Vũ Ngọc Trân và Diệp Minh Thành bước vào làm cho câu chuyện của mọi người trong phút chốc phải dừng lại.
Vũ Quang Lâm, Lưu Cảnh Quân và Tĩnh Quế Nhu đồng loạt ngước lên nhìn, chỉ có Diệp Minh Viễn vẫn thản nhiên nhâm nhi ly rượu trong tay, nhìn qua vô cùng ưu nhã, quý tộc với bộ phục trang Tây trên người.
Tĩnh Quế Nhu trong lòng không ngừng tấm tắc khen.
[Không hổ là nữ chính được bà tác giả thương yêu.
Cmn, thật là đẹp quá đi.
Nhìn sắc mặt hồng thuận, đôi môi anh đào căng mọng còn có chút sưng nhẹ, trên cổ còn có dấu hôn rõ rệt.
Nhìn lướt qua cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trước khi đi chiến một trận, lát nữa còn chiến thêm một trận, Vũ Ngọc Trân này cũng thật trâu bò quá đi]
Diệp Minh Thành ngồi xuống cũng đem Vũ Ngọc Trân kéo vào lòng mình.
Cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của Tĩnh Quế Nhu rơi trên người Vũ Ngọc Trân làm cho Diệp Minh Thành vô cùng khó chịu.
Anh không hiểu tại sao mà người phụ nữ này cứ luôn nhìn ngó phụ nữ của anh.
Còn là cái ánh mắt như muốn mồi chài người phụ nữ của anh nữa chứ.
Dĩ nhiên không chỉ Diệp Minh Thành mà cả ba người còn lại điều cảm nhận được Diệp Minh Thành đang không vui, nhìn theo ánh mắt anh, họ biết nguyên nhân là từ đâu.
Ánh mắt này cũng Tĩnh Quế Nhu cũng quá trần tục đi.
Diệp Minh Viễn vô cùng cảm thấy sai lầm khi dẫn cô theo ngày hôm nay.
Anh không nói nhiều lặp tức đưa tay che mắt của cô lại.
Tầm nhìn của cô tự nhiên bị che lại tối đen làm cho Tĩnh Quế Nhu vô cùng không vui chút nào.
Cô gạt tay anh xuống, liếc mắt qua Diệp Minh Viễn:
Anh đang làm cái gì vậy hả?Vậy còn em?Tôi có làm cái gì đâu.Cô thật sự không biết mình làm cái gì sai mà bị anh hỏi như vậy.
Nếu mà cô biết lý do chắc cũng phải câm nín.
Cô chỉ đơn giản là yêu cái đẹp mà thôi.
Con gái người ta có người thích ngắm trai đẹp, có người lại thích ngắm mỹ nữ.
Cô chính là dạng thứ hai.
Thích ngắm người đẹp là sai hả gì? Có luật nào bảo con gái không được ngắm gái đẹp không?
- Tĩnh tiểu thư.
Vũ Ngọc Trân rất vui khi thấy cô đến đây.
Mấy hôm trước cô có nói với Diệp Minh Thành nhưng cô chỉ là nói ra mong muốn của mình còn anh có làm hay không cô không quản được.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tĩnh Quế Nhu cũng có mặt ở đây làm cho cô biết Diệp Minh Thành đã nói ra lời của cô.
Lúc nãy vừa vào vẫn chưa kịp nhìn lên đã bị Diệp Minh Thành kéo vào lòng còn che đi tầm mắt của cô.
Đến khi nghe giọng nói quen thuộc của bà chủ mình vang lên cô mới dám gạt tay của Diệp Minh Thành, nhìn thấy Tĩnh Quế Nhu.
Vũ Ngọc Trân nói nhỏ bên tai Diệp Minh Thành.
- Cảm ơn anh!
Diệp Minh Thành cúi xuống nhìn gương mặt vui vẻ của cô, dù không cười nhưng qua ánh mắt anh biết cô đang rất vui.
Coi như xoa dịu chuyện lúc nãy.
