Phải công nhận một điều là cuộc sống của Tĩnh Quế Nhu quá mức bình yên khiến cô lo sợ.
Cô không cho rằng điều này sẽ tiếp tục tái diễn bởi vì theo như dấu đỏ cô khoanh trên lịch thì còn hơn nửa tháng nửa là đêm giao thừa, cũng chính thời khắc đó Vũ Ngọc Trân sẽ giả chết rời khỏi Diệp Minh Thành bốn năm trời.
Chắc hẳn bây giờ
Vũ Ngọc Trân đã ít nhất mang thai hơn hai tháng đi.
Cô biết dạo này đối với Diệp gia cũng sống yên biển lặng, mà Vũ Ngọc Trân cũng giả vờ nhu thuận để mà có cơ hội trốn thoát cao hơn.
Đến lúc đó chắc hẳn Diệp Minh Viễn thế nào cũng phải quay về Diệp gia giải quyết các vấn đề phát sinh.
Diệp Minh Viễn thấy Tĩnh Quế Nhu chăm chú nhìn vào tấm lịch chút chút lại nheo mắt suy nghĩ cuối cùng lại thở dài não nề.
Anh tiến tới đứng sau lưng cô mà cô vẫn không hay biết gì.
Anh đưa tay vòng qua vai cô đoạt đi cuốn lịch để bàn.
Lúc này Tĩnh Quế Nhu mới quay người lại.
Diệp Minh Viễn nhìn vào dấu khoanh đỏ trên cuốn lịch nói:
- Đây là ngày gì rất quan trọng với em sao?
Tĩnh Quế Nhu đưa tay lấy cuốn lịch đặt về vị trí cũ trên bàn.
Trên mặt cô cũng không có dấu hiệu gì, cô chỉ lắc đầu, giọng điệu rất thản nhiên nói:
Không có gì, chỉ là có khách hàng đặt bánh trước em sợ quên nên khoanh lại thôi.Thật sao?Diệp Minh Viễn híp mắt nhìn cô, có vẻ không tin lắm nhìn cô.
Đương nhiên rồi, em gạt anh được cái gì cơ chứ?Ừa, tốt nhất em không nên gạt anh, nếu không?Diệp Minh Viễn đưa mặt mình sát mặt cô, ép Tĩnh Quế Nhu đến sát mặt bàn khiến cô phải ngã ngửa về phía sau nhìn khuôn mặt phóng to trước mặt mình.
- Nếu không thì sao hả?
Tĩnh Quế Nhu cười cười hỏi.
- Nếu không....!lần sao anh không sài bao nữa?
Tĩnh Quế Nhu trợn mắt nói:
Anh dám.Anh có gì không dám.Nói xong thì cúi người xuống hôn lên môi cô.
Hơi thở của anh quẩn quanh chớp mũi của cô.
Diệp Minh Viễn quyến luyến buông đôi môi cô ra nói tiếp:
- Cùng lắm thì sinh con cho anh thôi.
Cũng không phải anh không nuôi nổi.
Tĩnh Quế Nhu có chút không tin được vào tai của mình.
Diệp Minh Viễn không nói nhầm chứ.
Hình như anh không có thích trẻ con như vậy.
Hai đứa trẻ song sinh của Vũ Ngọc Trân sinh ra, anh cũng không thích.
Thứ anh thích nhất trong mắt chẳng phải là thỏa mãn tình dục hay sao? Từ lúc nào mà muốn cô sinh con nữa chứ? Hơn nữa, sinh con từ độ tuổi hai mươi lăm con trẻ mới phát triển tốt được, cô mới có 19 tuổi, sinh con cái gì chứ.
Cái độ tuổi xuân xanh còn phải ăn chơi, lấy sự nghiệp làm trọng mà.
Hơ...anh muốn thì tự đi mà sinh, em chưa muốn sinh con đâu?Tại sao?Tại vì em còn trẻ.Nghe thấy câu trả lời xanh tươi của cô làm cho Diệp Minh Viền cũng không thế nói gì hơn nữa.
Cô nói có vẻ cũng đúng nhỉ.
Cô mới 19 mà anh cũng chỉ mới 24.
