tốt duy nhất là Nghiêm lão đã tỉnh, có thể nói chuyện.
Sau đó chính là ngày Trăng đỏ, hệt như lúc thú triều biến dị cùng quái vật cùng tấn công căn cứ thành phố C, nhưng vì họ không có Bạch Cảnh, nên đám thực vật biến dị cũng theo sau cùng tập kích căn cứ thành phố B, tạo nên thương vong cực lớn.
Căn cứ thành phố B dựa vào lượng lớn dị năng giả cùng rất nhiều vũ khí có hỏa lực cường đại mới miễn cưỡng chống đỡ, ai ngờ lúc sắp kết thúc lại xuất hiện một con quái vật phun dịch ô uế, trực tiếp giết chết gần trăm tên dị năng giả.
Mạc Vũ vì cứu Nghiêm Phỉ, hao hết dị năng nên hôm đó không thể điều trị cho Nghiêm lão, vậy mà, chỉ một ngày không dùng dị năng hệ trị liệu, Nghiêm lão đã qua đời.
Sau khi Nghiêm Phỉ hay tin, hai mắt đỏ bừng, vô cùng đau khổ, xưa nay hắn ta chưa từng có cảm giác bất lực như thế này.