Tĩnh Quế Nhu bị anh khiến trách chỉ có thể cúi đầu bĩu môi.
- Ngầng mặt lên.
Tĩnh Quế Nhu chầm chầm ngẩng mặt nhìn nhìn anh.
Diệp Minh Viễn nắm nhẹ lấy cằm của cô.
Còn cảm thấy đau không?Đỡ hơn nhiều rồi.Tĩnh Quế Nhu nhỏ giọng trả lời, cô cũng không dám nhìn vào ánh mắt của anh.
Diệp Minh Viễn buông cằm cô ra.
Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.Ờ...
Tĩnh Quế Nhu như được đặc xá liền lập tức đi về phòng.
Nằm trên giường cô không tài nào ngủ được, một là vì ngày hôm nay cô đã ngủ nhiều rồi, hai là dạo gần đây Diệp Minh Viễn càng ngày càng ôn nhu, đối với cô như vậy chỉ càng làm cho tâm tình Tĩnh Quế Nhu thêm bất an.
Hiện giờ trong đầu Tĩnh Quế Nhu chính là đang tìm cách đối phó với Diệp Minh Viễn.
Cô nhớ lại lời lúc trước Diệp Minh Viễn từng nói, nếu như cô quay trở lại tính cách của nguyên chủ, đeo bám nam chính, lằng lơ, ham chơi, ngông nghênh thì có phải Diệp Minh Viễn sẽ chán ghét cô hay không, nhưng mà bây giờ mới bắt đầu thì có quá muộn không nhỉ.
Cô cứ đắng đo như vậy, thời gian trôi qua bao lâu Tĩnh Quế Nhu cũng không biết, cũng không hề hay một bên giường có chút lún xuống.
Diệp Minh Viễn nằm bên cạnh cô.
Cô quay lưng về phía anh làm cho anh tưởng rằng cô đã ngủ.
Diệp Minh Viễn ôm lấy eo cô, cằm anh chôn vào hõm vai cô.
Mắt anh nhắm lại, hơi thở đều đều phả vào bên gáy của Tĩnh Quế Nhu.
Đến lúc này Tĩnh Quế Nhu mới biết là Diệp Minh Viễn đang ở phía sau cô.
Cả người cô đều căng cứng, trong đêm tối Tĩnh Quế Nhu chớp chớp mắt.
Mọi thứ diễn biến đều không như cô dự tính, có vẻ nó đã lệch quá xa vĩ đạo vốn có rồi.
Cô nên làm gì đây?
Sáng hôm sau thức dậy, Diệp Minh Viễn đã không còn ở bên cạnh, với chuyện xuất hiện hay biến mất hoàn toàn không có tiếng động này thì cô đã quá quen thuộc.
Bữa sáng của cô được đầu bếp riêng phục vụ, phải nói rằng hoàn toàn không thua kém nhà hàng cao cấp là mấy, chỉ có đều một bên mặt cô hôm nay mới bắt đầu sưng tấy lên nên đau hơn ngày hôm qua nữa, đồ ăn ngon ở trước mặt nhưng ăn thì lại chẳng được bao nhiêu cả.
Tĩnh Quế Nhu cuối cùng cũng đưa ra quyết định tốt nhất cho bản thân.
Đầu bếp quay lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén như chuẩn bị ra trận, một tay cầm muỗng một tay cầm nĩa nắm chặt có thể thấy được gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn, vị đầu bếp thầm bất an trong lòng, đồ ăn hôm nay tệ lắm sao vậy? Đúng là hầu người bệnh gian nan vô cùng mà.
Diệp Minh Viền ngồi trong phòng làm việc, tay không ngừng chuyển động trên bàn phím máy tính, ánh mắt tập trung làm việc thế nhưng đôi khi anh cũng dừng động tác liếc qua chiếc lpad bên cạnh.
