Cô nên trở lại phòng thì tốt hơn, thà nhịn đói một chút còn hơn là mất mạng.
Sắp dời bước thì bên kia lại nhắc đến cô.
Quái, cô thì có liên quan gì đây? Nán lại một chút đế nghe tình hình mới đước.
Tĩnh Quế Nhu đối với chú là nhược điểm.Vậy thì Vũ Ngọc Trân không phải chắc.
Diệp Minh Thành gật gật đầu, anh cũng không ngờ có ngày hai anh em ngồi đây lại bàn về người phụ nữ của mình.
- Nhưng đến giờ chú vẫn chưa xác nhận được sao? Hơi lâu đấy.
Diệp Minh Viễn thả một hơi khói vào không khí, ánh mắt anh nhìn ra bên ngoài ban công, bên dưới là thành phố lấp lánh ánh đèn không bao giờ tắt.
- Anh lo cho mình đi, cô gái của anh không phải vẫn còn chưa chấp nhận anh sao?....!Anh hình như quá tự tin rồi, không sợ em chen chân vào sao? Cô ấy đối với em bây giờ còn tin tưởng hơn cả anh nữa đó.
Diệp Minh Viễn xoay người nhìn Diệp Minh Thành ngồi trên ghế nhếch miệng cười.
Tĩnh Quế Nhu lờ mờ cũng hiểu vấn đề, nếu lúc trước Vũ Ngọc Trân sợ Diệp Minh Viễn nhất thì bây giờ lại là người mà cô ấy nguyện ý tin tưởng hơn là Diệp Minh Thành.
Cái này cũng là một thay đổi lớn đi, nói như vậy chẳng phải
Diệp Minh Viễn anh có cơ hội rồi sao? Còn không mau chen chân vào đi a.
Tính Quế Nhu âm thầm vui mừng trong lòng.
- Chú và tôi cùng một trứng sinh ra, e rằng trên đời này không ai hiểu chú bằng tôi đâu.
Chú cho rằng cô ấy tin tưởng cậu là vì sao? Nếu những điều cậu làm với Tĩnh Quế Nhu đặt lên người cô ấy, cô ấy có thể tin tưởng cậu, có khi còn hận cậu hơn cả tôi nữa kìa, nếu cậu muốn cứ việc, dù sao đến lúc đó nhờ cậu mà cô ấy lại thấy cái tốt của tôi không chừng.
Anh em với nhau, lần này cậu cũng khiến tôi phải ngạc nhiên đó.
Ngạc nhiên không chỉ bởi vì chú em này của anh không có hứng thú với người phụ nữ của anh, mà còn là lần đầu tiên ra mặt bảo vệ một người phụ nữ khác như vậy.
Thế mà vẫn còn chối bây bẩy, rõ ràng là chưa nhìn thấu lòng mình, lừa mình dối người mà thôi.
Diệp Minh Thành cười cười lắc lắc ly rượu trong tay, nâng lên uống một ngụm.
Diệp Minh Viễn lựa chọn trầm mặc im lặng tiếp.
Có ai biêt được trong lòng anh có ngàn mối tơ vò hỗn độn.
Ngày hôm nay đối với Tĩnh Quế Nhu anh càng thêm khẳng định bản thân đã có tình cảm với cô, nhìn cô bị người khác ức hiếp, bị lăng nhục, anh thực sự không kiềm chế được bản thân mà muốn bảo vệ cô.
Nhìn thấy cô khóc, anh chỉ hận bản thân sao lại đến muộn như vậy, chỉ muốn cho những người tổn thương cô phải trả giá.
Nhưng bản thân anh đối với Vũ Ngọc Trân cũng không giải thích được, nhìn Vũ Ngọc Trân mỗi lần dùng ánh mắt cầu xin anh, mỗi lần nhìn thấy những vết đỏ hay bầm tím trên người cô, bản thân anh lại cảm thấy, con mẹ nó, có chút phản ứng.
Quá đáng hơn, dạo gần đây Diệp Minh Thành bởi vì biết Vũ Ngọc Trân đối xử khác với mình mà lần nào anh ta như có như không quan hệ trước mặt anh.
Một là để cho Vũ Ngọc Trân không còn mặt mũi cầu cạnh anh giúp đỡ, hai chính là muốn chọc tức anh.
Anh mỗi lần nhìn thấy điều kiềm chế bản thân tiến lên đấm anh ta, hung hăng đoạt người, hành hạ Vũ Ngọc Trân một trận như vậy.
Thế nhưng, trái tim anh dạo gần đây đã bị người khác nắm lấy, có thể phản ứng kia suy nghĩ kia điều nằm trên người Vũ Ngọc Trân.
Cho dù anh có cùng
Vũ Ngọc Trân quan hệ thân xác thì cũng không có ai nói gì cả, ngay cả anh trai anh cũng không thể, nhưng từ lúc bản thân nằm trong vòng lẩn quẩn với Tĩnh Quế Nhu, anh cứ như thế giữ bản thân mình trong sạch, chỉ muốn làm chuyện đó với cô, thật con mẹ nó, anh đôi khi cũng chẳng hiểu bản thân mình rốt cuộc muốn gì.
Diệp Minh Thành dạo gần đây cũng thấy em trai mình rất khác biệt, hai mươi mấy năm làm anh em, thì đây là lần đầu đứa em này của anh vừa không giành đồ của anh.
Mà bản thân nó là một người ngả ngớn, đào hoa, chưa từng từ chối người phụ nữ xinh đẹp nào tự dâng mình, thế mà cái tên này lại có thể từ chối hết.
Còn có thể kiềm chế được cậu nhỏ nữa chứ, thật để cho anh rửa mắt mà nhìn.
Mấy người đó em muốn giải quyết thế nào?Theo quy tắc cũ đi.
Trong tối để em.Được.Diệp Minh Thành đứng lên đi ra phía cửa.
Tĩnh Quế Nhu vẫn còn đang nghe lén nào biết anh ta bất thình lình đi về chứ, có mấy người như anh em nhà này nói úp úp mở mở rồi kết thúc câu chuyện đâu.
Thế là bốn mắt nhìn nhau, Tĩnh Quế Nhu xoay người ôm đầu ngồi chồm hổm với tư tưởng "ta là người tàng hình", nhưng mà trong lòng cô như "sông Đà", gào thét dữ dội.
(1
Diệp Minh Thành thấy cô, đầu tiên là có chút ngạc nhiên, sau đó là âm thầm đánh giá tình hình.
Nếu như theo lẽ thường thì đã bị anh em anh bắt giữ, tra tấn đến chết rồi.
Nhưng người này lại là người mà em trai anh quan tâm, thôi thì để cho "đôi trẻ" tự xử lý vậy.
Chỉ là nhìn thấy cô làm anh sực nhớ ra một chuyện.
Diệp Minh Thành vừa liếc mắt nhìn cô vừa nói với Diệp Minh Viễn đang xoay người lại với anh.
- Dạo gần đây Ngọc Trân có vẻ rất thân thiết với người phụ nữ của cậu, cũng đem lời tôi để ngoài tai mà thu nhận cô ấy...
Tĩnh Quế Nhu nghe đến đây mà sóng gào gió thét trong lòng, là vị kia của anh cố chấp với cái tiệm nhỏ của cô có được không? Cô nào có dám đắc tội với mấy người, nhân vật nhỏ bé như cô khổ quá mà.