Những ngày kế tiếp, Tĩnh Quế Nhu ngừng nhận đơn hàng, tranh thủ làm hết những đơn cuối giao hết trong ngày hôm sau cũng không làm thêm bánh.
Ngày cuối cùng đến trưa thì cô và Diệp Minh Viễn đóng cửa tiệm nghỉ tết, sau đó lại dọn dẹp nhà cửa rồi đi mua đồ trang trí tết cho nhà mình và cả nhà của Tĩnh Lập.
Mọi năm, Diệp Minh Viễn cũng không biết ngày tết mình thường làm gì, anh cảm thấy tất cả ngày lễ trong năm ngày mà mọi người tụ họp hay đi du lịch thì đối với anh nó không khác gì là ngày thường cả.
Nhưng năm nay lại khác.
Lần đầu tiên có người nắm tay anh đi dạo chợ tết, lần đầu tiên anh thấy cô cùng người bán trả giá vài ngàn cho mấy chậu hoa trưng trước nhà.
Diệp Minh Viễn cứ như vậy một buổi sáng bị cô kéo đi hết chỗ này lại đến chỗ kia nhưng một chút mất kiên nhẫn cũng không có.
Mà ngược lại anh còn rất nhiệt tình hỗ trợ cô xách đồ, đôi khi lại đưa ra ý kiến giúp cô mặc dù đều bị cô bát bỏ hoặc liếc mắt xem thường khiếu thẩm mỹ của anh.
Hai người trong mắt người khác không khác gì vợ chồng dắt nhau đi chợ mua đồ.
Đến lúc hai người đi ra khỏi chợ thì phía sau cốp xe đã chất một đống đồ.
- Chiều nay còn phải đi siêu thị mua thêm một số thứ nữa?
Tĩnh Quế Nhu vừa mở cuốn sổ nhỏ lại lấy viết vừa ghi chú gì đó vừa nói.
Diệp Minh Viễn có chút ngạc nhiên, cô đã mua nhiều như vậy rồi còn mua nữa, anh không biết ngày tết lại có nhiều thứ để sắm đến như vậy.
Còn mua nữa sao? Anh thấy đã nhiều lắm rồi mà.Như vậy mà nhiều cái gì? Còn thiếu rất nhiều thứ nha.
Còn phải đi mua bánh kẹo, chả lụa, chả giò, bla..bla ....Đàn ông các anh không hiểu đâu.
Nếu anh không muốn đi thì tự em đi.
Hừ!
Dạo này do mang thai nên tâm trạng cô cũng thất thường, rất hay dễ giận dỗi.
Cũng may là Diệp Minh Viễn đối với những đều này như đầu đất nên không có phát hiện gì.
- Anh chỉ hỏi vậy thôi mà, chiều anh lại đưa em đi.
Cứ như vậy đến ngày ba mươi, khi cô đang giúp Tĩnh Lập cắm hoa ở nhà ông, còn Diệp Minh Viễn thì ở một bên giúp cô cắt bỏ gốc và lá.
Tĩnh Lập mới lúc đầu còn không quen với tình huống Diệp nhị thiếu gia luôn luôn cao cao tại thượng, âm lãnh tàn khốc thế mà lại bị con gái ông đề đầu cỡi cổ cho toàn làm mấy việc vặt còn sai này sai kia.
Nhưng dần dần ông đã quen thuộc nên cũng không nói gì nữa, là do người ta chủ động cho con gái ông sai sử, ông có thể làm gì đây, tốt nhất là yên phận mà sống.
Cuộc sống như bây giờ đối với ông rất tốt, không mong cầu gì hơn nữa.
Ting....ting....ting.....
Điện thoại Diệp Minh Viễn vang lên, nhìn tên trên màn hình điện thoại lại nhìn Tĩnh Quế Nhu.
Cô hất hất cằm ý bảo anh cứ đi nghe điện thoại.
Lúc này Diệp Minh Viễn mới đứng lên đi ra ban công đứng nghe máy.
Tĩnh Lập thấy Diệp Minh Viễn đi ra ngoài nói chuyện, ông mới đi lại ngồi đối diện với Tĩnh Quế Nhu hỏi nhỏ.
- Người nhà Diệp gia không kêu cậu ấy về ăn cơm tất niên sao?
Ông thấy mấy ngày nay Diệp Minh Viễn không hề có ý định về Diệp gia ăn tết, ông biết tết của người giàu có cũng chỉ là hình thức để kết nối làm ăn như mấy buổi tiệc thương mại mà thôi.