- Muốn cảm ơn tôi thì em nên thực tế một chút.
Vũ Ngọc Trân không thèm nói chuyện với anh nữa mà quay sang nhìn Tĩnh Quế Nhu tươi cười.
Tĩnh Quế Nhu cũng đáp lại cô bằng một nụ cười hết sức là xã giao.
Và câu chuyện nhanh chóng kết thúc tại đó.
Không khí im lặng, hai cô gái có muốn nói chuyện thì cũng không đủ sức vượt qua hai cái đại dương mang tên anh em nhà họ Diệp.
Trong phòng chỉ có tiếng nói chuyện của Vũ Quang Lâm và Lưu Cảnh Quân, lâu lâu là tiếng đáp lại của Diệp Minh Thành và Diệp Minh Viễn.
Một lúc sau, có một người đàn ông trẻ tuổi bước vào nói nhỏ vào tai Diệp Minh Thành.
Anh trao đổi ánh mắt một phát với Diệp Minh Viễn sau đó hai anh em liền đi ra.
Trước khi đi Diệp Minh Thành còn rất dịu dàng dặn dò Vũ Ngọc Trân.
Cô nhu thuận gật đầu y như một con mèo ngoan ngoãn.
Còn Diệp Minh Viễn chỉ bỏ lại một câu:
- Xong việc này rồi chúng ta đi về.
Thôi, cô làm sao có thể mong được đối xử giống như nữ chính được đây.
- Hai cậu ở đây trông chừng hai cô ấy, đừng để hai người này chạy lung tung.
Người nói là Diệp Minh Viễn.
Tĩnh Quế Nhu và Vũ Ngọc Trân nghĩ: Chúng ta tôi là con nít chắc.
(2)
Vũ Quang Lâm và Lưu Cảnh Quân: Chúng tôi là vệ sĩ riêng chắc.
Căn dặn xong, hai người đi ra khỏi phòng.
Vũ Ngọc Trân bắt lấy cơ hội liền lặp tức ngồi xuống bên cạnh cô.
Có người nào như hai người các cô chưa, đi vũ hội mà bị nhốt trong phòng thế này này.
Chẳng khác nào mặc đồ cho đẹp rồi hai người phụ nữ vào phòng ngủ nói chuyện.
Đi cũng như không đi.
Lưu Cảnh Quân và Vũ Quang Lâm ngồi một chút liền cảm thấy vô cùng nhàm chán, hai người nói với cô và Vũ Ngọc Trân một tiếng rồi cũng chạy ra ngoài tìm niềm vui.
Thật ra anh em nhà họ Diệp căn dặn hai người họ người yên trong phòng, bên ngoài họ cũng để lại hai vệ sĩ canh giữ.
Đối với mấy chuyện mờ ám trong tối hai người họ là người rõ hơn ai hết.
Càng chưa nói, vũ hội hôm nay nhiều người điều đã nhìn thấy người phụ nữ của họ.
Cũng chính là công bố điểm yêu ra ngoài.
Họ chính là phòng ngừa trường hợp xấu.
Không có đàn ông trong phòng hai người phụ nữ càng tự nhiên nói chuyện.
Đủ thứ chuyện trên đời dưới đất.
Đến khi hai người cảm thấy khô cổ mới dừng lại.
Diệp Minh Thành và Diệp Minh Viễn vẫn chưa trở lại, nhưng mà trên bàn lại xuất hiện hai ly nước và một đĩa trái cây.
Phục vụ vẫn còn đang dọn dẹp mấy ly nước trên bàn.
Vừa đúng lúc cô đang khát nước lại đói bụng.
Cô uống ực một hơi hết ly nước cam trên bàn lại lấy thêm một miếng táo để ăn.
Cùng lúc đó cô quay sang nhìn Vũ Ngọc Trân cũng uống nước ăn trái cây nhưng sao mà người ta nhã nhặn còn cô có vẻ như bị bỏ khát lâu năm vậy.
Diệp Minh Viễn muốn dẫn cô về hình như cũng đúng.