Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết


“Được rồi, bưng nước mật ong lên đi, dùng điểm tâm, khách khí một chút," Lúc trước, con trai ông chủ là đồng nghiệp của Lưu Kiệt, biết nhà Lưu Kiệt đông người, cuộc sống khó khăn, nhịn không được bèn chỉ điểm hai câu, "Một cái móng tay của người ta là đủ cậu ăn cả tuần rồi.”
“Tôi biết." Lưu Kiệt bưng nước mật ong lên lầu.
Bạch Cảnh thấy Lưu Kiệt đi lên, cũng đưa cho hắn ta một ly nước mật ong, "Phố buôn bán phía trước có gì cần chú ý không?"
“Không có gì đặc biệt, chỉ là không nên ra tay với người khác." Lưu Kiệt cảm ơn rồi nhận ly nước mật ong, "Một khi ra tay thì bất kể có lý do gì, đều bị tống giam.”
“Vả lại lúc mọi người mua đồ phải cẩn thẩn thận một chút," Lưu Kiệt gãi gãi đầy, hơi xấu hổ nói: "Có vài sạp có người chống lưng, hay bán mấy thứ cí vấn đề, nhưng do có mối quan hệ, nên người mua dù chịu thiệt cũng chẳng biết kêu ai."
Hàn Kiêu ngồi trên ghế, đôi chân dài đan vào nhau, giọng nói trầm thấp, "Lát nữa cậu dẫn bọn tôi đi dạo.”
“Được." Lưu Kiệt hung hăng gật đầu, "Có vấn đề gì tôi sẽ kịp thời nhắc nhở các vị.”
Uống xong nước mật ong, đoàn người đi tới phố buôn bán.
Một bên phố buôn bán ở Thự Quang là chổ bán rong, người bán trải vải dầu trên mặt đất, trực tiếp đặt hàng hóa lên trên, còn bên kia là cửa hàng, nhìn sang trọng hơn rất nhiều.

Hiện tại vừa khéo là lúc căn cứ tương đối náo nhiệt, người trên phố buôn bán không ít.
Nhưng dòng người phân chia rất rõ ràng.

Người quần áo sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn thường sang chỗ cửa hàng, có người nhìn về phía các quầy bán rong với vẻ khinh thường.

Sắc mặt và cách ăn mặc của các khách hàng của sạp bán rong rất nghèo nàn, lúc đi cũng cẩn thận né tránh, sợ chọc vào người không nên chọc.
“Giá hàng hóa trong cửa hàng đều được niêm yết, không thể trả giá, nhưng chất lượng coi như cũng được bảo đảm." Lưu Kiệt thử thăm dò nhìn về phía bọn người Bạch Cảnh, không biết bọn họ định bắt đầu dạo từ đâu.
“Có chỗ bán tinh thạch không?" Bạch Cảnh sờ cây điếu lan biến dị đang quấn quanh cánh tay, hỏi.
“Có, căn thứ ba, căn thứ sáu và căn đầu tiên đều có bán tinh thạch" Lưu Kiệt dẫn bọn Bạch Cảnh đi dạo từng nhà "Đây là do căn cứ mở, hai căn này là do tiểu đội sưu tập mở.”
Bạch Cảnh xem kỹ từng căn nhưng không tìm được thứ mình muốn, nếu không phải vụn tinh thạch, thì chính là khối tinh thạch thiên nhiên loại nhỏ, tinh thạch lục sắc biến dị mà cô cần lại không thấy bóng.
Ngược lại bọn Hạng Hãn lại mua được mấy khối tinh thạch màu trắng, bất quá giá cả quả thật không rẻ.
“Hay là lên sạp xem thử? Chổ đó có nhiều loại hơn." Lưu Kiệt nhìn sắc mặt Bạch Cảnh, đề nghị.
Hàng hóa trong sạp có rất nhiều chủng loại, quần áo cũ, dụng cụ điện tử, sách vở, nồi niêu các loại đồ dùng sinh hoạt, đồ ăn, thịt thú biến dị, thậm chí còn có rau dưa do dị năng giả hệ mộc thúc đẩy.
Bạch Cảnh thấy có bán hoa quả, vội vàng tiến lên, những thứ khác đều dễ dàng thu thập, nhưng hoa quả này thì không.

Mấy thứ trong siêu thị bỏ hoang đa số đều hư thối, còn thứ trong vòng tay của cô đa phần đều đổi ở chỗ mấy dị năng giả hệ mộc khác.
Cô vốn định muốn chính mình thúc dục rau dưa hoa quả, nhưng cô vừa vận dụng dị năng thì mấy thực vật liền biến dị, không còn là thực vật nữa rồi.

Phải đi tìm dị năng hệ mộc khác để trao đổi.
Bọn Hàn Kiêu đi theo Bạch Cảnh, mới vừa đi tới sạp trái cây, đã cảm thấy phía sau một trận ồn ào huyên náo, tựa hồ có người kêu la.
Bạch Cảnh còn chưa kịp ngồi xổm xuống chọn trái cây, đã thấy một thằng nhóc tóc ngắn bẩn thỉu chạy đến trước mặt cô, dùng bàn tay đen thui túm lấy quần áo cô, trốn bên cạnh cô.
“Cứu em.” Thằng bé nhỏ giọng cầu xin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ nhem nhuốc bẩn thỉu, mái tóc cạo trọc như bị chó gặm, má hơi hóp lại khiến đôi mắt to đen láy của nó càng thêm chói mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui