Quan Tử Duy vừa chạy trên đường tìm kiếm vị trí của Tĩnh Quế Nhu vừa không ngừng nghĩ tới câu nói của Tĩnh
Thanh Mai.
Thời gian từ lúc đi với Tĩnh Thanh Mai đến hiện giờ đã qua rất lâu, anh phải nhanh chóng tìm ra cô nếu không....Chết tiệt!
Giao thừa hình như đã qua, pháo hoa bên dòng sông thành phố S cũng đã lụi tàn.
Người người trên đường kéo nhau về nhà để ăn mừng năm mới với gia đình thế nhưng lại có người đang đối mặt với sinh tử.
Tĩnh Quế Nhu ở trong cóp xe tối tăm cũng giống như lòng cô lúc này.
Con mẹ nó, lần trước thì bị đâm đau muốn chết, mà hình như chết thiệt.
Còn lần này không biết bị gì đây nữa.
Cũng không biết lần này diêm vương có lãnh cô đi hay không đây.
Cũng không biết nếu cô mất rồi Diệp Minh Viền như thế nào nhỉ? Có vì cô mà thủ tiết đến cuối đời không ta? Thôi đi, có chung thủy thủ tiết thì cô cũng chả biết tấm lòng đó của anh cho nên nhớ thương vài ba năm rồi tìm người mới kết hôn được rồi, cô cũng không mong anh sống cô đơn cả một đời.
Tĩnh Quế Nhu thở dài trong lòng, tự nhiên bây giờ cô lại bình tĩnh thản nhiên hơn lúc nào hết.
Có lẽ vì chết một lần rồi, có lẽ ông trời ban ân cho cô sống thêm một năm nữa, ban cho cô một người bạn trai vừa đẹp vừa giàu vừa giỏi cho nên cũng nên mãn nguyện được rồi.
Con người ai cũng muốn sống tiếp, cô cũng vậy nhưng chết tiết cái cộng dây rút nhựa này vừa dai lại vừa cứa vào tay đau gần chết.
Cô cũng cố gắng giống như mấy nữ chính trong phim lần mò xem trong xe này có vật sắc nhọn nào để cắt đứt cọng dây này không nhưng thực tế luôn phũ phàng như vậy.
Còn về đứa con của cô.
Con cái cũng là duyên phận mà ông trời ban cho.
Có lẽ cô có duyên với nó nhưng không có phận để sinh nó ra.
Mẹ xin lỗi con vì đã đưa con đến cuộc đời này nhưng lại không đủ bản lĩnh để bảo vệ và sinh ra con ra đời.
Nhanh chóng đi đầu thai tìm một gia đình tốt để chào đời nhé.
Một bên khác, Diệp Minh Viễn đã nắm được vị trí của Vũ Ngọc Trân cho nên anh cũng đang trên đường đến đó, nhưng vì đường đi càng ngày càng kẹt xe dữ dội nên mọi chuyện không hề suôn sẻ một chút nào.
Sự nóng vội của anh đều hiện lên hết trên khuôn mặt khiến cho tài xế lái xe có chuyện muốn nói lại không dám nói.
Diệp Minh Viễn thấy hết vẻ ngập ngừng này.
- Nói
-...Người của mình nói, Nhị phu nhân và Tĩnh Lập biến mất rồi.
Sắc mặt Diệp Minh Viễn liền trở nên trắng bệt.
Từ trước đến giờ cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng đều là người bình tĩnh chưa bao giờ run sợ.
Nhưng bây giờ tay anh đang run rẩy.
- Có biết ai làm không?
Mặc dù trong lòng đã biết được đáp án nhưng anh vẫn mong rằng nghe được câu trả lời khác, cho dù là hy vọng nhỏ nhoi đi chăng nữa.
- Camera xung quanh đều bị gián đoạn, nhưng người của mình nói...là một người phụ nữ dẫn đầu, có vẻ là Tĩnh Thanh Mai.
Tay Diệp Minh Viễn nắm chặt, gân xanh trên đó đều nổi lên.
Mọi tế bào trong người anh đều căng chặt.
Tài xế phía trước chỉ cảm thấy từng cơn lạnh buốt tạt vào sống lưng nhỏ bé của mình, cảm giác không khác gì rơi xuống hố băng ở cực bắc.
Chúng ta có cần quay về không?Không, lập tức cho người đi tìm cô ấy.
Chuyển sang đường vành đai, nhanh chóng tìm ra Vũ Ngọc Trân trước.Trong lòng Diệp Minh Viễn nóng như lửa đốt.
Vũ Ngọc Trân sống hay chết đó là chuyện của cô ta, anh không quan tâm, anh chỉ muốn ngay lập tức chạy đi tìm cô.
Thế nhưng anh không thể, bởi vì trong bụng Vũ Ngọc Trân là cốt nhục của Diệp gia, không chỉ một mà là hai sinh mạng.
Cho nên anh bắt buột phải lựa chọn Vũ Ngọc Trân.
Tĩnh Quế Nhu rất mạnh mẽ, cô ấy nhất định sẽ chờ được đến lúc anh tới kịp.
Tài xế không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu của xe, thế nhưng điều anh nhìn thấy lúc này là chuyện không thể tin được từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay.
Nhị thiếu gia thế mà lại khóc, không chỉ bình thường mà là nước mắt tuôn như mưa.
Mặc dù trong lòng đầy ngạc nhiên nhưng chuyện anh cần làm bây giờ là tăng tốc nhanh chóng cứu Đại thiếu phu nhân.
Chiếc xe lao nhanh như gió trên con đường sáng rực rỡ nhưng lòng người lại không như vậy.
Phải biết rằng lựa chọn một trong hai là điều khó khăn nhất trên cuộc đời, bởi xác suất năm năm là điều khiến cho con người thường ta day dứt hối hận nhất.
Mọi nỗi đau chỉ nằm ở phần quyết định, khi đã đặt bút xuống chọn lựa câu trả lời cho chính mình thì đã không thể sửa chữa lỗi lầm được nữa.
Ngắm nhìn thành phố S từ trên cao, có thể thấy cả thành phố rực sáng như ban ngày, thành phố S bị cắt ngang bởi một con sông lớn và kết nối hai bờ bởi một cây cầu lớn hiện đại.
Thế nhưng nếu nhìn kỹ, ở hai bên bờ sông đối diện nhau có hai chiếc xe đều đang chạy với tốc độ cao hướng về phía bờ sông.
Thế nhưng điểm đối lập ở đây là một bên tụ tập đầy đủ người cứu giúp, lực lượng y tế cho người bị nạn, ánh đèn chớp nháy liên tục của xe cứu thương làm nổi bật phía bờ sông bên phải.
Còn đối lập với nó là sự yên lặng tối tăm đến đáng sợ, chẳng hề gây ra một chút chú ý gì cả, chỉ có tiếng ô tao vụt lao vào dòng sông lớn.
Một âm thanh "ùm" có lẽ cũng chẳng thể nào gây ra bất kỳ sự chú ý nào với bên kia.
Chẳng có lấy một vết tích gì cả, chiếc xe dần dần chìm xuống dòng sông.
Nước bắt đầu nhanh chóng len lỏi tràn vào trong xe, rất nhanh cả cóp xe đã đầy nước.
Tĩnh Quế Nhu ở trong không gian chật hẹp đầy nước là việc đáng sợ đến cỡ nào, còn chưa nói cả hai đời cô đều không biết bơi.
Mỗi lần đi chơi biển cô đều ở trên bờ hoặc mặc áo phao mới dám xuống nước nhưng cũng chỉ lựa chỗ nông mà chơi.
Thế nhưng cô dám chắc chắn, chỗ cô rơi xuống không hề nông một chút nào.
Tĩnh Quế Nhu không ngờ cuối cùng mình lại chuẩn bị thành ma da.
Khi cận kề với cái chết, mọi ký ức đã qua trong con người sẽ ùa về.
Cô vui khi biết mình sống lại, sợ hãi khi biết mình trở thành nữ phụ số thảm, những hành động lố lăng hay lại ham sống sợ chết mà nịnh bợ Diệp Minh Viễn, rồi cũng không biết thế nào mà anh lại từ từ bước vào cuộc sống của cô.
Tất cả mọi thứ y như một bộ phim tua nhanh.
Tĩnh Quế Nhu cô không hề trách anh.
Bởi vì cho dù mạch truyện có thay đổi thì việc cô chết vốn dĩ đã được định sẵn rồi.
Thôi thì cũng đến lúc nên kết thúc rồi.
"Đùng"
Một tiếng nổ vang dội ở dười lòng sông.
Những tia nước bắn lên cao sau đó lại rơi xuống.
Một cơn rung chuyển nhẹ truyền đến phía mọi người bên kia dòng sông.
Diệp Minh Viễn nhạy bén đưa mắt nhìn về phía dòng sông tối tăm không nhìn thấy bờ bên kia.
Một cảm giác đau đớn khó hiểu xuất phát từ trong tim khiến anh phải đưa tay bấu chặt lấy lòng ngực.
Bất an, lo sợ, mất mát, anh đều cảm nhận được.
Như thế này rốt cuộc là sao?
- Cho người đều tra tiếng động vừa rồi.
Nói xong, Diệp Minh Viễn liền phóng lên xe đạp ga vút đi.
Người của anh vẫn chưa tìm thấy được cô, nhưng Tĩnh Lập đã được tìm thấy trong nhà kho ở trong khu chung cư.
Vũ Ngọc Trân cũng đã được tìm thấy, về sau là chuyện của Diệp Minh Thành.
Chuyện của anh là tìm cô, Tĩnh Quế Nhu.