Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết


[Mẹ, mùi vị củ mấy con rắn kia không tệ lắm đâu......!Chỉ là bọn nó khiến cây hơi khô xíu thôi......!Nhưng số lượng quá ít, con cũng không bắt được mấy con......Điếu lan điếu biến dị cũng chẳng thèm ăn, đúng là lãng phí lương thực......!Còn tên dây leo tơ hồng kia nữa, nhân cơ hội đoạt biết bao nhiêu con mồi của con.....!Rõ ràng là con nhìn thấy trước.]
Hoa ăn thịt vừa đặt tinh thạch màu đỏ vào tay Bạch Cảnh, vừa lẩm bẩm lầm bầm, định mách lẻo.
Bạch Cảnh vừa đặt tinh thạch màu đỏ tinh thạch lên kệ dành riêng cho mấy cây thực vật biến dị, một vừa thuận miệng ừ hử với Hoa ăn thịt.
Xét về mặt nói nhiều thì cô vẫn hy vọng dây tơ hồng có thể trở thành lão đại.
Lúc mặt trời sắp lặn, đám người Bạch Cảnh đã lái xe đến căn cứ Thự Quang.
Căn cứ Thự Quang được xây dựa vào một nhà máy hóa học, tường vây bê tông cao ngất, xung quanh được bao lại bằng lưới sắt, trước cửa chính căn cứ có không ít xe cộ, còn có vài người bình thường quần áo mộc mạc nhưng tương đối sạch sẽ đứng cổng căn cứ, mời chào sinh ý.
Đám người Bạch Cảnh vừa mới xếp hàng thì đã thấy có một thanh niên xanh xao vàng vọt chạy đến: “Lần đầu tiên mọi người đến căn cứ Thự Quang, có cần hướng dẫn viên du lịch không?"
Bạch Cảnh nhìn Hàn Kiêu, Hàn Kiêu lắc đầu, vì thế quay sang tỏ vẻ xin lỗi, "Xin lỗi, chúng tôi…”
Thanh niên thấy Bạch Cảnh định từ chối bèn vội vàng nói, trong ánh mắt mang theo chút khẩn cầu, "Tôi biết hết khách sạn trong căn cứ này, có thể giúp mọi người chọn cái rẻ nhất."
Bạch Cảnh dừng lại, cô nhìn đôi môi khô nứt của người thanh niên, lại nhìn mấy vết xanh tím trên người hắn ta, hiển nhiên cuộc sống của người này khó khăn lắm.

“Cô quyết định đi." Hàn Kiêu thấy Bạch Cảnh không nói gì, biết cô mềm lòng, bèn quan sát thanh niên kia vài lần, rồi ném quyền quyết định cho Bạch Cảnh.
Một gói thức ăn đối với bọn họ mà nói không tính là quá xa xỉ.
Thanh niên nhận thấy thái độ của Bạch Cảnh đã dịu xuống, vội vàng lên tiếng: "Thật đấy, lúc trước tôi là công nhân nhà máy hóa chất, lại ở đây từ lúc thành lập căn cứ, sẽ không gạt mọi người đây, chỉ cần nữa túi mì ăn liền là được."
Mà nhìn thấy hắn ta vẫn dừng trước cửa xe không đi, những người khác đang ỏe cổng căn cứ cũng xông lên, "Tôi quen hơn này, nửa túi mì ăn liền, tôi còn có thể dẫn mọi người đi dạo chợ!"
“Tôi chỉ cần một phần tư thôi!”
Bạch Cảnh vừa nhìn, trực tiếp quyết định thanh niên, "Chỉ có cậu, lên xe đi.”
Thanh niên vội vàng leo lên ghế sau, "Tôi là Lưu Kiệt, các vị có gì muốn biết cứ hỏi tôi là được.”
“Có cách nào vào trong nhanh hơn không.” Hàn Kiêu nhìn đội ngũ đang chậm chạp di chuyển, bèn quay sang hỏi," Có thu phí cũng được.”
"Có có có, ngài rẽ sang bên phải, chổ đó có một cái cửa nhỏ, là lối đi nhanh!" Lưu Kiệt nghe xong câu hỏi liền vội vàng trả lời, tim đập nhanh hơn.
Hôm nay gặp được khách hàng lớn rồi!
Nếu như có thể đề cử người đi đường tắt, hắn ta có thể hưởng hoa hồng.

Sau ngày Trăng máu, mọi người phần lớn đều cơm không đủ ăn, ít ai chịu trả thêm vật tư để đi đường tắt.
Nếu không phải Hàn Kiêu hỏi, hắn thì hắn ta cũng chẳng đề cử, hôm nay hắn ta còn chưa kiếm được chút đồ ăn nào, có nửa bao mì gói là đủ rồi.
Hàn Kiêu cầm lấy bộ đàm, "Hạng Hãn, lái theo tôi.”
Hai chiếc xe việt dã trực tiếp thoát khỏi đội ngũ, lái về phía cửa nhỏ bên phải.
Những người bình thường khác thấy vậy bèn đỏ mắt ghen tị, "Thằng nhóc Lưu Kiệt này hên thật đấy, vậy mà lại gặp trúng người chịu đi đường tắt.”
“Hừ, chỉ thiếu chút nữa thì thuộc về tôi rồi! " Một bác gái tức giận nói.
Tuy căn cứ Thự Quang không thực hiện chế độ đẳng cấp, nhưng đại đa số chức vị đều là của dị năng giả hoặc người quen của họ, người bình thường muốn sống ở căn cứ, phải hao hết tâm tư.

Kể cả muốn làm hướng dẫn viên du lịch như họ, thì trong nhà phải có người là dị năng giả, nếu không thứ kiếm được trong ngày cũng không đủ nuôi sống bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui