Triệu Gia Minh thanh toán xong cho khách hàng cuối cùng, cậu quay sang nói với Tĩnh Quế Nhu là mình sẽ đi vào bếp lấy thêm bánh ra.
Tĩnh Quế Nhu phắt phất tay bảo cậu cứ việc đi, không phải lo.
Triệu Gia Minh vừa vào bếp một lúc thì chuông gió ở cửa vang lên, Tĩnh Quế Nhu theo thói quen đứng lên chào khách hàng.
Nhưng mà rốt cuộc lại gặp người quen lâu nay không gặp, mà còn là người cô không muốn gặp.
A...Thì ra đây là tiệm bánh của cô sao? Cũng được đó chứ, ha mẹ?Nhìn thật là quê mùa, chẳng ra làm sao? Ở nhà sung sướng thì không chịu, cứ ương bướng dọn ra ngoài cũng không biết là nên trò trống gì không? Có khi sắp dẹp tiệm đến nói rồi đó?Người đến chính là hai mẹ con nhà Tĩnh Thanh Mai.
Lại là một người tung một hứng, hai người đi dạo xung quanh tiệm bánh, cầm cái này lên xem sau đó lại bỏ xuống phủi phủi tay giống như cầm thứ gì bẩn thiểu lắm.
Từ lúc nhìn thấy hai mẹ con nhà này Tĩnh Quế Nhu đã không có tâm trạng bây giờ thì lại càng tụt mood.
Đã hơn mấy tháng cô rất an thân an phận, nhưng từng người từng người cứ đến tìm cô kiếm chuyện là sao? Bộ thấy cô dễ dãi lắm hay gì ấy?
- Nè, bộ cô không thấy có khách hàng vào hay sao mà đứng chết trân ở đó vậy, không biết giới thiệu bánh hay sao?
Tĩnh Thanh Mai gắt giọng nói với cô.
- Đúng là đồ không có mẹ dạy.
Tĩnh phu nhân khoanh tay đứng đó khinh khỉnh nhìn cô.
Tĩnh Quế Nhu cười lạnh trong lòng, đến vừa đúng lúc mà chửi cũng đúng lúc lắm.
Cô bùng nổ rồi.
Tĩnh Quế Nhu lớn tiếng gọi Triệu Gia Minh từ trong bếp ra.
Triệu Gia Minh đang loay hoay dọn dẹp bên trong thì nghe tiếng cô, cậu chạy ra thì thấy bên trong có hai người khách.
Triệu Gia Minh cũng theo thói quen chạy ra chào hỏi, thân thiện mỉm cười.
Tĩnh Thanh Mai nhếch miệng cười nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt:
- A...Thì ra nó nuôi trai nữa nè mẹ! Cũng đẹp trai phết đó chứ, con nhỏ đó cho anh bao nhiêu, em cho anh gấp đôi, thế nào?
Tĩnh Thanh Mai sờ vào mặt Triệu Gia Minh lại bị anh tránh đi.
Tĩnh phu nhân đi đến bên cạnh cô kéo cô ra phía sau mình, nhìn Triệu Gia Minh từ đầu đến chân âm thầm đánh gia
- Đúng là loại nào đi với loại đó, loại ký sinh trùng này con cũng muốn hay sao? Chỉ biết dùng khuôn mặt đi dụ dỗ người khác giống ai đó.
Lúc này Tĩnh phu nhân nhìn đến Tĩnh Quế Nhu đang đứng trong quầy.
Triệu Gia Minh rất bực bội nhưng anh vẫn quay lại nhìn về phía cô, chờ cô lên tiếng, Tĩnh Quế Nhu không nhìn cậu mà nhìn hai mẹ con kia nói:
Triệu Gia Minh rất bực bội nhưng anh vẫn quay lại nhìn về phía cô, chờ cô lên tiếng, Tĩnh Quế Nhu không nhìn cậu mà nhìn hai mẹ con kia nói:
- Cậu đi ra đóng cửa, đứng ở đó đừng đi vào.
Triệu Gia Minh nghĩ chắc là bà chủ mình muốn giải quyết việc nhà nên cậu cũng không hỏi nhiều mà đi làm ngay.
Tĩnh Quế Nhu cầm chặt cây chối trong tay, trên môi nở nụ cười từ từ bước ra.
Tĩnh phu nhân cảm thấy có chút không ổn, nhưng bà là ai, sao có thể sợ cô, bao nhiêu năm nay, Tĩnh Quế Nhu đều bị bà cho quả đắng, lại đứng ở giữa không ngừng chia rẻ cô và cha cô.
Bà cũng chỉ cho rằng cô lại mắng chửi, một chút nữa cha cô sẽ đến và thấy cảnh cô ức hiếp hai mẹ con bà.
Đến lúc đó lại chụp cho cô thêm cái mũ ác danh, bao nhiêu năm nay nhiều như vậy thêm một cái nữa cũng chẳng sao?
Tĩnh Thanh Mai càng không quan tâm, cô cầm chiếc bánh lên coi coi sau đó lại giả vờ đánh rơi xuống đất.
Còn rất vui vẻ mà nhìn Tĩnh Quế Nhu khiêu khích.
Tĩnh Quế Nhu vừa ra khỏi quầy liền hướng hai mẹ con đánh tới tấp, chuyện xảy ra gần như trong tích tắc.
Làm cho hai mẹ con kia muốn né cũng né không kịp, chỉ có thể vừa la ó vừa chạy trốn cây chổi trên tay cô.
Tĩnh Quế Nhu nắm lấy đầu Tĩnh Thanh Mai, cây chổi cô kẹp vào nách một bên cầm lấy cái bánh trên quầy nhét vào miệng
Tĩnh Thanh Mai, còn chà thêm vài lớp kem lên mặt cô ta.
Tĩnh Thanh Mai dãy dụa thoát khỏi tay cô, hét lên sau đó chạy đến đánh Tĩnh Quế Nhu.
Bên này Tĩnh phu nhân tóc tay bù xù cũng lên cơn chạy đến đánh cô.
Hai mẹ con này chỉ được cái miệng thôi chứ sáp lá cà thì chưa từng trải bao giờ, chứ đừng nói đến mấy chục năm nay sống trong sung sướng làm gì gặp phải cảnh này, Tĩnh Quế Nhu nhẹ nhàng né ra, giơ chổi đánh tiếp.
Tĩnh Quế Nhu thật sự không biết võ nhưng khi cô đã lên cơn thì chưa ngáng ai bao giờ, đối phó hai mẹ con nhà này còn dư sức.
Hôm nay cô mà không có cho hai mẹ con này lết ra về thì cô liền đổi tên.
Triệu Gia Minh nhìn trận hỗn chiến trong tiệm mà há hốc, cậu còn tính chạy vào cản bà chủ mình một chút nhưng mà nhớ lại mấy lời sỉ nhục lúc nãy.
Triệu Gia Minh quyết định đứng yên canh cửa thì hơn.
(3
Cậu nhìn hai mẹ con đập đập cửa kính muốn thoát ra, lại bị bà chủ của cậu nắm tóc lôi đi.
Triệu Gia Minh nuốt nước bọt thầm cầu nguyện, làm như không thấy.