Giản Vũ Mân cũng bước đến, "Tiểu sên, sao em chỉ chào Vũ Tiệp, không chào anh sao?"
Giản Vũ Mân gần đây buổi tối rất ít khi về nhà cũ, vì bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Ngay cả khi anh quay lại, đã là nửa đêm, nên anh không gặp được Giản Nhất Lăng.
Giản Vũ Mân cảm thấy không vui khi nghe em gái gọi Vũ Tiệp là anh trai, mà không gọi anh.
Tính theo tuổi thì anh ấy cũng đứng trước phải không?
Giản Vũ Mân bên này còn đang ghen tị.
Khuôn mặt của Giản Duẫn Thừa trong phòng đen lại.
Anh không biết đã bao lâu rồi anh không nghe thấy tiếng em gái gọi anh là anh cả.
Giản Duẫn Náo lúc này trong lòng cũng có chút khác thường.
Cậu không thể biết đó là tâm trạng gì.
Trước đây cậu rất hận Giản Nhất Lăng, cảm thấy tay mình vô vọng nên cậu không nghĩ đến điều gì khác.
Cậu thậm chí đã quên tất cả những điều nhỏ nhặt mà cậu đã từng có với em gái của mình.
Cảm xúc duy nhất còn lại là hận thù.
Bây giờ, ca phẫu thuật đã hoàn tất, và có hy vọng vào cuộc sống.
Những kí ức từng bị cậu chôn vùi ấy cũng dần dần hiện ra.
Vào ngày đó, trước khi em ấy mất bình tĩnh và đẩy cậu xuống lầu, mối quan hệ của họ không tệ.
Cậu ấy cũng sẵn sàng nhường nhịn em gái và bảo vệ em gái.
Cậu cảm thấy rằng em ấy không cho phép cậu tiếp xúc với Mạc Thi Vận là rất vô lý.
Tuy nhiên, nếu bình tĩnh và suy nghĩ lại thì đó cũng là vì em ấy quan tâm đến anh trai của mình, không muốn cậu quá thân thiết với những cô gái cùng tuổi khác.
Chỉ là lúc đó cậu thích Mạc Thi Vận, cũng dành nhiều hảo cảm cho Mạc Thi Vận.
Cậu cho rằng hành vi của em gái mình là quá kiêu ngạo và vô lý.
Trên thực tế, họ có thể giao tiếp tốt hơn.
Em gái đang tranh cãi với anh trai, làm anh trai có thể chọn một cách tốt hơn để giải thích với em gái thay vì tranh cãi với em ấy.
Chưa kể, hảo cảm dành cho Mạc Thi Vận hiện nay đã biến mất.
Không có cảm giác vướng víu đó, Giản Duẫn Náo quay lại xem xét vấn đề, cuộc cãi vã đó dường như rất không phù hợp.
Cậu cảm thấy em gái không nên tranh luận với mình, vậy cậu là anh trai cũng không phải là không nên tranh luận với em gái sao?
Một cây làm chẳng nên non, cuộc cãi vã là của hai người chứ không chỉ một.
Đôi khi con người chính là những sinh vật kỳ lạ như vậy.
Rõ ràng là muốn hận cả đời, nhưng bây giờ.
.
Giản Duẫn Náo nhìn Giản Vũ Mân, Giản Vũ Tiệp và Giản Nhất Lăng.
Giản Vũ Tiệp cười toe toét và nói chuyện với Giản Nhất Lăng, "Em gái Nhất Lăng, em đừng nói lý với anh của anh, anh ấy đang ghen tị đó.
"
Giản Vũ Mân không vui, nhưng Giản Vũ Tiệp rất vui vẻ.
Lúc trước anh không có cướp được với những người anh khác, nhưng hiện tại thì tốt rồi, những người anh khác cũng không cướp được!
"Em nói ai ghen tị?"
Tiểu tâm tư bị vạch trần, Giản Vũ Mân dứt khoát để đứa em trai của mình biết thế nào là thế gian hiểm ác.
Giản Vũ Mân ỷ vào một người cơ bắp rắn chắc, liền đẩy Giản Vũ Tiệp ra, chiếm vị trí gần em gái nhất.
Thân hình của Giản Vũ Tiệp không hề gầy so với các bạn cùng lứa tuổi nhưng xét cho cùng thì cậu ấy cũng kém hơn anh trai của mình.
Giản Vũ Mân luôn luyện tập vũ đạo và thể hình nên cơ bụng, cơ ngực, cơ bắp tay đều có.
Trước sự "ỷ thế hiếp người" của Giản Vũ Mân, Giản Vũ Tiệp không còn chút sức phản kháng nào.
Cậu chỉ có thể cay đắng đứng một bên, nhìn chằm chằm vào người anh trai của mình bằng ánh mắt phẫn uất, mặc dù thiệt hại không đáng kể.
Giản Vũ Mân cúi đầu và nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu sên, mặc kệ, hôm nay em phải công bằng.
Vũ Tiệp có, anh cũng không thể thiếu được.
"
Giản Vũ Mân đều đã bắt đầu chơi xấu.
.