Trên đó là hình ảnh Tĩnh Quế Nhu đang ở nhà được camera ghi lại, trong phòng ngủ phòng khách phòng bếp đều có, chỉ trừ phòng tắm, vốn dĩ anh cũng tính cho người gắn luôn nhưng thôi, cô gái này chắc cũng chẳng biết mình bị người ta theo dõi đâu, ngốc muốn chết.
Nhìn Tĩnh Quế Nhu vườn cuộn người trên soa, trên bàn lại có đầy đủ bánh trái cây, một bên vừa xem phim một bên vừa thoải mái ăn uống nào có cảm giác của người mới bị cha ruột đánh hôm qua đâu, một chút đau khổ cũng không có.
Bây giờ anh cũng mới phát hiện hóa ra cô lại thích xem phim kinh dị, một thân một mình ở nhà lại có thể bình tĩnh xem loại phim này không chớp mắt, từ sáng đến giờ đã xem đến tận ba bộ, cũng làm cho anh rửa mắt mà nhìn.
Một người đàn ông cao ráo bước vào, trên khuôn mặt đeo chiếc kính gọng vàng càng tăng thêm vẻ nho nhã, lịch thiệp.
Người này là Đào Ngọc Nhân, cánh tay phải đắc lực bên cạnh Diệp Minh Viễn cùng với Hạo Triết, một người văn một người võ.
Nếu có Tĩnh Quế Nhu ở đây chắc chắn cô sẽ vô cùng vô cùng tiếc nuối mà thở dài, chính là người này đã tiếp tay giúp nữ chính bỏ trốn thành công, còn chứa chấp nữ chính để cô sinh ra hai bảo bối cho nhà họ Diệp.
Mặc dù không mất chức không mất mạng nhưng cũng bị phạt cho ra hình ra dạng, thật đáng tiếc.
Tĩnh Quế Nhu luôn cảm thấy cuộc đời thiếu cô những nam phụ như thế này.
Ôi!
Đào Ngọc Nhân nhìn ông chủ đang chăm chú nhìn vào lpad, anh không lên tiếng cắt ngang mà đứng đó chờ đợi.
Một lúc sau Diệp Minh Viễn rời mắt, quay trở lại màn hình máy tính mới thấp giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Chuyện thu mua công ty Tĩnh An đã giải quyết xong.
Về phía Trần gia họ cũng không có ý kiến gì về việc cổ phần hiện tại.
Tĩnh Lập hôn mê bất tỉnh đã được đưa vào bệnh viện, nghe nói đã tỉnh lại.
Tiếp theo ngài có dặn dò gì không?Khiến cho người nhà ba người bọn họ không còn mặt mũi nào ở thành phố này là được? À cho ăn thêm quả đắng nữa để họ nhớ kỹ một chút.- Được.
Nói xong Đào Ngọc Nhân xoay người bước ra còn cẩn thận đóng cửa lại.
Diệp Minh Viễn liếc mắt nhìn màn hình trong máy tính ưu tư không biết nghĩ đều gì chỉ nhịp nhịp ngón tay cái.
Mà Tĩnh Quế Nhu cũng không biết bản thân mình đang bị người ta theo dõi từ xa.
Tĩnh Quế Nhu nằm trên sofa hết ăn rồi lại uống, mặc dù tivi mở phim nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến chuyện khác.
Cô không quan tâm tình tiết câu chuyện nữa nên không biết nó đi đến dâu rồi nữa, nhưng theo như cô bấm đốt ngón tay tính thì hẳn là hơn nửa năm cô xuyên qua rồi đi, bây giờ cũng là giữa tháng 10, còn hai tháng rưỡi nữa là đến năm mới, thời điểm đêm giao thừa, nữ chính muốn về quê thăm mộ mẹ mình, lúc này mới cùng với nam phụ sắp đặt một vụ đâm xe rơi xuống sông.
Vậy thì hẳn là bây giờ đã sắp mang thai đi.
Trời ơi, vậy là sắp tới Diệp gia xảy ra đại họa rồi, thật là mong chờ, tự nhiên nghĩ đến cái này làm cô cảm thấy cồn cào sôi máu.