Nhưng không ngờ Diệp Minh Viễn thật sự không có ý định trở về mà còn từ bỏ Diệp gia ở lại tiệm bánh nhỏ với con ông.
Lúc mới biết việc này, ông bị sốc không hề nhẹ.
- Ba mẹ anh ấy có gọi điện cũng nhờ con nói anh ấy một tiếng bảo anh ấy trở về ăn một bữa cơm, nhưng anh ấy muốn ăn tết với con nên...cũng không biết sao? Ba cũng biết có một số chuyện anh ấy cố chấp lắm.
Tĩnh Lập gật gật đầu.
Vừa ngước mặt lên lại thấy Diệp Minh Viễn trở lại kèm theo biểu cảm trên gương mặt không được tốt lắm, giống như có chuyện gì đó xảy ra.
Ông đứng lên đi lại vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tối nay.
Tĩnh Quế Nhu nhìn anh một cái thấy sắc mặt anh không tốt, trong lòng cô đột nhiên bộp một tiếng nhưng cô vẫn giữ vẻ thản nhiên hỏi anh:
- Có chuyện gì sao? Bác gái lại gọi anh ăn cơm đúng không?
Diệp Minh Viễn trầm ngâm một hồi rồi mới trả lời cô:
...Không phải, ở nhà xảy ra chuyện, anh trai anh lại ở nước K chưa trở về kịp nên cần anh trở về giải quyết.Vậy thì mau đi đi, anh còn đứng đây làm gì? Lỡ chậm trễ thì phải làm sao?Anh không yên tâm, anh lo cho em.
Giọng nói của anh vang lên đầy bất lực, cũng đầy đáng thương nếu như anh không quay về thì có khả năng quan hệ của anh và Diệp gia càng trở nên căng thăng.
Việc lấy một chuyện chỉ là dự đoán của bản thân anh không có khả năng thành hiện thực và một chuyện đã xảy ra rồi thì ngay cả người không bao giờ nghe theo quy tắc cũng phải đuối lý, còn chưa nói trong người cô ta mang dòng máu của Diệp gia.
Đúng vậy, người xảy ra chuyện là Vũ Ngọc Trân, cho nên bây giờ cần anh quay về hỗ trợ.
Ba mẹ anh cũng đang trên đường từ thành phố S trở về nhà.
Tĩnh Quế Nhu bật cười khổ một cái.
- Em đã lớn như vậy rồi có gì phải lo chứ? Còn nếu không thì anh cứ cử người qua đây trông chừng em.
Hôm nay là tết đó, bên ngoài nhiều người qua lại như vậy, không sao đâu?
Tĩnh Quế Nhu vừa nói vừa dùng ánh mắt trấn an anh nhưng Diệp Minh Viễn vẫn đứng đó bất động.
Tĩnh Quế Nhu thở dài một tiếng rồi đứng lên đi đến vòng tay ôm lấy anh.
Tĩnh Quế Nhu dựa cằm lên vai anh, nghiên mặt nhìn anh nói:
- Em hứa với anh em sẽ chỉ ở trong nhà đợi anh về, dù cho trời có sập cũng không bước ra khỏi nhà nữa bước.
Anh cứ cho người ở bên ngoài bảo vệ được không?
Diệp Minh Viễn chớp chớp mắt nhìn cô.
Tĩnh Quế Nhu nhìn đôi lông mi dài của anh như cánh quạt không ngừng lay động khiến cô không nhịn được nhón chân ôm lấy đầu anh bắt anh cúi mặt xuống rồi hôn lên đôi mắt anh.
Cô mỉm cười nhìn anh.
Diệp Minh Viễn cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô rồi nhanh chóng rời đi.
- Anh về nhanh thôi, đợi anh.
Cô gật đầu rồi đưa anh ra cửa.
Tĩnh Quế Nhu nhìn hình bóng anh biến mất sau chiếc thang máy cô mới đóng cửa lại quay vào trong.
Tĩnh Quế Nhu thất thần đi về phía sofa ngồi phịch xuống đó.
Chuyện đó cuối cùng vẫn xảy ra.
Cho dù những việc khác thay đổi thì nó vẫn diễn ra.
Diệp Minh Viễn vẫn phải rời đi.
Tĩnh Quế Nhu ngã đầu ra sau nhắm mắt lại.