“Thật đáng tiếc, cô đúng là bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối, có điều nếu như cô tích cực phối hợp trị liệu thì trình trạng của cô đại khái có thể kéo dài thêm một tháng nữa…”
Phó Anh cảm giác bản thân là đang mơ thấy một cơn ác mộng.
Cô không có mục đích đi trong bệnh viện, Âu Văn gọi điện thoại tới: “Bảo bối, rất tốt nha, lần này cô cọ nhiệt độ rất khá, lưu lượng của Giang ảnh đế là rất lớn, nhìn xem, hiện tại chúng ta thu được ba vai diễn nữ số hai!”
“Tôi cho cô tổng kết, trà xanh vứt bỏ bạn trai cũ khi sa sút, bạn gái cũ ghét nghèo yêu giàu, ác độc nữ phụ âm độc tàn nhẫn yêu mà không được đáp lại, cô xem chọn một cái đi?”
“Đúng rồi, ngày mai lúc quay , cô vẫn như mấy kỳ trước đó, nhất định phải tạo cơ hội tiếp cận Giang Thành! Cô cùng Ưng Thanh Thanh chủ đề giữa hai người rất tốt, có thể chế tạo thêm một chút mâu thuẫn thích hợp.
”
Phó Anh: “Tôi nghĩ muốn giải nghệ, chuyên tâm…” lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên Phó Anh cảm giác có một tầng cấm chế ở trên người mình, ngăn trở cô tiếp tục nói chuyện.
“Giải nghệ?” Âu Văn lớn giọng rống to bên tai Phó Anh, “Cô nghĩ cũng đừng nghĩ! Lúc đó cô ký hợp đồng với công ty là mười năm, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là một trăm triệu, cô trả nổi sao? Tôi cho cô biết, đừng có thấy mấy ngày nay tôi đối xử tốt với cô thì cô có thể muốn làm gì làm! Cô sống là người của công ty, chết thì cùng là quỷ của công ty!”
“Bảo bối, tôi biết ở trên mạng mắng cô rất khó nghe, nhưng đỏ thẫm thì cũng là đỏ, có lưu lượng thì mới có công việc, bị chửi hai câu cũng không mất miếng thịt nào, cô mở một mắt nhắm một mắt là được rồi.
Hôm nay nói như vậy thôi, cô bây giờ nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai tôi tới đón cô.
”
Phó Anh: “…”
Quả nhiên đây là con đường phải đi trong tiểu thuyết, cô là nhân vật phản diện, người bên cạnh phần lớn đều tư lợi, nhân vật phản diện làm nhiều việc ác.
Không nghĩ đến bản thân lại thảm như vậy, thật vất vả mới sống lại, nhưng chỉ có thể sống thêm một tháng nữa.
Không sai, Phó Anh đã trọng sinh, vào một ngày trước, ở trong phòng tắm cô ngã một cái, tỉnh lại liền biết mình chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết -Hệ thống chi tuyệt thế ảnh hậu- mà còn là một trà xanh ác độc.
Kết cục của cô rất thê thảm, không chỉ có thân bại danh liệt, mắc nợ hơn trăm triệu mà còn ung thư chết sớm.
Phó Anh thật sự không dám tin, cô đã cố gắng hết sức làm nhiều năm, lại rơi vào kết cục như vậy, cũng lại vì một người đàn ông?
Phó Anh uất ức.
“Nhìn kìa, đó là Phó Anh sao?”
“Phó Anh? Là trà xanh độc ác nhất ngành giải trí Phó Anh?”
“Tuyệt đối là cô ta, dù cô ta có hoá thành tro thì tôi cũng nhận ra, không có khả năng nhìn nhầm.
”
“Không phải đâu, hiện tại cô ta không phải đang quay sao, cô ta đến khoa phụ sản làm gì? Mang thai?"
Hai cô gái trẻ vây quanh Phó Anh nhìn vài vòng, còn lấy điện thoại di động ra đối chiếu, Phó Anh nhạy cảm phát hiện được máy ảnh nhắm về phía mình, cô từ trong suy tư hoàn hồn lại, qua nhiên thấy hai cô gái trẻ chạy tới trước mặt cô, giống như là đã nhận ra cô.
Phó Anh che che mũ cùng khẩu trang, đến như thế này cũng nhận ra?
“Phó Anh, cô tránh xa xa anh trai nhà tôi ra một chút!”
“Tại sao cô lại đến khoa phụ sản? Cô mang thai?”
“Cô nghĩ muốn vu oan cho Giang Thành sao, nói xấu anh ấy là cha của đứa trẻ?”
“Không thể!”
Vậy mà bất tri bất giác Phó Anh đã đi đến khoa phụ sản.
“Tôi không phải, các người nhận nhầm người rồi.
” Cô không muốn nói nhiều, lập tức quay đầu chạy đi, hai cô gái kia đuổi theo vài bước, bởi vì bệnh viện hỗn loạn, Phó Anh bảy lần quẹo tám lần rẽ rất nhanh liền bỏ xa hai người kia.
Phó Anh thở hồng hộc trốn vào trong phòng nhỏ nhà vệ sinh, xác định hai cô gái kia không có đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra.
“Xem ra cô cũng đại khái hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình.
”
Đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh của điện tử làm Phó Anh kinh sợ: “Ai?”