Hai người còn trẻ như vậy, thế giới riêng còn chưa hưởng thụ đủ, sinh con ra làm gì cho cản chân cản tay.
Cô thật hợp ý anh quá mà.
Cái này người ta gọi là tâm ý tương thông.
Nhưng mà anh không muốn mang bao, mà anh cũng không thể để cô uống thuốc tránh thai có tác dụng phụ được.
Hay là xuất bên ngoài?
Diệp Minh Viễn lập tức nói ý tưởng này ra ngoài.
Chưa đầy một nốt nhạc đã bị Tĩnh Quế Nhu bắn cho tan tành mây khói.
- Anh nằm mơ, đàn ông bọn anh lên giường rồi còn nhớ tới cái chuyện đó hay sao? Có mà sung sướng cho bản thân thì có.
Hơ...nói hay lắm.
Nhưng mà anh dám không mang bao xem, đừng có trách em đá anh xuống giường.
Hừ!
Tĩnh Quế Nhu đẩy anh ra, đi ra phòng khách mở tivi lên xem.
Diệp Minh Viễn phía sau ỉu xìu đi theo sau cô.
Sau đó ngồi cạnh cô.
Một tay chống lên má, ngồi nghiêng người nhìn cô.
Tĩnh Quế Nhu vừa cầm dĩa trái cây, vừa ăn, chút chút lại liếc mắt về phía anh.
Thấy anh vẫn mang vẻ mặt ủy khuất như quả phụ.
Dẹp ngay cái vẻ mặt đó đi, không cần thương lượng gì với em.
Có chuyện này em muốn nói với anh nè, nghiêm túc.Còn chuyện nào nghiêm túc hơn chuyện giường chiếu chứ!Tĩnh Quế Nhu thật hận không thể đập chết anh bằng cái gối này.
Cái tên biến thái hết thuốc chữa này.
Đàng hoàng lại coi? Sao anh có thể ra nông nổi này chứ.
Em nói chuyện nghiêm túc đó.Ừa...Vậy em nói đi.Tĩnh Quế Nhu chậc lưỡi một cái, nhíu mày không hài lòng với cái vẻ không mấy quan tâm này của anh.
Cái tên này có đúng là lớn hơn cô 5 tuổi không nữa.
Ra đường thì ra vẻ bá đạo, nhưng về nhà cái là hóa mèo con, lên giường lại hóa sói.
Thật hết nói nổi.
Trong truyện Vũ Ngọc Trân có thể chịu nối cả hai anh em nhà này cũng thật xuất sắc.
Nay bị cô gánh giúp cho một tên, chắc hẳn cũng bớt một gánh nặng nhở.
- Em muốn đưa ba về đây sống.
Diệp Minh Viễn chuyển từ trạng thái cà lơ phất phơ thành ngồi nghiêm chỉnh, khoanh tay nhíu mày nhìn cô.
Diệp Minh Viễn muốn xác nhận lại lời cô nói, anh chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:
- Sống cùng chúng ta?
Đương nhiên là không, cho dù bây giờ ông ấy thay đổi đi chăng nữa cũng không thể xóa mờ kí ức sống chúng trước kia.
Cô cũng không muốn sống cùng ông ấy, hơn nữa căn nhà này của cô hai người ở đã vừa đủ rồi, ba người dồn vào đây chắc ngợp mà chết.
- Không, trùng hợp phía dưới có một căn nhà, chủ nhà muốn sang nước ngoài sống với con cái nên là bán lại.
Căn nhà không quá lớn không quá nhỏ.
Một người ở là thích hợp nhất.
Em định mua lại cho ông ấy.
Cũng tiện cho em trông chừng ông ấy.
Diệp Minh Viễn thở phào trong lòng một cái.
Nếu cô thật sự rước ba cô về đây ở anh cũng không thể nào phản đối.
Nhưng mà bây giờ nghe cô nói không có sống chung cùng hai người họ là được.
Biết bao nhiêu tình tiết kích thích xảy ra trong căn nhà này.
Thêm một người nữa bất tiện vô cùng.
Hơn nữa hai căn phòng ở đây lại cách âm không tốt.
Hành sự vô cùng khó khăn a.